Hoa nở

Hoa nở

Mô Tả:

Mô tả: Ý vị trong truyện ngôn tình sắc Hoa Nở _ Hôm nay trời có trăng rằm Liệu em có muốn ăn nằm với anh . Bọn họ cùng nhau chơi, cùng nhau làm bài tập, cùng nhau đọc sách, cùng nhau mắng người, cùng nhau vượt qua rất nhiều năm tháng tốt đẹp, khi đó còn trẻ không có nhiều tâm tư, cảm tình đều chân thật, phát ra từ tâm

Chương 2 : Miệng cậu rất ngọt

Nếu như lúc trước người thổ lộ với cô là Mạc Quân Lâm, có khả năng cô cũng sẽ đáp ứng.

Nhưng, cô nghĩ rằng hắn chỉ đối với cô tốt, như là một người anh trai đối với em gái mà thôi.

Cho nên, khi bị hắn ôm như vậy, cô thẹn thùng, trong lòng không khỏi đoán mò, bởi vì lâu lắm rồi chưa từng có ai ôm cô như vậy, cảm thấy không được tự nhiên.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình  là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Hai người họ cùng nhau ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong xe, trừ khi có người nào đi tới, bằng không sẽ không thấy được hình ảnh một chàng trai cao lớn ôm một cô gái nhỏ vào lòng. Bên cạnh chỗ ngồi của bọn họ, còn có rất nhiều hành lý, che khuất tầm mắt của những người khác.

Mạc Quân Lâm một tay to lớn, ôm chặt eo Từ Nghiên, tay còn lại dùng để đọc sách, sắc mặt lạnh lùng, như không có gì xảy ra.

Thời gian trôi qua, cô càng lúc càng thả lỏng tâm tình, thậm chí không nhịn được, coi đó là một thói quen, dựa hẳn vào hơi ấm của hắn, chỉ là dựa một chút, chắc là không sao đâu?

Đột nhiên, bên ngoài đổ mưa rất lớn, cửa sổ xe bị sương mù làm mờ, cô nhìn một hồi, trong lòng cũng cảm thấy nặng nề, cái gì cũng nghĩ không thông. Sau này, cả ba cùng vào đại học, có rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, tình cảm, cũng sẽ không còn như trước.

Cô biết rằng, từ lúc cô đồng ý qua lại với Lý Húc. Ba người bọn họ, đã không còn như xưa.

Cô tự động xa cách Mạc Quân Lâm. Thời gian ba người gặp nhau càng lúc càng ít, hơn nữa không chỉ Quân Lâm. Cô với Lý Húc đã gây tới như vậy, khẳng định không thể cứu vãn.

Xe buýt mắt kẹt lại giữa một trời đầy mưa, sắc trời dần dần chuyển tối, những người chơi đùa cả ngày cũng cảm thấy mệt mỏi, từng người trở về chỗ ngồi nghỉ ngơi. Từ Nghiên nhìn về phía Lý Húc, hắn cũng đang ngủ, trên mặt còn dùng cái nón để che, một bộ dạng tự tại ung dung, không để cô vào mắt.

"Không mệt sao?" Mạc Quân Lâm bỗng nhiên thấp giọng nói.

"Ừm."

Trời mưa, sương mù nhiều, xe buýt càng lúc càng lạnh, không khí bức rức khó chịu, Từ Nghiện mặc một chiếc váy ngắn, hai chân đã bị đông cứng. Đang lờ đờ buồn ngủ, cô cảm nhận được có một bàn tay nóng bỏng trực tiếp chui vào trong mền mỏng dưới chân cô.

Cô hoảng sợ, quay đầu trừng hắn: "Quân Lâm, cậu làm sao vậy?"

"Chân cậu lạnh, mình giúp cậu giữ ấm." Âm thanh Mạc Quân Lâm cực kì trầm thấp, làm cô nghe tới lùng bùng lỗ tai.

"Quân Lâm, chúng ta lớn rồi, không giống hồi nhỏ nữa, cậu không được tùy tiện sờ mình."

Từ Nghiên đẩy cánh tay hắn ra, thẹn thùng đến mức không chịu được.

"Tớ chỉ muốn giúp cậu giữ ấm thôi."

"Mình không cần mà."

"Tớ biết cậu bị lạnh sẽ ngủ không được, Nghiên Nghiên, đoạn đường này kẹt xe nghiêm trọng, ít nhất hai tiếng nữa mới quay về trường, cậu buồn ngủ thì cứ ngủ đi."

Cảm giác được hắn càng lúc càng gần mình, cả người Từ Nghiên càng lúc càng run rẩy, khuôn mặt trắng nõn thẹn thùng, tay cô luôn dùng sức kéo tay hắn ra, nhưng hắn vẫn không dịch chuyển như một ngọn núi cao.

Qua một hồi, hắn đột nhiên di chuyển, cô cứ tưởng mọi chuyện ổn thỏa rồi, ai dè hắn cứ như thế, tay từ đầu gối vuốt ve lên trên.

Cô chưa bao giờ bị người khác thân mật như vậy, nháy mắt cả thân thể cô cảm thấy ngứa đến nổi da gà, thân thể run lên, cô sợ tới nỗi nắm chặt tay hắn.

"Quân Lâm, không cần, tớ không lạnh, thật sự không lạnh." Cô nhỏ giọng dồn dập nói.

"Nhưng chân cậu lạnh như vậy." Hai mắt Mạc Quân Lâm đen kịt, chăm chú nhìn cô, lên án cô đang nói dối.

"Mình...."

"Ấm lên một chút thì mình không xoa nữa." Hắn bỏ qua mọi lời nói của cô, bàn tay vẫn ra sức vuốt ve xoa bóp.

Mạc Quân Lâm từ khi nào lại không thèm nghe mình nói như vậy?

Xung quanh đầu gối, mỗi một tất da đều bị hắn dịu dàng vuốt ve, chân không thấy lạnh nữa nhưng mặc cô càng lúc càng đỏ.

"Quân Lâm, không cần thật mà...." Tay cô vẫn ở trên tay hắn, ra sức mà đẩy, nhưng hắn vẫn không thèm nghe theo, bộ dạng không để trong lòng.

Từ Nghiên không dám lớn tiếng nói, xung quanh toàn là bạn học, nếu để họ nghe được thì, khẳng định sẽ bị hiểu lầm.

Hắn vẫn im lặng, tay không ngừng vuốt ve chân cô, nhưng trên mặt lại bình ổn an tĩnh. Ngược lại người đang được xoa là cô, vừa thấy ngứa, vừa khó chịu sợ hãi.

Tay hắn sờ đến chỗ nào, cả người cô bất giác nhũn ra, tê liệt.

"Ưm..." Tiếng rên rỉ trong họng không khống chế được phát ra.

Âm thanh kia thật kỳ lạ, thật sự là từ chính miệng cô phát ra sao? Cô xấu hổ cực điểm, miệng gắt gao cắn chặt, bởi vì nhẫn nại mà toàn thân ngứa ngáy run rẩy.

Mạc Quân Lâm ôm eo cô, cả người hắn áp sát lại gần thân thể cô, cả người cô đều bị hắn ấn vào trong lòng ngực. Cô rất gầy, nhưng từng tấc thịt trên người đều rất có quy lực, không hề thừa thãi, chỗ nào nên đầy đặn thì đầy đặn, cảm nhận được nơi đẫy đà mềm mại kia của Từ Nghiên đang ép xác bản thân mình, hai mắt Mạc Quân Lâm âm trầm, cổ họng khô khốc.

Nhưng vẫn dùng ngữ điệu như cũ bình tĩnh nói: "Không lạnh, sao cậu lại run?"

Cô nhịn đến khó khăn, chẳng lẽ lại nói vì hắn sợ nên mới tê dại khó nhịn?

Cô đẩy hắn ra, nhỏ giọng cầu xin: "Mình không lạnh, cậu đừng sờ loạn nữa mà."

Bàn tay ở trên eo cũng bắt đầu hành động xấu xa.

"Cả người cậu giống như khối băng vậy, chỗ nào cũng lạnh, eo cũng lạnh."

"......." Cô luống cuống tay chân, bàn tay trên eo bắt đầu quá phận, cô chỉ cố gắng ngăn chặn động tác của Mạc Quân Lâm, lại không dám phát ra tiếng, sợ ảnh hưởng đến những người khác. Nhưng cho dù cố thế nào cũng không thoát được hắn.

Cô nghẹn ngào cầu xin: "Quân Lâm, đừng mà, cậu đừng sờ loạn nữa."

Thân thể không khỏi cảm thấy kỳ lạ, mỗi một nơi Mạc Quân Lâm sờ qua, đến xương cốt cũng cảm thấy ê ẩm. Cô thật sự khó chịu, làm sao mới ngăn chặn được hắn đây?

Từ Nghiên không biết làm sao, hai mắt nóng lên, nước mắt rơi xuống. Nhưng sự việc sau đó làm cho cô chết đứng. Mạc Quân Lâm ngũ quan xuất chúng, cả khuôn mặt hắn đều rất gần cô, lông mi quyến rũ che đi màu mắt hổ phách kiều mị, môi mỏng hơi hơi mở ra, cái lưỡi màu hồng nhạt dò ra, liếm hết những giọt nước mắt cô rơi xuống.

Hắn liếm xong, nâng mắt, dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng cô, nghiêng đầu, rủ xuống mí mắt, hướng tới môi cô, áp xuống.

Mạc Quân Lâm than thở trong lòng, quả nhiên, so với hắn tưởng tượng, ngọt ngào hơn nhiều.

Cô kinh ngạc trừng mắt, hoàn toàn quên mất phản ứng, nhìn thấy đôi mắt hắn tản ra một tia âm u, cái mũi cao thẳng cọ cọ vào mũi nàng, ở trên môi cô, từng ngụm lại từng ngụm liếm mút, bộ dạng si mê, giống như nhấp nháp thứ vị ngọt tuyệt nhất trên đời.

Cô chậm nửa nhịp mới duỗi tay ra đẩy, nắm tay lạnh đánh hắn, nhưng ngực Mạc Quân Lâm lại cứng, cô không đẩy được, đánh hắn còn bị đau tay. Cô rụt thân mình lại, trốn vào trong góc, dán đến bên cửa sổ, muốn lui cũng không lui được, ngược lại cơ thể bị hắn đè hẳn vào trong, không thể động đậy.

======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======

Những cuốn Truyện Ngôn Tình  về mọi lĩnh vực từ kinh tế, văn hóa, chính trị cho đến những cuốn tiểu thuyết phiêu lưu, tâm lý tình cảm, các cuốn Truyện Ngôn Tình  tạo động lực hay quyển tự sự về cuộc đời có thực của một nhân vật có sự ảnh hưởng đến chúng ta.Đọc truyện cùng HaHa Truyện

Chóp mũi ngửi được hẳn cả hơi thở nóng rực của hắn, cả người nam tính trên cơ thể.

Người Từ Nghiên nóng lên, cô bị hôn đến mơ màng.

Mạc Quân Lâm hàm hồ nòi: "Miệng cậu rất ngọt." Nói xong lại há mồm ngậm lấy miệng cô, liếm mút, trằn trọc nghiền nát, bốn cánh môi giao nhau, phát ra vài tiếng ái muội.

Xung quanh không khí như bị thiêu đốt, nắm đấm trên tay cô cũng quên mất phải kháng cự. Này là một, nụ hôn rất, rất sâu.