Yêu Có Một Chữ

Yêu Có Một Chữ

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?

Chương 8

Tần Dư Kiều cảm thấy bản năng làm mẹ của mình càng ngày càng trỗi dậy, chỉ cần nhìn thấy trẻ con thì trái tim như có sóng dâng trào, trở nên mềm mại yếu ớt, trong lòng như có một nơi bởi vì nụ cười của trẻthơ mà xanh mướt tươi rói tràn đầy sức xuân.

Chẳng lẽ bởi vì hoóc-môn quá dư thừa?

 

Lục Hi Duệ đứng trước mặt Tần Dư Kiều để cô lau tóc cho mình, trái tim nhỏ không chịu đựng được, cảm giác tủi thân dâng trào.

Đối với Lục Hi Duệ, nỗi tủi thân vì không có mẹ chỉ là vấn đề bày tỏ cảm xúc, khi số tuổi tăng lên, cậu bé Lục Hi Duệ bảy tuổi đã biết cách khống chế cảm xúc của mình, không để người khác phát hiện. Bởi vì nó biết sống trên thế giới này, "người đàn ông" bảy tuổi mà còn muốn mẹ thì đó là một chuyện rất mất mặt.

Lục Cảnh Diệu thấy Tần Dư Kiều lau tóc cho Lục Hi Duệ thì trong lòng nảy sinh rất nhiều cảm xúc, ánh mắt thâm trầm như biển sâu.

Còn Lục Nguyên Đông thì sao? Anh lại phát hiện thêm một ưu điểm của Tần Dư Kiều, không ngờ cô lại có tình thương của một người mẹ như vậy. Có tình yêu như vậy, về sau nếu anh và cô có con, đứa con

 

của anh sẽ hạnh phúc hơn Hi Duệ.

Thật ra Lục Nguyên Đông có tấm lòng lương thiện hệt như Dương Nhân Nhân, thấy em họ đáng thương tội nghiệp, chân thành đề nghị Lục Cảnh Diệu: "Chú cũng mau tìm cho Duệ Duệ một người mẹ kế đi, trẻ con không có mẹ rất khác người."

Lục Cảnh Diệu nghiêng đầu: "Phiền cháu phải lo rồi. Cháu muốn thấy Hi Duệ bị mẹ kế ngược đãi sao?"

Cái gì là "Không phân biệt tốt xấu, không nhìn thấy lòng tốt của người khác", Lục Nguyên Đông á khẩu không nói được gì. Dương Nhân Nhân nói tính tình của cậu em chồng nhà họ Lục hơi kỳ quái, Lục Nguyên Đông đã được trải nghiệm.

Tần Dư Kiều ở đối diện cảm thấy câu này hơi buồn cười, vuốt đầu Lục Hi Duệ tỏ ý an ủi.

 

Lục Nguyên Đông gọi em họ đến cạnh mình, sau đó dùng một tay ôm nó ngồi lên đùi. Khi nãy thấy bản năng làm mẹ của Tần Dư Kiều, bản tính làm cha của bản thân cũng dâng trào, tình cảm dịu dàng tràn đầy khoang ngực, nghiêm túc nhìn Lục Hi Duệ nói: "Về sau nếu Duệ Duệ bị mẹ kế ngược đãi cứ nói cho anh biết, anh sẽ bênh vực nhóc … "

Tần Dư Kiều vui vẻ cười hì hì một tiếng.

Lục Nguyên Đông cũng biết từ "bênh vực" trong câu nói của mình có phần không phù hợp lắm, ngước mắt nhìn Tần Dư Kiều, cũng cười theo cô.

Coi như người cha này chết rồi sao?

Lục Cảnh Diệu chỉ cảm thấy lồng ngực mình tắc nghẹn, không khí ngột ngạt quẩn quanh lồng ngực mình không thể tan biến, thật sự tắc nghẹn đến cùng

 

cực.

***

Lục Nguyên Đông vẫn cực kỳ tôn kính chú nhỏ của mình, nếu hôm nay chú đã giúp anh đánh giá đối tượng xem mắt, vậy thì sau khi khảo sát cũng phải lễ phép hỏi kết quả để bày tỏ sự tôn trọng của mình.

Lúc Lục Nguyên Đông gọi điện đến thì Lục Cảnh Diệu đang giúp Hi Duệ sửa bài phát biểu tên là "Hôm nay em là người kéo cờ", cầm điện thoại lên thấy trên màn hình hiện hai chữ "Nguyên Đông", phất tay ý bảo con trai Hi Duệ ra ngoài một chút.

Lục Hi Duệ hiểu ý nghĩa động tác của ba, ngoan ngoãn ra khỏi thư phòng. Nó giơ tay lên vuốt mái tóc hôm nay chị Dư Kiều lau cho mình, không biết chị Dư Kiều thấy tóc mình ít liệu có cho rằng mình không

 

đẹp trai hay không?

"Chú nhỏ, hôm nay sau khi quan sát chú cảm thấy Kiều Kiều thế nào?" Trong điện thoại truyền đến giọng của Lục Nguyên Đông, hình như tâm trạng khá phấn khởi.

Lục Cảnh Diệu hơi nhíu mày, cảm thấy hai chữ Kiều Kiều này nghe rất chói tai, trầm lặng một lúc rồi nói: "Cũng được, nhưng hơi mập."

Vốn Lục Nguyên Đông tưởng rằng sẽ được nghe những lời hay từ miệng Lục Cảnh Diệu, dù sao hôm nay Kiều Kiều cũng lau tóc cho con trai của chú, nhưng lại nghĩ mắt nhìn người của Lục Cảnh Diệu rất chuẩn, cho nên cũng không để bụng những lời Lục Cảnh Diệu vừa nói.

Huống chi chuyện Dư Kiều mập là sự thật.

 

Nhưng Lục Cảnh Diệu lại không bỏ qua cho Lục Nguyên Đông: "Cháu thích cô Tần này thật sao?"

Lục Cảnh Diệu hỏi như vậy, lập tức làm khó Lục Nguyên Đông. Thành thật mà nói, anh cũng mới gặp Dư Kiều có vài lần, ấn tượng đối với cô thì càng ngày càng tốt, nhưng nếu "ấn tượng tốt" này chuyển thành thích thì Lục Nguyên Đông còn thấy hơi sớm, khái niệm "thích" này rất mơ hồ.

Lục Nguyên Đông ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Cháu cảm thấy cô ấy là đối tượng kết hôn rất thích hợp, ba mẹ cháu cũng thích cô ấy, lại môn đăng hộ đối, Kiều Kiều còn là một cô gái trong sạch."

Cô gái trong sạch, Lục Cảnh Diệu định hỏi Lục Nguyên Đông làm sao cháu biết Tần Dư Kiều trong sạch, nhưng mà nếu nói ra thì có vẻ mình hơi cay nghiệp, mặt khác còn có thể kích thích Lục Nguyên

 

Đông nảy sinh tâm lý nổi loạn. Sau khi suy nghĩ Lục Cảnh Diệu nói: "Kết hôn là chuyện lớn cả đời, cho nên đừng theo ý kiến những người trong nhà, hôn nhân là của mình cháu, không phải là đối tác kinh doanh của nhà họ Lục. Hơn nữa cháu còn trẻ cũng không cần vội vã xác định đối tượng kết hôn. Mặt khác cháu cũng chỉ cảm thấy cô Tần là người thích hợp với cháu, nếu cũng vì vậy mà lấy cô ấy thì cực kỳ bất công với Tần Dư Kiều."

Lục Cảnh Diệu nói những lời này cũng rất có lý, sau khi nghe xong Lục Nguyên Đông cũng hơi sững sờ, Lục Nguyên Đông không ngờ rằng chú nhỏ có thể nói ra những lời sến sụa như vậy, đặt tình yêu lên trên hết.

Người trong lòng ư? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy Lục Cảnh Diệu không chịu kết hôn là vì muốn tìm tình yêu đích thực.

 

Lục Nguyên Đông chợt nảy sinh cảm giác khâm phục.

"Tóm lại, cháu hãy suy nghĩ kỹ đi, hôn nhân không có tình yêu chắc chắn sẽ không hạnh phúc."

Lục Cảnh Diệu không cho Lục Nguyên Đông thời gian trả lời, lập tức nói một câu kết thúc mang tính tổng kết. Lục Nguyên Đông nhìn bức tranh thiếu nữ treo trên tường, lòng cũng hỗn loạn: "Cháu sẽ suy nghĩ thật kỹ."

Cảm giác lo lắng trong lòng Lục Nguyên Đông cũng bởi vì câu nói: "Hôn nhân không có tình yêu thì sẽ không hạnh phúc" của Lục Cảnh Diệu. Lục Nguyên Đông rất mơ hồ với thứ gọi là tình yêu này. Mặc dù mơ hồ không rõ nhưng vẫn thấy một bóng dáng, mà cái bóng dáng đó có liên quan tới bức tranh thiếu nữ treo trên tường.

 

Thật ra thì trong lòng anh vẫn luôn tồn tại một cô gái, nhưng đây lại là bí mật mà anh chưa từng chia sẻ cùng ai.

Bí mật này đã theo Lục Nguyên Đông từ khi anh còn là một thiếu niên, bây giờ thiếu niên đó đã biến thành một người đàn ông, bí mật này dường như cũng trưởng thành cùng với xương cốt máu thịt của anh, từ từ trở thành một phần thân thể anh, một phần sinh mạng của anh.

***

Tần Dư Kiều trở thành tổng giác đốc của Tần Ký, ngoại trừ mấy ngày trước đi làm hơi chịu khó, về sau căn bản là vừa làm vừa chơi, thái độ làm việc có phần qua loa.

Tần Ngạn Chi hay gọi điện đến hỏi cô tình hình công

 

việc của Tần Ký.

Tần Dư Kiều: "Không phải ba cũng biết sao?"

Tần Ngạn Chi: "Kiều Kiều, nếu con không muốn làm việc ở Tần Ký, thì hãy về thành phố G giúp ba đi.

Con cũng biết ba thương con nhất mà."

Lời này của Tần Ngạn Chi khiến thái độ của Tần Dư Kiều thay đổi ngay lập tức: "Tôi không muốn về."

Giọng Tần Ngạn Chi mang vẻ áy náy: "Kiều Kiều, dù sao thành phố G cũng là nhà của con, không trở về thăm ba thì cũng không sao, nhưng còn bà nội, khi con còn bé bà nội thương con nhất mà."

Nói trúng tim đen, Tần Ngạn Chi vẫn là người giỏi nhất trong chuyện này.

 

Nơi mình lớn lên luôn tồn tại một ý nghĩa đặc biệt, đối với Tần Dư Kiều mà nói thành phố G là nơi chứa toàn bộ ký ức tuổi thơ của cô, nơi đó có người thiếu niên cô đã từng thích, nơi đó còn là nơi bắt đầu tuổi thanh xuân của cô. Nhưng đó cũng là nơi Tần Dư Kiều không muốn nói đến cũng không muốn nhớ đến, giống như ăn bánh ngọt ngon nhất cũng cảm thấy ghê tởm, hệt như con côn trùng khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

***

Kể từ khi biết Tần Dư Kiều thích chơi tennis, cứ hai ba ngày Lục Nguyên Đông lại hẹn Tần Dư Kiều đi chơi. Sau đó Lục Nguyên Đông phát hiện Tần Dư Kiều ngoài chơi tennis giỏi thì cô cũng vẽ tranh rất đẹp. Hai ngày trước đột nhiên cô đột nhiên nổi hứng vẽ cho anh một bức chibi.

 

Lục Nguyên Đông nhìn hình chibi đang đút tay vào túi của mình, khóe miệng khẽ nhếch: "Kiều Kiều, em vẽ anh đẹp trai quá."

Tần Dư Kiều cúi đầu cười, cầm bút tiếp tục vẽ, Lục Nguyên Đông nghiêng đầu qua nhìn: "Duệ Duệ?"

Tần Dư Kiều lại vẽ thêm vài nét, Lục Hi Duệ kháu khỉnh liền xuất hiện.

Lục Nguyên Đông nói với Tần Dư Kiều là muốn đưa bức tranh cô vẽ Lục Hi Duệ cho cậu bé, nhưng Tần Dư Kiều lại ngượng ngùng: "Không tốt lắm đâu, cái này em chỉ vẽ bừa thôi."

"Không có gì, em vẽ rất đẹp, Duệ Duệ thấy nhất định sẽ rất thích."

Gần đây khi nhà họ Lục tụ hội, lại nhắc tới đối tượng

 

xem mắt của Lục Nguyên Đông là Tần Dư Kiều, thái độ của Lục Nguyên Đông đã thay đổi 180° so với lúc trước. Khi mọi người hỏi anh chuyện hẹn hò với cô Tần thế nào rồi, thì Lục Nguyên Đông tươi cười nói: "Mấu chốt vẫn phải xem Dư Kiều có ý với con hay không đã."

Mẹ Lục Nguyên Đông là Dương Nhân Nhân không nhịn được nhắc nhở: "Nguyên Đông, theo đuổi con gái phải có lòng chút, biết không?"

Lục Nguyên Đông hớn hở nói: "Con sẽ cố gắng hết sức, sẽ nhanh chóng để madam Dương được uống trà của con dâu."

Dương Nhân Nhân che miệng cười, ông Lục cũng cười không khép miệng lại được, đột nhiên nhớ đến con trai út khó bảo, nhìn Lục Cảnh Diệu ngồi bên phải mình: "Cháu con đã thành gia lập nghiệp rồi, còn

 

con định khi nào?"

Đột nhiên Lục Cảnh Diệu ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cả nhà, bao gồm cả Lục Nguyên Đông hớn hở và Dương Nhân Nhân đang cười tít mắt, bình thản nói: "Thật sự chuyện của con không thể kéo dài nữa rồi." Giọng điệu như thể đang tự kiểm điểm lại mình.

Cả nhà đều bất ngờ, ngay cả ông Lục cũng không thể tin con mình có thể nói ra những lời như vậy.

Sau đó Lục Cảnh Diệu lại nói thêm một câu: "Cho nên muộn nhất là năm sau."

Muộn nhất là năm sau, bây giờ đã sắp cuối năm rồi, chẳng lẽ chuyện tốt sắp đến rồi?

Nhóm con dâu con gái nhà họ Lục đều quan tâm người nào sẽ trở thành mẹ kế của Duệ Duệ, nhất là

 

chị hai Lục Gia Anh: "Là cô Diêu à?"

Lục Cảnh Diệu còn chưa nói gì, câu trả lời: "Không phải đâu." đã vang lên. Trả lời thay Lục Cảnh Diệu chính là con trai Lục Hi Duệ, "Ba đã hứa với con sẽ không cưới dì Diêu."

Cả nhà đưa mắt nhìn nhau, có cười cũng có tức giận, người nổi giận chính là ông Lục, quay đầu nhìn Lục Cảnh Diệu rồi nói: "Ăn cơm xong lên thư phòng gặp ba một lúc."

Người đàn ông hơn ba mươi tuổi vẫn bị kéo đi răn dạy, Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn vào mắt ba, trong lòng không khỏi khoái trá.

Còn Lục Hi Duệ tại sao lại nói Lục Cảnh Diệu sẽ không cưới Diêu Tiểu Ái trước mặt mọi người, bởi vì nó chỉ muốn lấy được sự bảo đảm của ba mình mà

 

thôi, nó cũng không ngờ rằng ba sẽ bị ông nội trách mắng.

Lục Nguyên Đông đã từng nói với nó: "Ba em nói với em rằng chú ấy sẽ không cưới Diêu Tiểu Ái chỉ để em yên tâm mà thôi, em đừng tin đó là thật, nếu không đến lúc Diêu Tiểu Ái trở thành mẹ kế của em, em lại không thể chấp nhận được. Theo anh thấy em vẫn nên chuẩn bị tâm lý đi là vừa."

Lục Hi Duệ thật sự không muốn chuẩn bị tâm lý chấp nhận Diêu Tiểu Ái trở thành mẹ kế của nó. Nếu Diêu Tiểu Ái trở thành mẹ kế của nó thì nócảm thấy mình nhất định sẽ bị ngược đãi.

***

Sau khi ăn xong, người đàn ông trưởng thành như Lục Cảnh Diệu còn bị Lục Hòa Thước kéo đi dạy dỗ,

 

Lục Nguyên Đông nhớ đến bức tranh mà Dư Kiều vẽ cho Duệ Duệ, từ từ lấy ví trong túi ra rồi bảo Lục Hi Duệ đến chỗ mình.

Lục Hi Duệ tưởng rằng Lục Nguyên Đông cho nó tiền tiêu vặt, nên rất vui vẻ chạy đến trước mặt Lục Nguyên Đông: "Anh."

Lục Nguyên Đông lấy bức tranh trong ví ra đưa cho Hi Duệ: "Chị Dư Kiều vẽ tặng em này."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hi Duệ đỏ bừng, nhìn chằm chằm bức tranh Lục Nguyên Đông đưa cho nó: "Thật sự vẽ cho em sao?"

"Đúng vậy." Lục Nguyên Đông lấy bức tranh Dư Kiều vẽ mình ra khoe với Lục Hi Duệ: "Em xem, anh cũng có này."

 

Lục Hi Duệ đột nhiên tỏ vẻ không vui, "Ồ" một tiếng, nói câu: "Của anh không đẹp bằng của em." xong rồi cầm bức tranh của mình sang một góc ngắm nghía.

Lục Nguyên Đông cũng không so đo với trẻ con. Mọi người trong nhà hỏi mấy lời đại loại như cô Tần biết vẽ tranh à, Lục Nguyên Đông cũng vui vẻ nói những ưu điểm của cô.

Đây là tâm trạng gì? Như thể sự chấp nhận mà mọi người dành cho Tần Dư Kiều đã trở thành cảm xúc thỏa mãn sung sướng tràn đầy trong lòng, cũng chứng minh ánh mắt của anh không hề kém.

Có điều hơi buồn chính là Lục Nguyên Đông cảm thấy mình hơi có lỗi với Lục Cảnh Diệu, biểu hiện của anh không tuân theo khóa dạy "Tình yêu là trên hết" của chú nhỏ vào hai ngày trước, anh đã phụ lòng ân cần dạy bảo của chú nhỏ.

 

Cho nên khi Lục Cảnh Diệu ra khỏi thư phòng đi thẳng về phía anh, Lục Nguyên Đông cảm thấy xấu hổ, giả bộ không nhìn thấy Lục Cảnh Diệu mà xoay người đi ra ngoài.

Trong vườn hoa sau nhà họ Lục có vài chậu hoa cúc được người làm chăm sóc rất tỉ mỉ, đẹp đẽ thanh cao, tỏa hương thơm ngát.

Lục Cảnh Diệu gọi Lục Nguyên Đông vừa mới xoay người rời đi: "Nguyên Đông".

Lục Nguyên Đông quay đầu lại, nở nụ cười tươi rói: "Chú nhỏ."

Lục Cảnh Diệu cũng cười, nhưng là nụ cười đầy ẩn ý, hình như đang đợi Lục Nguyên Đông giải thích.

Lục Nguyên Đông hạ quyết tâm, nói với vẻ nghiêm

 

chỉnh hiếm có: "Cháu suy nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy tình cảm có thể bồi dưỡng. Dư Kiều là người con gái tốt, cháu không muốn bỏ lỡ."

Lục Cảnh Diệu không hề ngạc nhiên khi nghe Lục Nguyên Đông nói như vậy, đưa tay vỗ vai Lục Nguyên Đông: "Hôn nhân là chuyện của riêng cháu, cháu tự suy nghĩ là được rồi, người làm trưởng bối như chú cũng chỉ có thể tư vấn giúp cháu mà thôi."

Lục Nguyên Đông như trút được gánh nặng, đang định rời đi thì Lục Cảnh Diệu lại nói.

"Điện thoại chú hết pin rồi, cháu có thể cho chú mượn điện thoại được không?"

Lục Nguyên Đông sợ bóng sợ gió một lúc, sau đó vội vàng lấy điện thoại của mình ra đưa cho chú.

 

***

Trên đường về nhà, Lục Hi Duệ hơi sợ Lục Cảnh Diệu sẽ trách mắng nó vì đã phá hỏng hôn sự của ba, đang cố gắng suy nghĩ xem dùng cách nào dời đi sự chú ý của Lục Cảnh Diệu, cuối cùng lấy bức tranh Nguyên Đông đưa cho nó ra: "Ba, chị Dư Kiều vẽ cho con một bức tranh, ba có thấy giống con không?"

Lục Cảnh Diệu nghiêng mặt qua nhìn, có phần không tập trung: "Ừ."

Lục Hi Duệ cảm thấy ba nhất định không tha thứ cho mình, đang định nhân lúc Lục Cảnh Diệu chưa kịp nói đến Diêu Tiểu Ái đã giải thích trước: "Ba đã hứa với con sẽ không để dì Diêu trở thành mẹ kế của con rồi mà."

Lục Cảnh Diệu hơi bực mình: "Con nói hết chưa?"

 

Trẻ con luôn tủi thân vì người lớn không bao giờ coi trọng lời nói của chúng, Lục Hi Duệ cũng hơi giận, xoay người lại không muốn nói chuyện với Lục Cảnh Diệu nữa, lấy máy tính bảng đặt ở trên xe ra chơi game.

"Hi Duệ."

Một lúc sau, giọng nói của ba vang lên trên đầu Lục Hi Duệ, Lục Hi Duệ không thèm quan tâm, đáp lại một tiếng, giọng điệu thể hiện rõ sự bất mãn và nỗi tủi thân.

Nhưng Lục Cảnh Diệu không để ý đến sự bất mãn của con trai, mở miệng nói: "Chị Dư Kiều của con vẽ tặng con một bức tranh, làm trẻ con cần phải lễ phép, có phải con cũng nên gọi điện thoại nói cảm ơn chị ấy không?"