Yêu Có Một Chữ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?
Chương 7
Hứa Thực là người lắm mồm, đây là ấn tượng duy nhất còn sót lại trong đầu Tần Dư Kiều. Cô ngồi cùng
bàn với anh ta một tuần, kết quả là trong một tuần đó chút chuyện nhỏ của cô đã bị Hứa Thực rêu rao khắp mọi nơi.
Lúc ấy Tần Dư Kiều còn bí mật nói với Giang Hoa: "Em cảm thấy kiểu con trai như Hứa Thực sẽ không lấy được vợ."
Có điều cô gái lần trước chắc là bạn gái của anh ta, cũng thật xinh đẹp.
Lại nói Tần Dư Kiều rất để ý đến Hứa Thực này, cô sợ anh ta nói với bạn cũ là cô đã mập lên. Tuy chuyện cô mập lên đúng là sự thật, nhưng cô không muốn "sự thật" của mình trở thành đề tài buôn chuyện của người khác.
Buổi tối Tần Dư Kiều nằm trong bồn tắm đầy bọt, hơi nóng xông lên khiến cô hơi mệt, một cái chân vươn ra
từ trong nước, trắng nõn, thẳng tắp và đầy thịt. Cô lại cảm thấy buồn bực, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại lại vang lên không ngừng.
Tần Dư Kiều không muốn nghe nhưng chuông điện thoại đổ liên tục, ngừng một lúc lại tiếp tục kêu inh ỏi.
Tần Dư Kiều mặc áo choàng tắm vào bước ra khỏi phòng tắm, di động đặt trên sofa đã im lặng, Tần Dư Kiều đi đến trước sô pha, cầm điện thoại lên xem nhật ký cuộc gọi thì thấy người gọi điện là Lục Nguyên Đông.
Cô vừa lau tóc vừa gọi lại cho Lục Nguyên Đông, một lát sau, trong điện thoại truyền đến tiếng cười hì hì của Lục Nguyên Đông: "Dư Kiều, ngày mai em có rảnh không?"
Lục Nguyên Đông hẹn cô đi chơi tennis, Tần Dư
Kiều suy nghĩ một lát rồi đồng ý.
***
Bởi vì sau khi về nước vẫn không tìm được bạn đánh tennis, vậy nên cũng lâu lắm rồi cô không chơi, bây giờ Lục Nguyên Đông nhắc đến khiến cô cảm thấy ngứa ngáy.
Ngày hôm sau khi chuẩn bị xuất phát, Tần Dư Kiều vào căn phòng có cái gương lớn sửa sang lại quần áo thể thao. Thật ra cô cũng không thích màu đen lắm, nhưng người mập nhất định phải thích màu đen bởi vì nó khiến bản thân trông gầy hơn.
Bộ đồ thể thao đen trắng đang mặc trên người này được cô mang về từ nước Anh, là hàng thủ công, còn có được thêu họa tiết Trung Quốc. Tần Dư Kiều soi gương buộc mái tóc dài lên, trông có sức sống hẳn,
nhéo thịt trên mặt, lại thở dài bất đắc dĩ.
Lục Nguyên Đông đến nhà họ Bạch đón Tần Dư Kiều rất đúng giờ, Đỗ Ngọc Trân phấn khởi tiễn hai người ra khỏi nhà: "Đi chơi vui vẻ nhé."
Lục Nguyên Đông vốn là người tự tin, cho nên khi nói chuyện thi thoảng không biết khiêm tốn, ở trên xe nói với Tần Dư Kiều: "Xem ra bác em rất thích anh."
Tần Dư Kiều cười trả lời: "Nếu không thích thì liệu có sắp xếp cho em và anh xem mắt không?"
"Cũng đúng." Lục Nguyên Đông cũng cười, đổi đề tài, "Dư Kiều, bình thường em thích vận động không?"
Tần Dư Kiều nghiêng đầu, giả bộ bất mãn: "Anh thấy em không giống sao?"
Câu hỏi "Dư Kiều, bình thường em thích vận động không?" của Lục Nguyên Đông vừa nãy cũng không phải cố ý, cho nên khi nghe thấy cô hỏi ngược lại mới biết lời của mình làm tổn thương lòng tự ái của một cô gái mập, vội vàng quay sang định giải thích, nhưng khi nhìn Tần Dư Kiều thì chỉ thấy trong mắt cô hiện rõ ý cười. Rõ ràng cô cố ý.
Đột nhiên cảm thấy phản ứng của mình hơi quá, Lục Nguyên Đông lại cười ha ha, sau đó lại trò chuyện với Tần Dư Kiều về vấn đề khác.
Lục Nguyên Đông rất ý khi nói chuyện với phụ nữ mà vui vẻ như vậy, anh nói gì Tần Dư Kiều cũng có thể nói vài quan điểm của mình, cứ như vậy chạy thẳng đến khu resort ở thành phố S tên là Kim Oản.
Tại trung tâm khu resort bao quanh hồ nước có quán cà phê, phòng tập thể thao, bể bơi, sân tennis vân
vân; khung cảnh trang nhã, phương tiện hiện đại … Thật ra những thứ này không quan trọng, quan trọng là khu resort lại là tài sản riêng của Lục Nguyên Đông.
Lục Nguyên Đông cũng có ý nói điều quan trọng này cho Tần Dư Kiều biết: "Đây là khu resort đầu tiên anh bỏ vốn từ sau khi tốt nghiệp đại học, gần đây muốn sửa chữa lại một ít. Kiều Kiều, chơi tennis xong em phải cho anh ít ý kiến đó."
Lục Nguyên Đông tuyệt đối không muốn khoe của, chỉ theo bản năng của đàn ông muốn thể hiện năng lực của bản thân trước một người phụ nữ, giống như chim công đực xòe đuôi để hấp dẫn chim công cái vậy.
Tần Dư Kiều cũng phóng khoáng gật đầu: "Không vấn đề."
***
Thằng nhóc Lục Hi Duệ này cái gì cũng học rất nhanh, duy chỉ có bơi lội là học mãi không được, đúng là vịt lên cạn, điều này chắc theo gien của mẹ nó. Mặc dù phương diện bơi lội này Lục Cảnh Diệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng về mặt khác lại không phải lo lắng.
Khi Lục Cảnh Diệu bơi được hai vòng, chỉ thấy con trai Lục Hi Duệ vẫn còn khua khoắng tay chân nhỏ xíu trong cái phao màu vàng, nhìn có vẻ vô cùng gắng sức nhưng thực chất vẫn ở nguyên tại chỗ.
Lục Hi Duệ thấy ba xuất hiện thì rất vui vẻ: "Ba ơi, ba xem tư thế của con có đúng không?"
Lục Cảnh Diệu đi đến bên cạnh con trai, đưa tay lấy phao bơi của nó ra.
Ở trong nước, lá gan của Lục Hi Duệ liền thu nhỏ lại, cầm chặt lấy phao không buông: "Đừng."
Lục Cảnh Diệu nhíu mày, ném phao ra khỏi bể bơi, sau đó để cho con trai nằm ngang trên mặt nước, "Thả lỏng một chút, sau đó thử quẫy hai tay xem."
Lục Hi Duệ đã sợ hãi đến mức run rẩy hai tay, nhưng với tinh thần không muốn chịu thua, nó ra sức đạp chân, bọt văng tung tóe khiến mặt Lục Cảnh Diệu biến thành màu đen: "Mẹ còn giỏi hơn con."
Tuy ở trong nước nhưng tai Hi Duệ vẫn rất thính: "Thì ra ba biết mẹ con?"
Lục Cảnh Diệu im lặng, sau đó mang con trai đến bên cạnh bể bơi.
***
Lục Nguyên Đông không ngờ Tần Dư Kiều lại chơi tennis khủng như vậy, anh cho rằng mình đánh cũng giỏi, cho nên khi chơi cố ý nhường Tần Dư Kiều, kết quả bởi vì khinh địch mà bị thua một séc.
Nhưng đến séc sau Tần Dư Kiều đã không còn sức để chơi nữa rồi.
Lục Nguyên Đông hẹn Tần Dư Kiều chơi tennis không phải là ý tưởng anh nghĩ ra, mà mà do ông chú nhỏ Lục Cảnh Diệu. Bởi vì không từ chối được "ý tốt" giúp anh nhìn nhận đối tượng của chú nhỏ, Lục Nguyên Đông không biết phải làm sao đành phải nói: "Nếu không thì tìm thời gian rảnh cháu sẽ đưa Dư Kiều đến ra mắt chú kính mến."
"Vậy cũng không cần." Giọng Lục Cảnh Diệu có vẻ nghiêm túc cẩn thận, cứ như thật lòng giúp cháu trai đánh giá đối tượng hẹn hò, dừng một lúc rồi nói:
"Hẹn cô ấy đi chơi tennis, không phải cháu nói cô ấy hơi mập sao, vừa đúng dịp có thể giúp cô ấy giảm béo."
" … " Lục Nguyên Đông không biết Lục Cảnh Diệu có phải cố ý hay không, còn hỏi đểu: "Chú nói thật à
?"
Lục Cảnh Diệu: "Tóm lại cứ vậy đi, lúc đó chú sẽ qua."
***
Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều ngồi bên sân tennis nói chuyện phiếm: "Không ngờ Kiều Kiều lại chơi tennis giỏi như vậy." Lục Nguyên Đông đã đổi cách gọi Tần Dư Kiều từ "Dư Kiều" sang "Kiều Kiều".
Trái lại Tần Dư Kiều lại khách sáo nói: "Em có thể thắng là do anh nhường em thôi."
Lục Nguyên Đông uống nước khoáng, tâm trạng rất vui. Càng nói chuyện lâu anh càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của Tần Dư Kiều. Vô ý liếc nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, anh chỉ mong ông chú nhỏ Lục Cảnh Diệu không xuất hiện.
Chẳng qua khái niện thời gian của Lục Cảnh Diệu rất tốt, luôn luôn đúng giờ, xuất hiện tại resort như đã hẹn trước, nhưng lại mang theo con trai Tiểu Duệ Duệ.
Mặc dù mới vừa bơi xong nhưng Lục Cảnh Diệu vẫn ăn mặc chỉnh tề, chỉ có mái tóc là hơi ẩm ướt. Tuy nhiên Lục Hi Duệ vẫn còn mặc nguyên bộ đồ tắm trẻ em, vô cùng sung sướng chạy từ ngoài cửa vào: "Anh Nguyên Đông, chị Dư Kiều."
Lục Nguyên Đông bất đắc dĩ quay đầu lại, làm bộ như ngẫu nhiên gặp: "Chú, thật trùng hợp."
Khả năng diễn xuất của Lục Cảnh Diệu cũng không tồi, tự nhiên nói: "Thật trùng hợp."
Tần Dư Kiều lại không ngờ rằng người đàn ông mình gặp trong thang máy hôm đó lại là Lục Cảnh Diệu, thật ra cô đã thấy ảnh của anh trên tạp chí, nhưng cô nhớ mặt rất kém nên ngày đó cũng không nhận ra anh ta chính là Lục Cảnh Diệu.
Tần Dư Kiều thấy Lục Hi Duệ thì rất vui vẻ: "Cậu nhóc kháu khỉnh, chúng ta lại gặp mặt."
Tần Dư Kiều cười tươi khiến Lục Hi Duệ đang mặc bộ áo tắm trẻ em cảm thấy ngượng ngùng, đột nhiên nhạy cảm hẳn lên. Lục Hi Duệ cảm thấy mình ăn mặc không nghiêm xuất hiện trước mặt phụ nữ là chuyện
cực kỳ xấu hổ, cho nên ngẩng đầu nói với ba mình: "Ba ơi, con đi thay quần áo."
Lục Cảnh Diệu gật đầu đồng ý, sau đó tự nhiên ngồi xuống trước mặt Tần Dư Kiều, nói với Lục Nguyên Đông: "Nguyên Đông, không giới thiệu sao?"
"Tần Dư Kiều, là cháu gái của Bạch Diệu, là con gái nhà họ Tần ở thành phố G." Lục Nguyên Đông giới thiệu Tần Dư Kiều cho chú trước, sau đó giới thiệu ông chú nhỏ của mình với Tần Dư Kiều, thật sự chỉ giới thiệu sơ qua mà thôi, "Chú nhỏ của anh." Ngay cả tên cũng không nói.
Lục Cảnh Diệu tươi cười vươn tay ra: "Chào cô Tần, tôi là Lục Cảnh Diệu, nhìn cô Tần rất quen, chúng ta đã gặp ở đâu rồi phải không?"
Lục Nguyên Đông không thích Lục Cảnh Diệu nhiều
lời như vậy, xen vào: "Sao có chuyện đó được? Cô Tần mới trở về từ Anh thôi."
Lục Cảnh Diệu lại tiếp tục cười như gió xuân ấm áp: "Thảo nào lại quen mặt như vậy, tôi cũng ở Anh mười năm."
Tần Dư Kiều không hiểu Lục Cảnh Diệu nói "quen mặt" và "cũng ở Anh mười năm" có liên quan gì đến nhau, liền mỉm cười giải thích với anh: "Tôi nghĩ ngài Lục cảm thấy quen mặt bởi vì chúng ta từng gặp mặt trong thang máy của cao ốc Thời Đại, lúc ấy bên cạnh anh còn có một cô gái xinh đẹp."
"Vậy ư? Tôi không nhớ rõ." Lục Cảnh Diệu nhìn Tần Dư Kiều, chuyển đề tài sang nước Anh, "Hồi ở Anh, cô Tần sống ở đâu?"
Tần Dư Kiều: "Luân Đôn."
Lục Cảnh Diệu: "Không biết cô Tần có đi qua Edinburgh* hay không?"
*Edinburgh: Edinburgh (Ê-đin-brơ) là thủ đô của Scotland và là thành phố lớn thứ 2 của Scotland. Thành phố nằm ở Đông Nam của Scotland, bờ Đông Vành đai miền Trung của Scotland, bên bờ Nam của vịnh Firth of Forth, bờ Biển Bạc. Do vị trí nằm trên địa hình đồi núi và có nhiều nhà ở kiến trúc thời George và kiến trúc Trung cổ nên Edinburgh là một trong những thành phố gây ấn tượng sâu sắc nhất châu Âu (Theo Wikipedia tiếng Việt).
Lúc này Lục Nguyên Đông không chịu được cô đơn liền chen miệng vào: "Nói thật năm ngoái anh ở Luân Đôn hơn một tháng, đáng tiếc khi đó anh còn chưa quen Kiều Kiều, nếu không Kiều Kiều đã có thể đưa anh đi chơi rồi."
"Về sau còn có cơ hội." Tần Dư Kiều cười cười, nói với Lục Cảnh Diệu: "Luôn nghe nói Edinburgh là thành phố rất đẹp, đáng tiếc tôi chưa từng đến đó."
Đúng lúc này, Lục Hi Duệ vừa thay đồ bơi trẻ em từ bên ngoài đi đến, bởi vì tóc chưa sấy khô nên còn thấy rõ dấu lược, chải kiểu mái bảy ba như cậu chủ nhỏ thời dân quốc.
Lục Hi Duệ tìm chỗ ngồi xuống, có lẽ vì mới xuống nước nên khuôn mặt hơi ửng hồng.
Theo bản năng Tần Dư Kiều liếc nhìn Lục Hi Duệ không sấy khô tóc, quả nhiên một người đàn ông dắt con theo thì không thể chu đáo, lại vô ý liếc nhìn Lục Cảnh Diệu, tóc anh cũng không sấy.
Sức đề kháng của người lớn và trẻ con rất khác nhau, mặc dù bên trong có thiết bị sưởi, nhưng Tần Dư
Kiều vẫn sợ đứa bé đáng yêu này bị cảm, nhân tiện bên trong ngăn tủ của phòng nghỉ có rất nhiều khăn sạch khô, Tần Dư Kiều liền lấy một cái, nói với Lục Cảnh Diệu: "Ngài Lục, để tôi lau khô tóc cho Hi Duệ."
Lúc này Lục Cảnh Diệu mới phát hiện tóc con trai vẫn còn ướt, lại nhìn khăn lông trên tay Tần Dư Kiều, nói: "Làm phiền rồi."