Yêu Có Một Chữ

Yêu Có Một Chữ

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?

Chương 6

Sau khi người đàn ông bước vào thang máy thì cửa thang máy từ từ khép lại, Tần Dư Kiều đứng ở góc đối diện với cặp tình nhân này, lúc ngẩng đầu thì người đàn ông đang đưa tay nhấn số một chợt ngừng lại, quay sang nhìn thẳng vào cô.

Tần Dư Kiều sợ run lên, bởi vì ánh mắt của người đàn ông này như có rất nhiều điều, lúc cô không thể chịu đựng được định rời mắt đi thì người đó lên tiếng: "Cô xuống tầng mấy?"

 

Thì là hỏi chuyện này, Tần Dư Kiều tự trách mình gần đây thật quá khích, ngước mắt nhìn người đàn ông điển trai kia rồi nói: "Tôi cũng tầng một, cảm ơn."

Sau đó người đàn ông kia lại nhìn cô chằm chằm.

Tần Dư Kiều không biết là mình có vấn đề hay người có vấn đề là anh ta. Bởi vì thân hình quá khổ nên cô rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, tuy nhiên cô sẽ cố gắng để mình không để ý đến nó, nhưng Tần Dư Kiều vẫn không thể vượt qua chướng ngại tâm lý.

Nhận thấy anh ta vẫn nhìn mình, Tần Dư Kiều ngẩng phắt đầu lên nhìn thẳng anh ta, ánh mắt mang vẻ giận dữ. Sau đó anh ta nhếch môi rời tầm mắt đi, ngay lúc đó bạn gái anh ta liếc mắt soi mói Tần Dư Kiều từ đầu xuống chân.

Tần Dư Kiều nén giận, lúc cửa thang máy mở, cô là

 

người đầu tiên bước ra ngoài.

Bước ra khỏi cao ốc mới biết bên ngoài tuyết rất lớn, đầu đường góc phố đâu đâu cũng đọng tuyết, như thể những bông hoa nhung trắng tô điểm cả thành phố.

Hôm nay Tần Dư Kiều không lái xe, liền bắt taxi ở ven đường, không ngờ bây giờ đang là giờ cao điểm, những chiếc taxi phóng vụt qua đều đã có khách.

Đúng lúc này, một chiếc xe Cayenne lướt ngang qua mặt cô, tốc độ chậm dần lại, sau đó kính xe hạ xuống.Tần Dư Kiều đứng ở ven đường ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe kia.

Sau đó chiếc xe lao vút khỏi tầm mắt cô.

***

 

Khi Lục Cảnh Diệu hạ cửa kính xe xuống, Diêu Tiểu Ái nhỏ nhẹ có ý kiến: "Cảnh Diệu, em hơi lạnh."

Lục Cảnh Diệu chạy xe chậm lại, cho đến khi bóng dáng đứng ven đường kia thành một cái chấm nhỏ trong kính chiếu hậu mới rời mắt đi, nghiêng mặt liếc nhìn cô bạn gái cũng có thể coi như xinh đẹp bên cạnh, nói: "Anh hút điếu thuốc."

Lục Cảnh Diệu không phải là người nghiện thuốc nên rất ít khi hút thuốc trước mặt Diêu Tiểu Ái. Diêu Tiểu Ái hơi sững sờ, nói: "Anh hút đi … "

Lúc Lục Cảnh Diệu châm điếu thuốc thì phía sau có xe vượt qua. Một tay anh nắm chắc tay lái một tay châm thuốc, động tác thành thạo tao nhã.

Đột nhiên Diêu Tiểu Ái cảm thấy không khí trong xe hơi áp lực, liền tìm đề tài nói: "Gần đây Duệ Duệ có

 

khỏe không?"

"Khỏe". Lục Cảnh Diệu trả lời, sau đó đưa tay ra ngoài gạt tàn thuốc.

Diêu Tiểu Ái nói: "Đã lâu không gặp, nghĩ lại cũng rất nhớ cậu bé."

"Ừ … " Lục Cảnh Diệu hít một hơi thuốc, sau đó dường như nhớ ra chuyện gì liền hỏi Diêu Tiểu Ái, "Em nói muốn đi đâu ăn?"

Diêu Tiểu Ái nói địa chỉ nhà hàng, quay đầu lại thấy Lục Cảnh Diệu nhíu mày, tưởng anh không biết nhà hàng đó nằm ở đâu, cô lại nó rõ nó nằm trên đường nào.

Không khí sặc mùi thuốc lá khiến Diêu Tiểu Ái khó chịu ho khan, Lục Cảnh Diệu ném điếu thuốc đi, cúi

 

xuống: "Nơi đó hơi xa, ăn ở gần đây đi."

***

Cuối cùng Tần Dư Kiều cũng bắt được taxi, lấy điện thoại ra đang định gọi cho ông chú Bạch Diệu thì có người gọi điện đến, cô liền nhấn nút nghe, trong điện thoại vang một giọng nói xa lạ.

"Tần Dư Kiều, mình là Hứa Thực đây."

Chắc là Hứa Thực đang xáo quân mạt chược, trong điện thoại loáng thoáng tiếng quân mạt chược lạch cạch va vào nhau kèm theo mấy tiếng "Ba vạn" "Sáu đồng".

Sau vụ va chạm xe lần trước, bởi vì hai bên đều đang vội nên Tần Dư Kiều cho Hứa Thực số điện thoại.

 

Tần Dư Kiều chuyển điện thoại từ tai trái sang tai phải: "Xe sơn lại chưa? Đợi lát nữa mình đưa địa chỉ cho cậu, cậu chỉ cần gửi hóa đơn đến đó là được … "

"Bạn cũ lâu không liên lạc cũng trở thành xa lạ phải không?" Hứa Thực mở miệng, giọng nói mang vẻ trách cứ, "Cậu khách sáo quá, nếu mình nhớ không nhầm thì chúng ta còn ngồi chung bàn mà."

Hứa Thực không nhớ nhầm, Hứa Thực và Tần Dư Kiều chính xác là ngồi chung bàn nhưng thời gian không đến một tuần.

Hứa Thực nói như vậy, Tần Dư Kiều cũng không biết nên nói gì: "Hôm đó mình sơ ý, xin lỗi."

"Không có việc gì không có việc gì, mình đang định đổi xe mới, cậu cho mình cơ hội thật đúng lúc." Hứa Thực vừa nói vừa cười, giọng nói hào sảng, sau đó

 

mới vào đề tài chính: "Dư Kiều, mình đang ngồi cùng Giang Hoa, cậu có muốn nói vài lời với cậu ấy không?"

Tần Dư Kiều hạ cửa kính xe taxi xuống: "Vậy cậu đưa điện thoại cho anh ấy đi."

Một lát sau, trong điện thoại truyền đến giọng oang oang của Hứa Thực: "Giang Hoa, điện thoại của Tần Dư Kiều, cậu có muốn nói vài câu với cậu ấy không?" Sau đó không nghe thấy âm thanh gì, sau một hồi sột soạt, dường như Tần Dư Kiều có thể nghe thấy tiếng thở của đối phương ở đầu bên kia.

Tần Dư Kiều vẫn giữ điện thoại bên tai kiên nhẫn chờ, cũng chẳng nói gì, mấy giây sau rốt cuộc cũng truyền đến một giọng nam, là giọng nói của Giang Hoa.

 

"Em về nước rồi à?"

Tần Dư Kiều: "Em về từ tháng 10."

Giang Hoa: "Không về thành phố G sao?"

Tần Dư Kiều: "Không biết nữa, xem thế nào đã." "Có thể lưu số điện thoại của anh không?"

Tần Dư Kiều: "Anh nói đi."

"136xxxxxxxx, sau khi về thì gọi điện cho anh. "Giang Hoa đọc một dãy số, đang lúc này, hình như có người anh chơi bài, Tần Dư Kiều dứt khoát nói: "Em biết rồi, khi nào em về thành phố G sẽ gọi cho anh, em còn có việc, em cúp máy trước, tạm biệt."

***

 

Buổi tối lúc ăn cơm, bác gái của cô là Đỗ Ngọc Trân lại nhắc đến Lục Nguyên Đông, còn hỏi Tần Dư Kiều hôm qua đi gặp Lục Nguyên Đông thấy thế nào.

Tần Dư Kiều trả lời cho có lệ: "Thì như thế đó."

Rõ ràng bác Bạch Diệu cũng thích Lục Nguyên Đông, tươi cười nói với vợ: "Em đừng bận tâm chuyện của bọn nhỏ nữa, đừng làm Kiều Kiều xấu hổ."

Tần Dư Kiều rất thân thiết với bác, khi nói chuyện luôn mang vẻ nũng nịu vô cùng tự nhiên: "Bác, bác cố tình chọc cháu đấy à?"

Bạch Diệu giả ngu: "Kiều Kiều đừng nghĩ nhiều, có điều hôm qua bác nói chuyện điện thoại với mẹ cháu, mẹ cháu cũng cho rằng đàn ông ở thành phố S rất khá."

 

"Vậy mà lúc trước ông ngoại vẫn gả mẹ đến thành phố G đó thôi." Tần Dư Kiều nói giỡn, sau đó cô nói với cậu chuyện mình đi làm ở Tần Ký.

Bạch Diệu khá tôn trọng quyết định của cháu gái, thái độ cũng giống Bạch Thiên Du: "Cháu thích làm ở đâu thì cứ làm ở đó đi, nếu không thích chức vị tổng giám đốc của Tần Ký thì hãy đến công ty bác làm tổng giám đốc."

Tần Dư Kiều mím môi khẽ cười, nếu bây giờ cô hẹn hò với Lục Nguyên Đông Lục thì cô nên hỏi chút chuyện về nhà họ Lục, mà chuyện đầu tiên là về đứa bé tên Lục Hi Duệ kia.

"Có phải nhà họ Lục còn có cậu nhóc khoảng sáu bảy tuổi?"

Đỗ Ngọc Trân là bạn nhiều năm với con dâu cả nhà

 

họ Lục Dương Nhân Nhân, cho nên hiểu rất rõ chuyện của nhà họ: "Đó là con của Lục Cảnh Diệu."

"Lục Cảnh Diệu? Đã kết hôn rồi sao?" Tần Dư Kiều rất quen thuộc với cái tên Lục Cảnh Diệu này. Khi đi máy bay về nước, cô ngẫu nhiên xem một cuốn tạp chí, bên trong toàn hình của anh ta. Nếu như cô nhớ không lầm thì người phỏng vấn có hỏi về tình cảm của anh ta, anh ta trả lời là chưa kết hôn.

Tần Dư Kiều chỉ nghe nói người mẹ đơn thân chứ chưa bao giờ nghe nói chuyện người cha đơn thân cả.

Nói đến Lục Cảnh Diệu, Đỗ Ngọc Trân cũng biết khá nhiều, có lẽ mấy chuyện xì xào liên quan đến Lục Cảnh Diệu rất hấp dẫn, nhắc tới Lục Cảnh Diệu thì không ngừng lại được.

 

"Từ nhỏ Lục Cảnh Diệu đã bị ông cụ bên nhà họ Lục đưa ra nước ngoài học tập, tốt nghiệp về nước lại ôm theo một thằng nhóc cùng về. Lúc ấy mẹ cậu ta vẫn còn sống, cho rằng con trai hồ đồ, không chịu bàn bạc với người trong nhà."

"Thằng bé là con nuôi sao?" Tần Dư Kiều hỏi.

"Lúc đầu người nhà họ Lục đều nói như vậy, sau đó Lục Cảnh Diệu nói thằng bé là con ruột của cậu ta, nếu không tin ngày mai cậu ta sẽ lấy tóc để họ làm xét nghiệm." Đỗ Ngọc Trân thuật lại lời nói của Lục Cảnh Diệu thì cũng cười ra tiếng, sau đó hạ giọng nói tiếp, "Hai ông bà nhà họ Lục vẫn không tin, sau đó cho người xét nghiệm ADN, kết quả đứa bé đúng là cháu nhà họ."

Tần Dư Kiều cười, sau đó hỏi: "Vậy mẹ của Lục Hi Duệ đâu?"

 

Nói đến vấn đề này, giọng của Đỗ Ngọc Trân hơi trầm xuống, dường như những người có tuổi như bà vô cùng giàu lòng thương cảm cho những đứa trẻ không có mẹ, có thể đau lòng vì Lục Hi Duệ không có mẹ, giọng nói cũng có phần tiếc nuối: "Cái này thì mợ cũng không biết rõ, Lục Cảnh Diệu không nói gì về mẹ của đứa bé cả, không hé răng nửa lời, có lẽ bởi vì đau lòng mà không nói."

"Qua đời rồi à?"

"Đúng vậy, Dương Nhân Nhân cũng nói thế."

***

Về lý do tại sao Lục Cảnh Diệu trở thành người cha độc thân, phiên bản của Đỗ Ngọc Trân đại khái là câu chuyện bi kịch của một đôi trai gái thương yêu nhau ở nơi đất khách quê người, sau đó cô gái qua đời mà

 

hai người lìa xa mãi mãi, mà Lục Hi Duệ cũng trở thành đứa bé không có mẹ.

Có điều ngày hôm sau, Tần Dư Kiều lại nghe được một phiên bản hoàn toàn trái ngược từ miệng Bạch Quyên: "Cái này sao? Nhất định Lục Cảnh Diệu là gay, chắc chắn đứa bé này do công thụ tinh mà có."

Tần Dư Kiều: " … "

Bạch Quyên: "Chị nghe nói đàn ông đồng tính ở nước Anh nhiều lắm, Kiều Kiều, em cũng ở Anh nhiều năm như vậy, điều này có thật không?"

Tần Dư Kiều lắc đầu: "Em không biết."

***

Lục Nguyên Đông hẹn Tần Dư Kiều đi ăn khuya,

 

trong lòng Tần Dư Kiều thầm nghĩ, chắc chắn tên Lục Nguyên Đông này chê cô mập, Tần Dư Kiều cũng không vạch trần mánh khoé của anh ta, tìm đại một lý do từ chối: "Tôi không có thói quen ăn khuya."

Nếu một cô gái gầy nói câu này thì chứng tỏ cô ấy là một cô gái có cách sống lành mạnh, còn nếu một cô gái mập nói câu này thì nghe có vẻ như đang giả bộ.

Lúc Lục Nguyên Đông cúp điện thoại, hỏi bạn tốt Giang Nham: "Những người phụ nữ bên cạnh cậu đều có cân nặng theo trục hoành sao?" (Ý nói là gầy).

Giang Nham rất bất mãn với bốn từ "những người phụ nữ" này: "Cái gì mà những người phụ nữ, mình chỉ có một người bạn gái, đừng có phá hoại tình cảm vợ chồng mình."

Lục Nguyên Đông dựa vào sofa: "Ý mình nói là nhóm

 

em gái hờ của cậu kìa."

"Cậu hỏi em gái hờ sao?" Giang Nham cà lơ phất phơ bắt chéo chân, "Hầu hết đều dưới 50 kg."

Lục Nguyên Đông: "Có trường hợp nào ngoại lệ, hơi mập một chút không?"

"Có." Giang Nham nói, "Mẹ mình, khoảng 60 kg, cân nặng điển hình của phụ nữ trung niên."

***

Lúc Lục Nguyên Đông lái xe về nhà thì nhận được điện thoại, thì ra là chú nhỏ gọi đến.

Mặc dù Lục Cảnh Diệu chỉ hơn Lục Nguyên Đông sáu tuổi, nhưng vai vế lại khác nhau một trời một vực. Nhà họ Lục lại là gia đình xem trọng lễ nghĩa, cho nên

 

đối với Lục Nguyên Đông mà nói thì Lục Cảnh Diệu vẫn là trưởng bối.

"Chú à, chú tìm cháu có chuyện gì không?" Lục Nguyên Đông hỏi.

Lục Cảnh Diệu rất ít khi gọi điện thoại cho anh, nên lần này chắc chắn là có nguyên nhân, Lục Nguyên Đông lại càng cảm thấy mông lung. Lục Cảnh Diệu nói: "Có rảnh thì mang đối tượng xem mắt của cháu sang cho chú gặp, người chú này cũng nên giúp cháu nhìn nhận bạn gái."

Lục Nguyên Đông: " … "

Lục Nguyên Đông cảm thấy Lục Cảnh Diệu nói những lời này cũng khó hiểu như chuyện năm đó anh mang đứa trẻ về. Anh cho rằng để đám bạn bè khốn nạn của mình nhìn nhận bạn gái còn đáng tin hơn

 

Lục Cảnh Diệu.

Lục Nguyên Đông thầm nghĩ như vậy, nhưng lại không tìm được lý do để từ chối "ý tốt" của Lục Cảnh Diệu, đành nhìn biển quảng cáo ở ven đường, "Chú, việc này hình như không hay lắm."

Lục Cảnh Diệu: "Không có gì, dù sao dạo này chú cũng rảnh."

Lục Nguyên Đông: " … "

Được, Lục Cảnh Diệu nổi hứng như vậy từ lúc nào vậy? Chẳng lẽ đây là "rảnh rỗi sinh nông nổi sao"?