Yêu Có Một Chữ

Yêu Có Một Chữ

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?

Chương 5

Lúc Lục Nguyên Đông ôm Hi Duệ xuống xe, Lục Hi Duệ nửa tỉnh nửa mê gục mặt trên vai Lục Nguyên Đông nhưng vẫn không quên nhắc nhở anh: "Nếu ba có hỏi, anh đừng quên nói với ba em là anh bắt ép em phải ra ngoài với anh đó … "

"Biết rồi, không để nhóc bị mắng đâu."

Lục Nguyên Đông ôm Lục Hi Duệ nhấn chuông cửa, ngay sau đó giúp việc liền mở cửa, nói cho anh biết: "Ông chủ Lục đã về rồi ạ." Nghe vậy người trên vai anh trượt xuống như bị điện giật, đứng thẳng gọi người đàn ông trong phòng khách: "Ba."

 

Lục Nguyên Đông vỗ đầu Lục Hi Duệ tỏ vẻ khinh bỉ, sau đó cười cười giải thích với Lục Cảnh Diệu: "Hôm nay nhà văn hóa thể thao thành phố có buổi biểu diễn Piano, cháu đưa Tiểu Duệ đi học hỏi."

Sau khi nghe Lục Nguyên Đông giải thích, Lục Cảnh Diệu không biểu hiện cảm xúc gì, sau đó bảo người giúp việc dẫn Hi Duệ lên lầu rửa mặt đi ngủ trước.

Lục Nguyên Đông tươi cười hớn hở, nhưng nói với vẻ hơi mệt, "Cháu về trước, chú cũng đi nghỉ ngơi sớm đi." Nhưng khi Lục Nguyên Đông nói tạm biệt thì Lục Cảnh Diệu lại lên tiếng.

"Nguyên Đông, về sau đừng mang Hi Duệ đi gặp phụ nữ vớ vẩn."

Phụ nữ vớ vẩn, Lục Nguyên Đông quay đầu lại, nụ cười trên mặt không hề thay đổi: "Chú, cô ấy không

 

phải phụ nữ vớ vẩn, cô ấy là đối tượng xem mắt của cháu."

"Đối tượng xem mắt cũng không phải là đối tượng kết hôn, đúng không?" Lục Cảnh Diệu nhắc nhở Lục Nguyên Đông, sau đó nhìn đồng hồ trên cổ tay nói: "Cũng muộn rồi, lúc về nhớ lái xe cẩn thận."

Lúc lái xe về nhà Lục Nguyên Đông cảm thấy rất kỳ lạ. Bề ngoài thì chú làm như không quan tâm đến Hi Duệ, nhưng hôm nay Hi Duệ gặp ai thì chú đều biết.

Thím hai nói rất đúng, đoán tâm tư của em chồng còn khó hơn mò kim đáy bể.

Không biết tại sao lại nhớ đến Tần Dư Kiều, Lục Nguyên Đông cảm thấy rất kỳ lạ, tự nhiên lại ra tay giúp cô ấy … Cẩn thẩn nghĩ lại, thật ra thì Tần Dư Kiều cũng chỉ hơi mập mà thôi.

 

Dương Nhân Nhân nói: "Khuyết điểm không che lấp được ưu điểm", bây giờ nhớ lại Lục Nguyên Đông mới thấy đúng. Ví dụ như anh có thể bỏ qua vóc dáng hơi mập của cô mà nhận ra cô có ngũ quan xinh xắn, hành vi cử chỉ cũng thoải mái, không kiêu ngạo không nóng nảy.

Mặt khác cô rất hay đỏ mặt, đúng là một cô gái không chịu được sự đùa giỡn của người khác.

***

Lúc Tần Dư Kiều chuẩn bị lên giường ngủ thì nhận được tin nhắn của Bạch Quyên: "Người đẹp, chị hơi khó chịu, đến đón chị đi, phòng 188 quán bar Rainbow … "

Tần Dư Kiều biết mình không phải là người đẹp nhưng Bạch Quyên vẫn không chịu thay đổi cách

 

xưng hô, cũng may đây là bí mật. Mặc dù trên mặt nhiều thịt nhưng da mặt của Tần Dư Kiều lại rất mỏng.

Bạch Quyên gọi điện đến, Tần Dư Kiều lại cảm thấy nhức đầu, nhận điện thoại, giọng của Bạch Quyên trong điện thoại chính xác là đã say khướt.

"Em ngủ rồi, để em gọi anh rể đến đón chị."

Bạch Quyên tức giận nói: "Tần Dư Kiều, nếu em dám gọi cho Trần Tri Trạch, chị sẽ gọi điện cho Giang Hoa, nói cho anh ta biết em vẫn yêu anh ta."

Hai việc này chẳng liên quan đến nhau.

Lúc Tần Dư Kiều đến quán bar Rainbow, nhân viên đưa cô tới phòng 188. Mở cửa đi vào, trong phòng vang tiếng gào thét đinh tai, một người đàn ông mặc

 

áo da đang cầm microphone rống: "Bắc Kinh Bắc Kinh … "

Tần Dư Kiều vừa liếc mắt đã thấy Bạch Quyên đang vùi đầu trong lòng một người đàn ông, vẻ mặt mơ màng, thấy cô đi vào liền đưa tay vẫy vẫy bảo cô đi tới: "Kiều Kiều."

Tần Dư Kiều đi về phía Bạch Quyên, người đàn ông ngồi bên cạnh Bạch Quyên nhiệt tình cứ như gặp người quen: "Em chính là em gái của cô Bạch sao? Thật đáng yêu."

Tần Dư Kiều lườm anh ta, sau đó đỡ Bạch Quyên đi ra ngoài.

Ngoài trời gió lạnh thổi từng cơn, Bạch Quyên ghé vào bên đường nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa lẩm bẩm, "Tôi muốn ly hôn, tôi muốn ly hôn … "

 

Tần Dư Kiều không thèm nhìn, lấy một bọc khăn giấy đưa cho cô.

"Quyên Tử, chị cảm thấy như vậy thú vị lắm sao?"

Bạch Quyên quay đầu nhìn Tần Dư Kiều: "Em có ý gì?"

Tần Dư Kiều nhìn Bạch Quyên nói: "Có phải chị cảm thấy mình sống vui vẻ là được rồi, cái gì mà luân lý gia đình, rồi quan niệm đạo đức, sự ràng buộc thế tục đều không quan trọng phải không?"

Giọng của Tần Dư Kiều hơi khàn, nhưng Bạch Quyên nghe rất rõ, như thể kim đâm vào trái tim cô. Sau đó cô không nói gì, đứng lên định quay vào quán bar: "Không cần em đến đón, không cần em đến đón."

Tần Dư Kiều giữ chặt Bạch Quyên, nói: "Xin lỗi … "

 

Bạch Quyên không thèm nghe, tiếp tục quay trở lại quán bar.

Tần Dư Kiều lại nói: "Xin lỗi", sau đó Bạch Quyên mới dừng lại, hơi oán giận nhìn Tần Dư Kiều: "Chị là chị họ của em, về sau không được nói chị như vậy."

Tần Dư Kiều không so đo với người say rượu, gật đầu.

Bạch Quyên không quay lại nhà họ Bạch cũng không quay về nhà chồng mà nói cho Tần Dư Kiều một địa chỉ, Tần Dư Kiều đưa cô về đó. Khi mở cửa vào thì hơi kinh ngạc, bởi vì nhìn cách bày biện của căn phòng này liền biết Bạch Quyên thường hay ngủ ở đây.

***

 

Sau khi giúp Bạch Quyên yên giấc thì đã là đêm khuya, Tần Dư Kiều không quay về nhà bác mà định xem phim cả đêm trong phòng khách của Bạch Quyên.

Trong ngăn kéo tủ ti vi có không ít phim điện ảnh cũ, đa số là phim Hồng Kông. Tần Dư Kiều lấy mấy đĩa phim ra, vừa liếc nhìn đã phát hiện bên trong còn có một album ảnh.

Đây là một album ảnh cũ, hơn một nửa số ảnh là của Bạch Quyên và Trần Tri Trạch, điều khiến Tần Dư Kiều bất ngờ là trong cuốn album này cũng có ảnh của cô và Giang Hoa.

Trên trang đó có dán hai tấm hình, một tấm là cô và Giang Hoa chụp chung, một tấm là Bạch Quyên và Trần Tri Trạch chụp chung, phía dưới còn có dòng chữ khó coi của Bạch Quyên: "Suốt đời suốt kiếp

 

không chia ly".

Đa số phụ nữ đều mong muốn suốt đời suốt kiếp không chia ly, nhưng trong lòng đàn ông đều có vô số hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ. Đột nhiên Tần Dư Kiều hơi khó chịu, không phải khó chịu cho bản thân mình mà khó chịu thay Bạch Quyên.

Thật ra nếu không nhìn thấy ảnh của Giang Hoa, thì xém nữa Tần Dư Kiều đã quên trên đời này có một người như vậy rồi. Nhưng trí nhớ rất kỳ lạ, chuyện tình vốn bị lãng quên bây giờ bỗng nhiên trỗi dậy, hình ảnh rất rõ ràng như vừa mới trải qua, thời gian cũng như thể quay lại thời điểm đó.

Giang Hoa, trùng tên với một nam diễn viên đài TVB, đẹp trai cuốn hút, lúc đi học mê hoặc vô số nữ sinh. Mặt khác, người này cũng rất đỏm dáng, từ nhỏ đã biết mình đẹp trai nên chú ý đến cả diện mạo và tâm

 

hồn, rèn luyện chỉnh đốn cả trong lẫn ngoài. Mãi cho đến khi lên cấp ba, cái tên Giang Hoa vẫn là một đề tài khiến giáo viên và học sinh bàn tán.

Tại sao Tần Dư Kiều lại biết rõ Giang Hoa như vậy? Bởi vì từ khi cô lên ba đã biết Giang Hoa. Hai người học cùng từ mẫu giáo cho đến cấp ba. Lớp chín cô và Giang Hoa bắt chước người lớn yêu đương được một thời gian, lến cấp ba vì một số chuyện ngoài ý muốn nên chia tay, sau đó giận dỗi không ai nói lời nào, rồi cô ra nước ngoài, không còn liên lạc với nhau nữa.

***

Xem được nửa tập phim, di động trên sofa rung bần bật, cầm lên nhìn thoáng qua, thì ra Lục Nguyên Đông gửi một tin nhắn hài hước, phía dưới còn có hình một đứa bé chảy nước mũi. Tần Dư Kiều nhớ lại cảnh tượng xấu hổ ở nhà văn hóa thể thao, không

 

hiểu tại sao lại bật cười, tâm trạng vui lên rất nhiều.

Một thoáng ngẩn ngơ, Tần Dư Kiều cảm thấy cảnh này rất quen, dường như đã gặp ở đâu rồi, cảm giác thân thuộc như đã từng trải qua.

"Đừng cử động … "

Cũng là thời tiết lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, cũng lá ánh mắt chế giễu mang nét cười, về sau cũng chọc cô là đứa trẻ thò lò mũi xanh …

Tần Dư Kiều đã từng biết về hiện tượng này trong một khóa tâm lý học hồi trung học, thật ra đây là hiện tượng Deja-vu điển hình. Hiện tượng Deja-vu, phiên âm tiếng Pháp là dé jà vu, tiếng Trung dịch là "tức thị cảm", nói đơn giản là cảm giác "quen thuộc như đã từng xảy ra" chợt xuất hiện trong đầu, cảm thấy quen thuộc với một sự việc hay một cảnh tượng chưa từng

 

xảy ra.

***

Tần Ngạn Chi thật sự hứng thú với Tân Vũ, cho nên mời một nhóm đánh giá chuyên môn, thuê nhân viên kế toán cao cấp của công ty kế toán Vũ Long ở thành phố S, tiến hành khảo sát đánh giá Tân Vũ.

Tần Ngạn Chi ba lần bảy lượt muốn Tần Dư Kiều qua giúp ông, giữa trưa lúc ăn cơm lại nói thêm lần nữa: "Kiều Kiều, qua đây giúp ba đi."

Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Ngạn Chi nói: "Con có thể giúp gì được cho ba, không phải ba còn có một vợ hiền và một đứa con ngoan sao?"

Sắc mặt Tần Ngạn Chi cứng ngắc: "Kiều Kiều, con là đứa con gái duy nhất của ba."

 

Lời này của Tần Ngạn Chi khiến Tần Dư Kiều khó chịu, Tần Dư Kiều ngẩng đầu nhìn Tần Ngạn Chi nói: "Lần này con về nước là để thăm gia đình bác, chứ không phải về để lo chuyện nhà ba."

Tần Ngạn Chi hơi tức giận: "Công ty này cũng có cổ phần của con."

Giọng của Tần Dư Kiều cũng nặng thêm phần nào: "Ông đã nhắc nhở tôi công ty này có cổ phần của tôi, vậy tôi làm cổ đông, tôi cũng không đồng ý cho ông dính vào Tân Vũ, cho nên ông nhanh quay về bán gỗ làm hiệu trưởng của ông đi. Còn nếu không chịu ngồi yên thì hãy dẫn vợ và con ông đi tản bộ ý."

Tần Ngạn Chi bị Tần Dư Kiều nói đến nỗi đỏ mặt tía tai: "Tần Dư Kiều."

Tần Dư Kiều cũng tức giận nói: "Thế nào, muốn giáo

 

huấn tôi sao, bây giờ nôn nóng muốn đóng vai người cha sao? Trước đây là ai không thèm quan tâm đến đứa con gái là tôi đây, tôi còn tưởng rằng ông đã quên mất mình còn đứa con gái này rồi chứ."

Tần Ngạn Chi thỏa hiệp: "Ăn cơm đi đã."

Buổi tối Tần Dư Kiều nói chuyện điện thoại với mẹ Bạch Thiên Du có kể cho bà chuyện này, có điều tính tình Bạch Thiên Du hờ hững, cô kêu ca với bà đúng là tìm lộn người: "Con cảm thấy vui vẻ là được rồi."

Sau đó Tần Dư Kiều cũng không còn gì để nói, đáp lại một câu: "Gần đây thời tiết Luân Đôn không tốt, mẹ nên chú ý một chút." rồi cúp điện thoại.

***

Cuối cùng Tần Dư Kiều vẫn đến chi nhánh công ty ở

 

thành phố S cùng Tần Ngạn Chi, chi nhánh công ty cũng không quá lớn, nhưng lại nằm ở vị trí vô cùng đặc địa, nằm ở tầng 15 - 16 của cao ốc Thời Đại A thành phố S.

Lúc Tần Dư Kiều gọi điện thoại cho Tần Ngạn Chi nói hôm nay cô trở về chi nhánh công ty xem xét, Tần Ngạn Chi rất vui vẻ.

Tần Dư Kiều đi tới thang máy, bên ngoài còn có một cô gái cũng đang đợi thang máy với cô. Cô ấy mặc bộ đồ công sở màu vàng nhạt, trang sức trang nhã, diện mạo thuộc loại khá khẩm, dáng người rất đẹp, tóc cũng được chăm sóc tốt, mềm mại óng ả.

Tần Dư Kiều có thẩm mỹ lại rất thích ngắm gái đẹp, trước kia kỹ thuật không tốt nên cứ nhìn chằm chằm người ta vài giây. Bây giờ thị lực rất tốt chỉ cần liếc nhìn đã có thể đánh giá người ta từ trên xuống dưới

 

mà không bị phát hiện.

Điều khác biệt là trước đây cô thích ngắm gái đẹp là để so sánh, khi quen với Giang Hoa nếu đi đường gặp gái xinh sẽ hỏi anh ta theo thói quen: "Anh thấy cô ấy đẹp hay em đẹp?"

Sau đó Giang Hoa sẽ vô cùng phối hợp nói: "Kiều Kiều, anh không muốn em tự ti như vậy, tại sao em có thể so sánh mình với một người phụ nữ ba mươi bốn mươi tuổi chứ."

Có khi hỏi khiến Giang Hoa thấy phiền thì anh ta sẽ nói với cô vài câu cay độc: "Tần Dư Kiều, chảnh chọe sẽ bị sét đánh, cẩn thận có một ngày phát phì biến thành bà mập. Lúc đấy ngồi đó mà khóc."

Đúng là miệng quạ đen, bây giờ cô đã hệt như lời anh ta nói.

 

***

Cửa thang máy mở ra, bên trong có một người đàn ông có vẻ tử tế, dưới nách kẹp một cặp tài liệu, giả bộ đứng đắn liếc nhìn người đẹp đứng cạnh Tần Dư Kiều.

Tần Dư Kiều nhường người đẹp này vào trước, người đẹp khách sáo nói cảm ơn, bước trên đôi giày cao chót vót vào thang máy.

Tần Dư Kiều bước vào nhấn tầng 15.

"Tầng 14, cảm ơn". Giọng của người đẹp vang đến từ nơi không xa.

Tần Dư Kiều lại nhìn cô gái đứng đối diện mình, thản nhiên nói: "Không có gì." Sau đó nhấn tầng 14.

 

Không nên tức giận, thuận tiện nhấc tay giúp người khác cũng là phẩm chất tốt, Tần Dư Kiều tự nói với bản thân, ngẩng đầu nhìn chú thích của tầng 14 - Công ty kế toán Vũ Long.

Lúc Tần Dư Kiều đến công ty xây dựng Tần Ký thì Tần Ngạn Chi đang họp ở tầng 16. Cô bé trong văn phòng rót cho cô một ly trà trà Long Tỉnh, Tần Dư Kiều không có lòng dạ thảnh thơi để uống trả, dựa vào ghế sofa trong phòng tiếp khách lật đi lật lại quyển giới thiệu Tần Ký.

Tần Ngạn Chi họp xong liền đi tới phòng tiếp khách, phía sau ông là Hạ Quân Bình có vẻ lo lắng rối bời.

Tần Ký là một chi nhánh của Tần thị, trên danh nghĩa là công ty xây dựng nhưng mấy năm gần đây bởi vì sở thích cá nhân của người quản lý nên ngành nào cũng đầu tư vào, nếu đầu tư tốt thì có thể thu được

 

lợi nhuận cao, nhưng đáng tiếc mấy năm gần đây sổ sách của Tần Ký lại có vấn đề.

Mà tổng giám đốc của Tần Ký là Hạ Quân Bình, Hạ Quân Bình là em trai Hạ Vân.

Hạ Vân là vợ của Tần Ngạn Chi, là mẹ của Hạ Nghiên Thanh và Tần Dư Trì. Hạ Nghiên Thanh và Tần Dư Trì là chị em cùng mẹ khác cha, còn cô và Tần Dư Trì lại là chị em cùng cha khác mẹ.

Mối quan hệ này thoạt nhìn có vẻ hơi phức tạp, xét đến cùng sự phức tạp này cũng do tật xấu của đàn ông có tiền tạo thành.

Sau khi Tần Dư Kiều đến, Tần Ngạn Chi cách chức tổng giám đốc của Hạ Quân Bình ngay lập tức. Và đương nhiên Tần Dư Kiều trở thành tổng giám đốc Tần Ký.

 

Tần Ngạn Chi một ngày kiếm tỷ bạc, sau khi giao nơi này cho cô, buổi trưa ăn bữa cơm cùng cô rồi buổi chiều lên máy bay trở về thành phố G.

***

Buổi chiều Tần Dư Kiều bảo thư ký đưa các báo cáo tài vụ, kế hoạch và tiến trình các hạng mục đến phòng cô.

Thư ký là một phụ nữ gần ba mươi tuổi, tuy làm việc không tốt lắm nhưng lại rất nhanh nhẹn, chỉ một lát đã thu xếp tài liệu rồi đặt lên bàn làm việc của Tần Dư Kiều: "Tổng giám đốc Tần, cô có cần gì nữa không ạ?"

"Tạm thời không có, cảm ơn."

Ở trong phòng làm việc cả buổi chiều, nhìn các số

 

liệu báo cáo mà Tần Dư Kiều cảm thấy huyệt thái dương của mình tê rần, day mi tâm đứng dậy. Nhìn cửa sổ sát đất, tuyết đang rơi lất phất.

Tuyết đã rơi rồi đấy.

Tuyết rơi làm thành phố tăng vẻ lãng mạn và thơ mộng, dường như cả thành phố đều được tuyết trắng bao phủ thay đổi hoàn toàn, trở nên tinh khôi trong suốt.

Bên ngoài có không ít đồng nghiệp nữ cũng ngạc nhiên thốt lên: "Tuyết rơi rồi kìa."

"Sắp đến lễ Giáng Sinh rồi, mấy cậu có hoạt động gì không?"

" … "

 

Tần Dư Kiều gập bản báo cáo lại, chuẩn bị về nhà. Lúc về cô dùng thang máy VIP, vốn tưởng rằng không gặp ai cả, nhưng thang máy mới xuống được một tầng thì lại mở cửa ra.

Từ sau khi mập lên, Tần Dư Kiều có "bệnh sợ thang máy nhiều người", cái gọi là "bệnh sợ thang máy nhiều người" chính là sợ âm thanh quá tải của thang máy. Bởi vì khi thang máy quá tải, người mập sẽ luôn trở thành đối tượng bị chú ý đầu tiên.

Đứng bên ngoài thang máy là một đôi nam nữ, nữ là cô gái mà cô đã gặp lúc đi lên. Cô gái kia thấy cô cũng hơi sửng sốt, nở nụ cười coi như là chào hỏi, rồi xoay người nói với người đàn ông ở phía sau: "Mấy hôm trước bạn em giới thiệu cho em một nhà hàng mới mở, chúng ta đến đó dùng bữa có được không?"

"Em quyết định là được rồi." Một giọng nam chứa ý

 

cười vang lên trên đỉnh đầu. Chất giọng của người đàn ông đó khá êm tai, trầm khàn lại không mất đi sự dịu dàng quyến rũ, thậm chí còn ẩn chứa sự dịu dàng khiến người ngoài như Tần Dư Kiều cũng cảm thấy mềm lòng, tâm trạng khó nói.