Yêu Có Một Chữ

Yêu Có Một Chữ

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?

Chương 4 Đó là một đôi tay đẹp

Đó là một đôi tay đẹp mà mạnh mẽ, ngón tay thon dài sạch sẽ, móng tay cắt ngắn đều đặn, đầu ngón tay có vết chai. Khi bàn tay phải trắng nõn ấy đặt lên hông cô rồi chậm rãi đi xuống, cả người cô khẽ run lên. Cảm giác vừa khẽ khàng vừa tê dại này dễ chịu đến nỗi ngay cả những đầu ngón chân của Tần Dư Kiều cũng cong lên.

Dường như có một ngọn lửa đang cháy trong cơ thể cô, dường như hơi thở cũng đẫm mồ hôi. Khi ngón tay thon dài đó từ từ lướt xuống mông cô, rồi nâng cô lên chạm tới lửa nóng của mình. Cơ thể đột nhiên bị nhấc lên cao khiến cô thoáng giật mình, sau đó có một thứ nóng hổi, to cứng len lỏi tiến vào, nửa người dưới của cô bắt đầu co rút mạnh mẽ.

Một dòng nước ấm chảy ra, sau đó cơn khoái cảm không thể kiềm chế dội tới như dòng nước chảy xiết, ngay cả đáy lòng cũng rạo rực…

 

Tần Dư Kiều vươn tay nắm chặt góc chăn, cả người như rơi vào trạng thái không trọng lượng. Theo bản năng cô muốn nắm lấy thứ bên cạnh, sau đó mở choàng hai mắt ra. Căn phòng tối đen le lói ánh sáng, là ánh trăng chiếu chếch lên đầu dường, ánh sáng dịu nhẹ ấy rơi xuống lòng bàn tay cô, có thể thấy làn da cô đã lấm tấm mồ hôi.

Cô đứng lên đi tắm, ngọn lửa ban nãy đã làm làn da cô đỏ bừng. Cảnh tượng trong mơ vừa nãy rõ ràng đến mức chỉ cần nghĩ đến hai tai đã đỏ bừng.

Tần Dư Kiều nhắm nhiền hai mắt, tức giận thầm nghĩ: Đều là mấy thứ vớ vẩn…

***

Khi Lục Cảnh Diệu về đến nhà, Lục Hi Duệ đang nằm sấp trên ghế sofa đọc sách hăng say, không phát

 

hiện ra Lục Cảnh Diệu đã đứng trước mặt nó. Lúc kịp thời phản ứng, lập nhảy xuống khỏi ghế sofa, mang dép bông đi trong nhà quy củ đứng cạnh Lục Cảnh Duệ: "Ba."

Lục Cảnh Diệu không ngờ con mình lại có phản ứng dữ dội như vậy, anh gật đầu thuận miệng hỏi: "Đang đọc gì đấy?"

"Dạ con đang đọc quyển 'Mười vạn câu hỏi vì sao?' mà lần trước ba mua cho con ạ."

Lục Cảnh Diệu liếc mắt nhìn quyển sách trong tay con mình, đúng là quyển 'Mười vạn câu hỏi vì sao?', sau đó bảo cậu bé đừng nằm nằm sấp đọc sách như vậy, rồi đi vào thư phòng.

Lục Hi Duệ cũng cầm quyển sách trong tay chạy nhanh về phòng, bóc tấm bìa 'Mười vạn câu hỏi vì sao?' ra, bên trong nào phải 'Mười vạn câu hỏi vì sao?' mà lại là một quyển truyện tranh tên "Chiến sĩ không gian".

***

Chị hai của Lục Cảnh Diệu từng chất vấn anh: "Em đã làm bố rồi, em xem em đã làm được những gì?". Đó là một buổi tối Lục Hi Duệ sốt cao phải đưa vào bệnh viện mà anh lại không có ở nhà, nên phải đến lúc người giúp việc gọi điện báo tin anh mới biết chuyện.

Bản thân Lục Cảnh Diệu biết mình đã thất bại trong công việc làm bố này. Thiếu kiên nhẫn, không hứng thú với trẻ con, mà thỉnh thoảng còn vì tâm trạng của mình mà ảnh hưởng đến Hi Duệ. Hơn nữa, vì công việc quá bận rộn mà sự quan tâm anh dành cho con vốn đã ít nay lại càng ít hơn.

 

Lúc Hi Duệ còn học mẫu giáo, Lục Cảnh Diệu từng tham gia một hoạt động đào tạo phụ huynh do trường tổ chức. Khi đó anh đã nghe được một câu nói để lại trong anh một ấn tượng vô cùng sâu sắc: "Chắc chắn mỗi ngày con của anh chị đều mang đến điều ngạc nhiên, niềm vui cho anh chị."

Đúng vậy, ví như lần đầu tiên đứa bé biết đứng thẳng người, lần đầu tiên biết nói. Nhưng Lục Cảnh Diệu không am hiểu những cảm giác hạnh phúc vụn vặt cần nếm trải này.

Thật ra cũng đúng thôi, đấy vốn là việc phụ nữ am hiểu, so ra thì phụ nữ có trái tim dễ xúc động hơn. Còn nửa người dưới của đàn ông thì lại nhạy cảm hơn người trên chút ít.

***

 

Tại trung tâm mua sắm Đức Lợimới mở một quầy hàng mới. Dương Nhân Nhân hẹn Tần Dư Kiều đến ngắm nghía xem thế nào. Tần Dư Kiều thật sự hơi hối hận vì lần trước đã nhận lời đi xem mắt. Buổi xem mắt giữa cô và Lục Nguyên Đông là do bác gái cô luôn thúc đẩy không ngừng, Tần Dư Kiều lại không đành lòng uổng phí ý tốt của bác nên mới đồng ý.

Cô vốn tưởng chỉ cần đi gặp mặt một lần là xong, kết quả cô đã quá xem thường Dương Nhân Nhân.

Tần Dư Kiều tìm số điện thoại lần trước bác viết cho cô, gọi cho Lục Nguyên Đông.

Điện thoại vừa gọi không bao lâu đã có người nghe máy, Lục Nguyên Đông cười hì hì, cứ như đang đùa bỡn:

"Hóa ra là cô Tần, em tìm tôi có việc gì không?"

 

Tần Dư Kiều cảm thấy hơi tức cười, sau đó thuật lại chuyện Dương Nhân Nhân hẹn cô ra ngoài, dừng một chút lại nói: "Tôi thấy anh nên giải thích rõ ràng với ba mẹ anh…"

Tần Dư Kiều còn chưa nói xong đã bị Lục Nguyên Đông ngắt lời, vài giây sau anh nói: "Dư Kiều, tôi nghĩ em hiểu nhầm rồi."

Dư Kiều? Tần Dư Kiều khẽ cười, tay gõ nhịp lên mặt bàn thủy tinh, tiếp tục lắng nghe Lục Nguyên Đông nói.

"Thật ra tôi khá ưng ý em, tôi cũng đã từng nói suy nghĩ của mình với ba mẹ. Có điều, hình như em không có ý gì với tôi thì phải, ví dụ như lần trước tôi gọi điện thoại cho em, em lại không nghe máy … "

Điện thoại? Không lẽ dãy số lạ lần trước là của anh ta

 

sao? Tần Dư Kiều không ngờ mình lại bị Lục Nguyên Đông cắn ngược lại: "Xin lỗi, tôi không biết là anh gọi, có điều chúng ta…"

Cô chưa kịp nói xong lại bị Lục Nguyên Đông cắt ngang.

"Không biết ngày mai Dư Kiều có rảnh không? Vừa hay chỗ tôi có hai vé xem hòa tấu Piano."

Tần Dư Kiều chống tay lên trán: "Tôi không rảnh." Nói xong liền ngắt điện thoại.

Tần Dư Kiều không biết Lục Nguyên Đông có ý định gì, mà cô cũng không muốn biết. Nhưng hình như anh ta đang chơi cô thì phải.

Tối hôm đó bác Đỗ Ngọc Trân cười híp mắt xuất hiện trước cửa phòng của Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều à, có

 

phải cháu không hài lòng về cậu Nguyên Đông kia không? Thật ra con gái quen biết nhiều bạn bè chút cũng không phải là xấu. Bây giờ không thích thì bắt đầu làm bạn bè cũng được mà."

Tần Dư Kiều thở dài: "Vâng, cháu biết rồi."

Sáng hôm sau, lúc Tần Dư Kiều chạy bộ trở về thì nhận được điện thoại của Lục Nguyên Đông. Anh ta cẩn thận dặn dò cô đừng quên buổi biểu diễn Piano tối nay.

Tần Dư Kiều tựa người vào tủ quần áo, nói: "Yên tâm đi, không quên đâu."

***

Tần Dư Kiều không ngờ Lục Nguyên Đông sẽ dẫn theo một cậu bé đi nghe hòa nhạc với cô. Cậu bé mà

 

Lục Nguyên Đông dẫn đến hoạt bát lại kháu khỉnh, vừa bước xuống xe đã tươi cười lễ phép chào cô: "Chào chị ạ."

Lòng cô mềm nhũn ngay lập tức, cô nhớ trên chuyến bay về nước lần trước có một cô gái chừng hai mươi tuổi gọi cô bằng dì, đến khi cô quay đầu lại mới nói một tiếng "Sorry".

Lục Nguyên Đông đi đến cạnh cậu bé rồi giới thiệu: "Đây là con của chú tôi, gần đầy bắt đầu học đàn Piano nên tiện đường dẫn theo để nó học hỏi thêm." Anh nói xong, cậu bé kia bỗng ngẩng đầu, hỏi: "Em có làm phiền hai người không?"

Tần Dư Kiều khẽ cười, sau đó không hiểu tại sao cô lại cúi người ngang tầm với chiều cao của nó: "Em tên là gì?"

 

Lục Hi Duệ đưa tay ra, nói đâu ra đấy: "Em là Lục Hi Duệ, Hi của hi vọng, Duệ của nhìn xa trông rộng, rất vui khi được làm quen với chị."

Tần Dư Kiều cũng đưa tay ra: "Tần Dư Kiều, chị cũng rất vinh hạnh khi được làm quen với một cậu bé kháu khỉnh như em."

Tiểu Hi Duệ đỏ mặt cúi đầu.

Lục Nguyên Đông khẽ ho một tiếng, nới với Tần Dư Kiều: "Chúng ta đi thôi."

Lục Hi Duệ vốn ngồi ở ghế trước cạnh vị trí lái xe nhưng sau khi lên xe lại chủ động lui về vị trí phía sau. Lục Nguyên Đông mở cửa trước mời Tần Dư Kiều lên xe: "Dư Kiều, lên xe nào."

Lục Nguyên Đông gọi cô Dư Kiều càng lúc càng dễ

 

dàng, cô cũng phối hợp gọi anh ta một tiếng Nguyên Đông: "Không cần khách sáo, Nguyên Đông."

Lục Nguyên Đông phì cười, sau đó hớn hở nhìn Tần Dư Kiều, nụ cười đó thật sự rất lẳng lơ.

Có một số trẻ em rất thông minh, sự thông minh của chúng nằm ở khả năng quan sát người lớn. Đối với những người không quen, trừ quan sát vẻ ngoài, chúng còn thông qua cách nói chuyện của bạn để "kiểm tra" xem bạn có thân thiện không, nhẫn nại không, dí dỏm không? Bạn có nhanh trí đủ để làm chúng khâm phục không?

Dọc đường đi, Lục Hi Duệ liên tục hỏi Tần Dư Kiều mấy câu, Tần Dư Kiều cũng rất thích trò chuyện với cậu bé, khi nói chuyện không hề mang giọng điệu người lớn với trẻ con mà như bạn bè ngang hàng.

 

Lúc xuống xe thì Hi Duệ đã gọi cô là chị Dư Kiều vô cùng thân thiết. Miệng cậu bé này rất ngọt, mà còn ngọt tự nhiên chứ không phải như cố tình lấy lòng. Qua cuộc nói chuyện trên xe lúc nãy, Tần Dư Kiều phát hiện Lục Hi Duệ biết rất nhiều. Hơn nữa lối uy nghĩ của trẻ con vốn vô tư nên khi nó nói chuyện côchợt phát hiện đứa bé này hơi tí lại trời một chốc lại đất, nhưng hiểu biết rất rộng, cũng có lý lẽ của riêng mình. Đối với một đứa trẻ, chuyện này cũng thật hiếm có

Buổi hòa nhạc diễn ra tại trung tâm văn hóa thể thao của thành phố S. Trung tâm văn hóa thể thao thành phố S nằm tại khu Vọng Giang, được xây dựng vào hai năm trước. Khu Vọng Giang là khu mới của thành phố S, đây là lần đầu tiên Tần Dư Kiều đến nơi này, nhưng cô đã từng nghe ngóng được một số chuyện về nó. Nghe đâu có một vị cán bộ của tỉnh khi phụ trách xây dựng tòa nhà này đã bị cách chức.

 

Tần Dư Kiều không hứng thú với piano lắm, có điều mấy năm nay tính tình của cô đã được rèn luyện, im lặng lắng nghe không phải là chuyện quá khó. Nên khi Lục Nguyên Đông nghiêng đầu nhìn Tần Dư Kiều, chỉ thấy cô yên lặng tập trung lắng nghe.

Cảm nhận được ánh nhìn của người bên cạnh, Tần Dư Kiều thản nhiên quay đầu nhìn Lục Nguyên Đông, chớp chớp mắt, ý như muốn nói: Anh Lục, có chuyện gì không?

Lục Nguyên Đông hơi mấp máy môi, sau đó chuyển sự chú ý về màn biểu diễn piano.

Tần Dư Kiều chợt nhớ đến hồi bé bị mẹ ép luyện đàn cả ngày, hơi nghiêng đầu nhìn Lục Hi Duệ ngồi bên cạnh Lục Nguyên Đông. Cậu bé này rõ ràng đang nhíu mày, cứ như gặp phải kẻ thù không đội trời

 

chung của mình vậy.

***

Khi ba người rời khỏi trung tâm văn hóa thể thao đã là chín rưỡi, Lục Hi Duệ ngáp dài ngáp ngắn nắm tay Lục Nguyên Đông. Lục Nguyên Đông rất có dáng vẻ anh trai, cúi người bế Hi Duệ lên, để cậu bé gục lên vai mình ngủ.

Gần đây thời tiết trở lạnh, đối lập với nhiệt độ trong nhà, nhiệt độ ngoài trời lạnh đến mức tay chân Tần Dư Kiều cũng bắt đầu tê cứng. Người ta thường bảo người mập không sợ lạnh, nhưng hình như cô là một ngoại lệ, mũi của cô chỉ cần tiếp xúc với gió lạnh đã đỏ bừng lên rồi.

Đúng lúc này, đỉnh đầu cô vang lên một giọng nói: "Đừng cử động". Tần Dư Kiều ngẩng đầu liền trông

 

thấy gương mặt tươi cười của Lục Nguyên Đông, sau đó cả người chợt cứng đờ. Đối lập với vẻ mặt cứng đờ, trong lòng cô như có hàng nghìn con thảo nê mã (*) chạy qua.

***Thảo nê mã là một loại động vật thuộc giống lạc đà nhưng đọc gần giống Cao ni ma ~ (Đmm) Nói chung miêu tả cảm xúc rất khó đỡ.

Lục Nguyên Đông rút khăn giấy đưa cho cô lau nước mũi, nói: "Sao cô giống Duệ Duệ thế, mũi lạnh đến mức không còn cảm giác luôn rồi à?" Giọng nói thân mật giống như đang trò chuyện với cô gái mình thích vậy.

Lục Hi Duệ đang tựa vào vai Lục Nguyên Đông bị điểm danh cũng chỉ gục gặc đầu, không nói lời nào.

"Gần đây bị cảm…" Hai tai nóng rần lên như thiêu

 

như đốt. Nói xong, Tần Dư Kiều như thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Lục Nguyên Đông.

Lục Nguyên Đông lại cười chống chế, anh ném khăn giấy cô vừa lau mũi xong vào thùng rác ven đường. Lúc này Tần Dư Kiều mới nhìn thấy rõ tay của Lục Nguyên Đông trắng nõn như ngọc, mười ngón tay thon dài, vừa đẹp mắt lại mạnh mẽ.

Kế đó, bỗng nhiên cô lại nhớ đến giấc mơ hồi sáng. Nếu trước đó tai cô chỉ đỏ lên như có lửa đốt thì bây giờ cả người cũng như bị thiêu đốt, gương mặt đỏ bừng, mấp máy môi lại không biết phải nói gì để che giấu cảm xúc xấu hổ của mình.

Từ trước đến nay, cô chưa từng có biểu hiện thấp kém đáng đánh thế này, dù là với mối tình đầu Giang Hoa của mình.

 

Cho nên Tần Dư Kiều lại một lần nữa thẹn quá hóa giận.