Yêu Có Một Chữ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Yêu Có Một Chữ Lúc cậu Lục học MBA ở nước ngoài trở về, ngoài mang theo một đống chứng chỉ bằng cấp còn ẵm thêm một đứa bé, lại còn là con trai ruột. Khi con trai được một tuổi, Lục Cảnh Diệu không để ý đến phản đối của người lớn mà gióng trống khua chiêng tổ chức tiệc đầy tuổi cho thằng bé.Lên ba tuổi, Tiểu Duệ Duệ hỏi một câu: Ba ơi ba, ba ơi ba, rốt cuộc con tới từ đâu?
Chương 9
Lục Hi Duệ cảm thấy ba mình làm chuyện "Lấy mình làm gương, hành động hơn lời nói", "Cha mẹ là tấm gương tốt nhất cho con cái." vô cùng kém cỏi, cứ như bây giờ ba yêu cầu cậu phải lễ phép, sao không suy nghĩ xem vừa nãy mình đối với con trai mình bằng thái độ gì?
Nhưng dù cậu phỉ nhổ Lục Cảnh Diệu thế nào đi nữa, Lục Hi Duệ vẫn rất muốn được nói chuyện với chị Dư Kiều của cậu, cho nên cậu không chú ý đến game nữa, nhìn Lục Cảnh Diệu: "Nhưng con không có số điện thoại của chị Dư Kiều."
Lục Hi Duệ là đứa trẻ phản ứng nhanh, mới nhận ra vấn đề đã lập tức nghĩ ra cách giải quyết: "Con tìm anh Nguyên Đông hỏi vậy."
"Không cần phiền phức như vậy." Lục Cảnh Diệu hờ hững nói, sau đó đưa di động của mình cho con trai, rồi đọc một dãy số "136xxxxxxx, nhớ chưa?"
Trí nhớ của Lục Hi Duệ rất tốt, thoáng cái đã bấm xong dãy số, nhưng bấm một lúc mà cậu vẫn chưa gọi, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại ra vẻ suy tư.
Lục Cảnh Diệu liếc nhìn con trai: "Sao vậy?"
Lục Hi Duệ ngẩng đầu lên, nói với vẻ rất nghiêm túc: "Con hơi xấu hổ."
Lục Cảnh Diệu vô cùng nhẫn nại, từ từ dẫn dắt: "Tại sao lại xấu hổ?"
Lục Hi Duệ giải thích: "Con mạo muội gọi điện cho chị Dư Kiều, chị ấy có thấy con rất mạo phạm không?"
Nghe thấy hai từ "mạo muội" và "mạo phạm", Lục Cảnh Diệu hơi ngạc nhiên, con trai mình lại có thể sử dụng "Từ ngữ trung cấp" này, im lặng một chút, giảm đốc độ xe lại rồi nói: "Như vậy là để biểu đạt sự cảm ơn của mình … Gọi điện là ý tốt, là lễ phép, ba tin rằng Dư Kiều nhận được điện thoại của con sẽ rất vui, hơn nữa ba cảm thấy cô ấy cũng rất thích con, nếu như con không tin, cứ gọi đi biết liền."
Lúc cậu nghe thấy chị Dư Kiều cũng thích mình thì Lục Hi Duệ hơi đỏ mặt, nhưng chỉ hơi hơi hồng nên Lục Cảnh Diệu cũng không nhìn thấy, giống như Lục Hi Duệ cũng không nhận ra lúc ba mình nhắc đến hai chữ Dư Kiều thì giọng nói trở nên rất tự nhiên.
***
Tần Dư Kiều không ngờ rằng dãy số lạ này lại là Lục Hi Duệ gọi đến, cậu bé có vẻ hơi hồi hộp, cũng vì hồi
hộp nên tốc độ nói chuyện nhanh hơn bình thường một chút, nhưng vẫn nói rất rõ ràng, nhấn âm cũng hơi nặng.
Tần Dư Kiều đặt di động bên tai, hình như có thể nghe thấy hơi thở của cậu. Nhẹ nhàng, mềm mại giống như mang theo sắc xuân ngọt ngào.
"Chị Dư Kiều, cảm ơn chị đã vẽ tranh cho em, em rất thích, cho nên gọi điện nói cảm ơn chị, hy vọng chị không cảm thấy đường đột, bởi vì em chỉ muốn nói cảm ơn chị … "
Lục Hi Duệ nói mấy câu này trong một hơi, sau đó hồi hộp chờ chị Dư Kiều trả lời.
Lục Cảnh Diệu đang lái xe liếc nhìn con trai rồi quay đầu đi, thật là mất mặt.
Tần Dư Kiều đang ở cao ốc Thời Đại, cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn dòng xe đang chạy băng băng trên đường. Ngoài kia ánh sáng mặt trời sáng rực, vào mùa đông, trời đẹp như vậy là một điều hiếm hoi.
"Chị cũng rất vui khi em thích bức tranh." Khóe miệng Tần Dư Kiều chứa ý cười, "Nhưng bức tranh đó chị chỉ vẽ bừa thôi, lần sau chị sẽ vẽ cho em một bức đẹp hơn."
Lục Hi Duệ ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, sau đó chuyển điện thoại sang tai kia, Lục Cảnh Diệu cảm thấy buồn cười.
Từ nhỏ Lục Hi Duệ đã vô cùng để ý xem chuyện riêng tư của mình có bị xâm phạm hay không. Giống như sau khi đi nhà trẻ thì không chịu để người giúp việc tắm cho mình.
Tật xấu chết tiệt này, Lục Hòa Thước nói điểm này của cậu bé giống hệt Lục Cảnh Diệu.
"Có thật không?" Lục Hi Duệ cầm điện thoại di động, sau đó nhớ lại thời gian biểu của mình, ngoại trừ giờ học chính thì cuối tuần còn học thêm và học môn năng khiếu, chỉ có chiều chủ nhật là cậu rảnh thôi.
"Chiều chủ nhật tuần này em rảnh, có được không chị?"
Nhất thời Tần Dư Kiều không hiểu ý của Lục Hi Duệ lắm, sau đó nghĩ lại thì mới ngộ ra ý của Lục Hi Duệ là muốn đến làm người mẫu cho cô, Tần Dư Kiều bật cười: "Không cần đến đây, Duệ Duệ đẹp trai như vậy, chị đã nhớ kỹ rồi."
"À … " Sau đó Lục Hi Duệ lại nói vài chuyện khác, có điều giọng nói có vẻ không được phấn khởi như
trước, Tần Dư Kiều cũng nhận ra điều này. Chẳng lẽ cậu bé muốn lấy cớ để ra ngoài chơi nhưng đã bị cô tước đoạt? Tần Dư Kiều tự dưng cảm thấy không đành lòng: "Thế này đi, chủ nhật chị sẽ liên lạc với em có được không?"
Sau đó Lục Hi Duệ vui mừng cúp điện thoại. "Xong rồi sao?" Lục Cảnh Diệu hỏi.
Lục Hi Duệ gật đầu, trả điện thoại lại cho ba, im lặng một chút rồi sau đó nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Ba ơi, cuối tuần này con có hẹn với chị Dư Kiều, cho nên ba có thể cho con mượn chú Vương được không?" Chú Vương chính là Vương Hữu Chí, là lái xe của Lục Cảnh Diệu.
Lúc đầu Lục Cảnh Diệu im lặng, sau đó sảng khoái đồng ý: "Được."
***
Đến gần tối Tần Dư Kiều đi cân, nhẹ hơn trước năm kilogram, hơn nữa đây là cân nặng sau khi ăn xong.
Nửa tháng mà giảm được năm cân, không biết là do tác dụng phụ của thuốc đã giảm bớt sau khi ngừng dùng, hay là do gần đây thường xuyên đi đánh tennis với Lục Nguyên Đông.
Nhưng Tần Dư Kiều vẫn nhíu mày nhìn thân hình mập mạp trong gương. Đối với một người mập mà nói thì hơn 75 kg và hơn 70 kg cũng không khác nhau mấy, bởi vì đều rất mập.
Buổi tối Tần Dư Kiều tập yoga hai tiếng, sau khi tập xong mồ hôi đầm đìa, di động trên sàn nhà rung lên, lại là một số điện thoại lạ, số điện thoại đó có đầu số của thành phố G.
Tần Dư Kiều bấm nút nghe, điện thoại truyền đến một giọng nữ: "Có phải Dư Kiều không? Mình là Trần Manh, cậu còn nhớ mình chứ? … "
Tần Dư Kiều chần chừ một lúc mới hỏi lại: "Trần Manh?"
Trần Manh là bạn học của Tần Dư Kiều, cũng chỉ là bạn học mà thôi, nếu như muốn nói đến quan hệ khác ngoài bạn học, thì Trần Manh là bạn gái mà Giang Hoa quen sau khi chia tay cô.
Xác định cô là Tần Dư Kiều, Trần Manh bắt đầu nói chuyện với cô, giọng nói như thể đã quên mất chuyện không vui giữa hai người: "Sao về nước mà không liên lạc với bạn bè gì hết vậy?"
Tần Dư Kiều nói xin lỗi, sau đó đợi Trần Manh nói đến việc chính.
Kết quả là câu thứ hai đã nói đến việc chính, câu thứ hai của Trần Manh là: "Nghe Hứa Thực nói cậu mập lên không ít?"
Tần Dư Kiều: "Đúng vậy, chính xác mập lên không ít."
"Cuộc sống ở nước ngoài rất thoải mái nhỉ?"
Tần Dư Kiều cười tít mắt trả lời: "Đúng là rất tốt." Trong lòng lại thầm mắng tên Hứa Thực lắm mồm này.
"Không sao, giảm béo là được rồi." Trần Manh an ủi, giọng nói nghe cũng rất chân thành, sau khi nói xong lại lơ đãng chuyển đề tài, lần này là nói đến Hạ Nghiên Thanh.
Bởi vì Tần Dư Kiều vừa nghe điện thoại vừa vào phòng tắm xả nước, tiếng nước chảy ào ào lọt vào
loa, cho nên sau khi cả hai cúp điện thoại, Tần Dư Kiều cũng chỉ nghe sơ sơ.
Hình như cuộc sống của Hạ Nghiên Thanh rất tốt, cái gì mà có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, cái gì mà bây giờ Hạ Nghiên Thanh toàn mặc hàng hiệu, cái gì mà bạn trai hiện tại của Hạ Nghiên Thanh là Giang Hoa.
Tần Dư Kiều cũng không ngạc nhiên với những chuyện này, Hạ Vân lấy Tần Ngạn Chi, con gái sang nhờ mẹ, cho dù Hạ Nghiên Thanh không phải con ruột của Tần Ngạn Chi, nhưng Tần Ngạn Chi yêu ai yêu cả đường đi lối về, cho nên Hạ Nghiên Thanh sống không tốt mới là lạ.
Điều khiến Tần Dư Kiều bất ngờ là Hạ Nghiên Thanh lại là người yêu của Giang Hoa.
Thật ra điều này khiến Tần Dư Kiều kinh ngạc, nhưng cũng là chuyện bình thường. Thành phố G nhỏ hơn thành phố S, bạn trai bạn gái thay đi đổi lại đều là những người quen cũng là chuyện hết sức bình thường.
***
Trước khi đi ngủ Tần Dư Kiều lại nhận được điện thoại của Brian, một người bạn ở Anh, là dân Oxford, theo đuổi cô lúc cô đang mập nhất, nguyên nhân chính là anh ta đam mê văn hóa Đại Đường, lại càng đam mê Dương quý phi của nhà Đại Đường, về sau cô và Brian lại trở thành bạn tốt.
Mở MSN lên, nhận một số hình ảnh hoạt động gần đây mà Brian gửi cho cô, bởi vì lâu rồi không mở MSN, Tần Dư Kiều mới phát hiện có một yêu cầu kết bạn.
Người yêu cầu là Trần Manh.
Trần Manh đang online, sau đó lại gửi cho cô một địa chỉ website.
Tần Dư Kiều: "Gì đây?"
Trần Manh: "Cậu vào sẽ biết."
Tần Dư Kiều vừa mở ra đã thấy hình và lời giới thiệu của Hạ Nghiên Thanh. Thì ra đây là blog của Hạ Nghiên Thanh.
Trần Manh nói thẳng vào vấn đề chính, Tần Dư Kiều có thể cảm nhận thấy sự bất bình và tức giận của cô ta thông qua cách nói chuyện: "Mình không chịu nổi dáng vẻ đắc ý của cô ta."
Tần Dư Kiều vừa nói chuyện với Trần Manh vừa lướt
blog của Hạ Nghiên Thanh, ngược lại cô không phát hiện blog của Hạ Nghiên Thanh thể hiện sự đắc ý gì cả, mà lại cảm nhận thấy phong cách văn sĩ, chia sẻ cách sống, triết lý nhân sinh, những nơi mà cô ấy đã từng du ngoạn.
Không, cái từ du ngoạn này quá quê rồi, phải nói là du lịch.
Tần Dư Kiều lại hóng hớt mấy commnet trên blog của Hạ Nghiên Thanh, Hạ Nghiên Thanh cũng có cá tính, phía dưới có một đám fan nam tâng bốc diện mạo và tài văn chương của cô ấy, mà Hạ Nghiên Thanh đều không trả lời. Điều này càng tăng thêm vẻ lạnh lùng và tính tự phụ của cô ta.
Lướt blog một lúc, Tần Dư Kiều lại nở nụ cười. Trần Manh vẫn còn đang tức giận và bất bình, gửi mấy tấm hình chụp màn hình trang blog qua: "Nhìn giọng
điệu này, đúng là tự coi mình như nữ thần, đúng là phong cách của đồ lẳng lơ."
Bạch Quyên nói tình bạn của con gái sẽ thay đổi theo thời gian, lần này Trần Manh thân thiết tìm cô, chắc là đang tìm đồng minh đây.
***
Lục Nguyên Đông lại mời Tần Dư Kiều ăn cơm tại một hà hàng chay của thành phố S. Bởi vì ăn chay nên trên bàn cơm Lục Nguyên Đông và Tần Dư Kiều đều kể chuyện cười về hòa thượng, Tần Dư Kiều cũng là một cao thủ kể chuyện cười, bữa cơm vô cùng vui vẻ.
Có điều hai người không uống rượu, thật ra thì Lục Nguyên Đông cũng muốn uống rượu với Tần Dư Kiều, tiếc rằng Tần Dư Kiều đã từ chối đề nghị của
anh. Sau đó tâm trạng tốt nên đã đích thân pha trà, tráng chén, ngâm trà, rót trà. Lúc cô đưa chén trà đến trước mặt Lục Nguyên Đông, Lục Nguyên Đông liền cảm thấy tim đập thình thịch. Uống một ngụm trà Thiết Quan Âm mà Tần Dư Kiều pha, đầu tiên là hương trà lan tỏa, quấn quanh khoang miệng mãi không dứt.
Lúc đưa Tần Dư Kiều về nhà, khi cô bước xuống xe thì Lục Nguyên Đông gọi cô lại, sau đó tỏ tình: "Dư Kiều, làm bạn gái anh nhé."
Đầu tiên Tần Dư Kiều sửng sốt sau đó mím môi cười cười: "Bây giờ không ngại em mập à?" Tuy Tần Dư Kiều hỏi vậy, nhưng giọng nói của cô không hề có cảm giác tự ti, chỉ giống một câu nói đùa.
Lục Nguyên Đông lại nôn nóng: "Anh thừa nhận mới đầu anh có thành kiến với em, nhưng mà Kiều Kiều
hãy tin tưởng anh, bây giờ anh thật sự không để ý đến cân nặng của em, ngược lại em cho anh cảm giác em là một cô gái tốt, anh thích cảm giác khi ở bên em, anh hy vọng em có thể cho anh một cơ hội."
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Nguyên Đông nói ra những lời buồn nôn như vậy, rõ ràng khi anh còn bé bị ba ép học thuộc không ít những tác phẩm cổ điển nổi tiếng, nhưng vào lúc này anh lại không tìm được bất kỳ từ ngữ nào để thể hiện cảm xúc trong lòng, lựa từ thế nào cũng không nói được một câu tỏ tình sâu sắc được.
Tần Dư Kiều vẫn không trả lời, Lục Nguyên Đông nôn nóng đến nỗi bắt đầu phỏng đoán: "Có phải anh quá nóng vội hay không?"
Tần Dư Kiều còn chưa kịp lên tiếng.
Lục Nguyên Đông lại nói tiếp: "Có phải anh không tốt?"
Tần Dư Kiều không nhịn được liền bật cười, sắp xếp lại từ ngữ, mở miệng nói: "Anh rất tốt."
Anh rất tốt? Lục Nguyên Đông chỉ cảm thấy đầu óc mình như bị chập mạch, chẳng lẽ anh sắp sửa vào hàng ngũ "anh rất tốt nhưng em rất tiếc" (*) rồi hả? Trước giờ anh đều gắn danh hiệu người tốt cho người khác nhưng không ngờ lần đầu tiên mình xuất chiêu đã mắc kẹt với danh hiệu này.
***Nguyên văn là "Anh sắp sửa bị phát thẻ người tốt rồi hả?" Thẻ người tốt hay văn hóa người tốt là một làn sóng trên mạng ở Trung Quốc. Lúc tỏ tình câu từ chối phổ biến nhất là gì? Là anh rất tốt nhưng
… blah blah … Thậm chí ở Đài Loan còn có một forum bàn về vấn đề "người tốt" này.
Lập tức xụ mặt xuống, nhưng vẫn cố gượng cười. Lục Nguyên Đông nhìn Tần Dư Kiều rồi nói: "Không sao, trước tiên quên hết những chuyện tối nay đi, là anh quá nóng vội."
Vậy mà Tần Dư Kiều lại ngượng ngùng, nghiêng người khẽ hôn lên má trái anh. Khi Lục Nguyên Đông vẫn còn sững sờ thì cô nói: "Anh rất tốt, nhưng mà bây giờ em không thể đồng ý làm bạn gái anh được. Hãy cho em ít thời gian, em hy vọng mình có thể xinh đẹp để đứng bên cạnh anh."
Lục Nguyên Đông vô cùng xúc động, lập tức ôm chầm lấy Tần Dư Kiều: "Kiều Kiều, em đã rất đẹp rồi, thật sự không cần vì anh mà giảm cân đâu."
Tần Dư Kiều lại vui vẻ trả lời: "Em không giảm cân vì anh."
Mặt mày Lục Nguyên Đông tràn đầy ý cười: "Đều như nhau cả."
Thật sự Lục Nguyên Đông rất vui, trên đường về nhà trong đầu tràn ngập ý nghĩ: "Kiều Kiều muốn giảm cân vì anh". Giang Nham từng nói, đàn ông sẽ cai thuốc vì phụ nữ mình yêu. Một người bạn nữ từng nói phụ nữ giảm béo cũng khổ sở như đàn ông cai thuốc, cho nên khi một người phụ nữ muốn giảm cân vì một người đàn ông, thì nhất định người phụ nữ này đã yêu người đàn ông đó.
Sau đó ý nghĩ này cứ lượn vòng trong đầu Lục Nguyên Đông, khiến anh mất ngủ một đêm.
Đàn ông ưu tú đã quen với việc được con gái thích, nên gặp được tình yêu sẽ vô cùng tự tin. Tự tin là một tính tốt, nhưng nó cũng ảnh hưởng đến khả năng phán đoán.
Giống như Tần Dư Kiều đã nói cô không giảm cân vì anh, nhưng Lục Nguyên Đông vẫn ương ngạnh vĩ đại hóa, thâm tình hóa tình cảm Tần Dư Kiều dành cho anh.
***
Tần Dư Kiều thật sự cảm thấy đêm nay mình hơi thiếu suy nghĩ, cũng như không hiểu rõ cảm xúc của mình. Bởi vì thứ gọi là "cảm giác như thể đã xảy ra" xuất hiện trong đầu khiến cô có thêm thiện cảm với Lục Nguyên Đông. Đương nhiên Lục Nguyên Đông đúng là người đàn ông dễ khiến phụ nữ này sinh thiện cảm: Đẹp trai, hiền lành, thẳng thắn …
Có điều Tần Dư Kiều không ngờ rằng sau này mình sẽ bị sự "thẳng thắn" của anh làm tổn thương, chẳng qua nếu đã lựa chọn thích một người thì phải gánh chịu tất cả những kết quả xấu có thể xảy ra.
Dù là tình yêu hay hôn nhân, giống như hôn nhân của Bạch Thiên Du và Tần Ngạn Chi, hôn nhân bắt nguồn từ tình yêu lúc đầu đều ngọt ngào tốt đẹp, nhưng kết hôn thì vẫn có thể ly hôn. Đằng sau ngọt ngào cũng có màn chia ly lạnh lẽo, tàn khốc. Hai người yêu nhau cũng có thể trở mặt thành thù, nhìn nhau bằng gương mặt cay nghiệt vô tình, không nhường nhau một bước.