Người Yêu Mười Triệu

Người Yêu Mười Triệu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Người Yêu Mười Triệu Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.

Chương 9 : Tình yêu

Tình yêu có thể kéo dài được bao lâu?

Cả đời đó là chuyện không thể, huống chi là một tình yêu thiên trường địa cửu, điều này căn bản là chuyện cười mà.

Trương Thác Tái hừ lạnh.

Năm đó, anh ta tin tưởng tình yêu của mình cùng Dương Hiểu Hi có thể kéo dài mãi, hạnh phúc cả đời, anh ta cho là tình yêu của Hiểu Hi đối với anh ta là giống nhau.

Nhưng cô lại lựa chọn rời đi, dứt khoát không chút lưu luyến.

Trương Thác Tái nheo mắt lại, tròng mắt tràn ngập tình yêu cùng phẫn hận.

Một chủ ý hình thành trong lòng, anh ta trở về trước bàn làm việc đè xuống phím gọi nội bộ muốn thư ký đi vào phòng làm việc.

"Tôi muốn cô gọi điện thoại đến nhà từ thiện Hội Cơ Kim hỏi thăm có nhân viên nào tên Dương Hiểu Hi không, chỉ cần xác định có hay không là được rồi, không để cho đối phương biết cô là ai."

"Vâng, Tổng giám đốc." Thư ký thông minh không hỏi nhiều, ông chủ hạ chỉ thị cô chỉ cần làm theo là được.

Vì vậy thư ký gọi điện thoại đến nhà từ thiện Hội Cơ Kim nói muốn tìm người tên Dương Hiểu Hi, sau đó đợi đối phương giúp cô thông báo, cô ta liền cúp điện thoại.

"Tổng giám đốc, từ thiện Hội Cơ Kim xác thực có nhân viên tên Dương Hiểu Hi." Nếu người này không có, đối phương sẽ không giúp cô thông báo.

"Ừ." Trương Thác Tái rơi vào trong suy nghĩ sâu xa của mình.

Thư ký gật đầu một cái, đi ra khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Nếu cô hiện tại đang ở nhà từ thiện Hội Cơ Kim, như vậy anh ta sẽ không sợ cô bỏ chạy.

Che dù dừng trước ngõ hẻm, Dương Hiểu Hi không khỏi nhớ nhung đến Hoa Liên, rất khó tưởng tượng, cô vốn lớn lên ở Đài Bắc lại có tình cảm tốt với nơi mình dừng chân vỏn vẹn vài năm ấy.

Bốn giờ chiều, cô vừa kết thúc điều tra về những gia đình nghèo khó, thuận đường đi một chuyến qua bưu điện sau đó chuẩn bị trở về phòng làm việc.

Nửa đường đi qua một ngõ hẻm, ở phía trước là nhà từ thiện Hội Cơ Kim nơi cô làm việc, cách không tới một trăm mét, đột nhiên, một chiếc xe sang trọng chậm rãi chạy ngang qua bên cạnh cô. Theo bản năng, cô lấy ra cái ô nhìn ngắm bên trong xe.

Cửa sổ xe tối ô, căn bản không thể nhìn thấy gì, nhưng Dương Hiểu Hi cứ có cảm giác người ngồi bên trong xe đang chăm chú nhìn cô, phải chăng cô suy nghĩ quá nhiều?

Dương Hiểu Hi lắc đầu một cái, dù sao chiếc xe sang trọng này không có liên quan gì đến cô, cô cũng không cần để ý.

Đến lầu dưới phòng làm việc, cô cất chiếc ô cùng bảo vệ chào hỏi vài câu, bấm thang máy thẳng lên phòng làm việc tại lầu mười của mình.

Vừa bước vào bên trong phòng làm việc cô liền cảm nhận không khí bên trong có chút không bình thường, hình như tất cả mọi người đang rất hưng phấn vì điều gì đó, đứng ngồi không yên.

"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Cô trở về vị trí của mình, hỏi Chị Nguyệt bên cạnh.

"Mới vừa có một người đàn ông độc thân hoàng kim bất phàm tới, mọi người đều bị anh ta mê hoặc làm cho đầu óc choáng váng, không còn tâm trí mà làm việc."

Khóe miệng chị Nguyệt cười nói, thật ra thân là nhân viên lâu năm của Hội Cơ Kim, là người lớn tuổi, các cô vốn là những người bận rộn công việc không có thời gian nói yêu đương, vả lại cũng không có cơ hội gặp được trai đẹp độc thân.

Cho nên cô ta cũng mặc cho mọi người phân tâm, tạm thời thả lỏng công việc xuống, cùng mọi người thảo luận về vị khách quan trọng Tổng giám đốc của Công Ty Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích: Trương Thác Tái.

"Oh." Sau khi có được đáp án sau Dương Hiểu Hi cũng không tiếp tục hỏi tới, bởi vì cô đối với "trai đẹp" không có hứng thú.

Ngược lại chị Nguyệt cảm thấy Dương Hiểu Hi cô không có bạn trai lại phản ứng rất kỳ lạ, cô quay đầu lại hỏi: "Em không cảm thấy tò mò là vị trai đẹp nào sao?"

Dương Hiểu Hi cảm thấy buồn cười khóe miệng nâng lên: "Mặc kệ anh ta đẹp trai như thế nào, nếu không có phúc phận chính mắt thấy được, biết cũng không có cơ hội dùng được."

"Em cũng quen đấy, em nên xem anh ta một chút." Chị Nguyệt hồi tưởng lại tình cảnh tại nhà từ thiện viện dục ấu trong buổi lễ khởi công ngày đó.

Dương Hiểu Hi tò mò."Em nên xem qua? Là ai?"

"Chính là Tổng giám đốc của Công Ty Khoa Kỹ Khai Ích Trương Thác Tái, ngày đó ở trường học cũ hai người không phải đã gặp qua sao?"

Dương Hiểu Hi vốn là đang cầm hồ sơ trong tay chợt làm rớt xuống đất, cô vội vàng che giấu cảm giác hoảng sợ của mình, cúi người xuống nhặt lên.

"Em… Anh ta… Không, em không biết…” Cô cà lăm giải thích với chị Nguyệt.

"Chẳng lẽ Trương Thác Tái trong mắt em không được xem là trai đẹp?" Chị Nguyệt giải thích.

Dương Hiểu Hi theo lời của cô mà gật đầu, khiến chị Nguyệt hiểu lầm như vậy cũng tốt.

"Ha ha, vậy ánh mắt em thật là khác hẳn với người bình thường, nếu Trương Thác Tái không được coi là trai đẹp, vậy toàn bộ Đài Loan cũng không có trai đẹp rồi."

Dương Hiểu Hi cười gượng hai tiếng với Chị Nguyệt, bàn tay nhỏ bé vì khẩn trương mà nắm thành quyền.

Trương Thác Tái đến Hội Cơ Kim làm gì? Là có liên quan đến cô sao? Hi vọng là cô tự đề cao mình, Trương Thác Tái cùng cô không hề có một chút quan hệ nào.

Khi cô vẫn trong trái thái tâm thần thấp thỏm, có đồng nghiệp kêu cô.

"Hiểu Hi, hội trưởng tìm bạn."

"Uhm, mình biết rồi." Dương Hiểu Hi không biết hội trưởng tìm cô có chuyện gì, chẳng lẽ có liên quan đến anh ta sao?

Dương Hiểu Hi vừa vào đến phòng họp, hội trưởng Từ lập tức vui vẻ tiến lên đón, ông ta cầm hai tay của Hiểu Hi trên dưới lay động, thiết tha cảm tạ cô.

"Hiểu Hi, cám ơn cháu, thật là cám ơn cháu."

Dương Hiểu Hi không hiểu ra sao.

"Hội trưởng, vì sao bác lại cám ơn cháu?"

"Cám ơn cháu, là bởi vì sự giúp đỡ của cháu mà những người bạn nhỏ càng có hậu thuẫn lớn."

Nhà từ thiện Hội Cơ Kim, đối tượng trợ giúp chủ yếu là những người bạn nhỏ bị cha mẹ vứt bỏ, từ nhỏ không có một gia đình đầy đủ, hoặc gia cảnh nghèo khó không được giáo dục, hoặc là không có bữa ăn trưa đầy đủ.

Từ lời của hội trưởng khiến Dương Hiểu Hi càng thêm không hiểu.

"Thì ra là Tổng giám đốc của Công Ty Khoa Kỹ Khai Ích là người quen cũ với cháu, anh ta nói buổi lễ ngày đó gặp được cháu vô cùng kinh ngạc, biết cháu ở Hội Cơ Kim vì những cảnh ngộ khó khăn mà bỏ ra cố gắng, anh ta quyết định giúp chúng ta một tay, từ hôm nay bắt đầu hàng năm, Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích trở thành đơn vị quyên góp cố định của chúng ta."