Người Yêu Mười Triệu

Người Yêu Mười Triệu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Người Yêu Mười Triệu Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.

Chương 20 : Không đợi

Không đợi Dương Hiểu Hi phản ứng, Trương Thác Tái nói tiếp: "Anh bị Đinh Điềm Hâm dạy dỗ …"

Trương Thác Tái thẳng nhìn chằm chằm Hiểu Hi, không cho cô chút nào phản ứng: "Cô ấy đã thẳng thắn nói với anh về chuyện ba năm trước đây cô ấy từng đã đi tìm em, cầu xin em rời đi anh."

"Cô ấy đã kể với anh…." Dương Hiểu Hi bị lời của anh làm cho ngạc nhiên: "Điều này cũng không thay đổi được gì vì chúng ta càng ngày càng xa nhau, cơ hồ là người xa lạ sự thực…

"Không, không phải không thay đổi được, mà là vẫn chưa từng thay đổi." Dương Hiểu Hi lạnh nhạt khiến Trương Thác Tái bắt đầu kích động.

"Mặc dù nói không biết chân tướng sự thật khiến anh rất hận em, nhưng lòng của anh vẫn thủy chung còn rất yêu em… Không thay đổi, chưa từng thay đổi … ."

Cho nên anh ta mới làm ra hành động ngây thơ như vậy, lấy tiền uy hiếp cô, muốn cô trở thành bạn tình của anh ta, đối tượng để anh phát tiết.

Bởi vì có yêu, nên có hận.

Bọn họ đều như thế.

Trương Thác Tái nắm tay Hiểu Hi, hốc mắt cô chứa đầy nước mắt trong suốt.

Cảm giác được cô muốn trốn thoát, Trương Thác Tái cầm tay cô càng chặt không chịu buông cô ra.

"Tại sao vào lúc này anh vẫn bá đạo như vậy?" Dương Hiểu Hi khóc lóc lên án.

"Anh không bá đạo không được, anh không muốn mất đi em…" Trương Thác Tái nói chuyện đương nhiên.

Dương Hiểu Hi cười rộ lên, người đàn ông này đó, thật bất trị, tựa như một năm kia khi anh ta ép buộc cô rời khỏi chỗ ở của người chị quen trong cô nhi viện, làm cho cô không thể phản bác.

Cô không giãy dụa nữa, vì vậy anh ta thuận lợi lôi cô vào trong ngực, thâm tình ôm lấy cô.

***

"Cho nên anh xác định ngày sinh nhật em anh không thể tới?" Dương Hiểu Hi ôm điện thoại, không muốn hiển lộ quá rõ ràng biểu hiện thất vọng lúc này trong lòng này, nhưng lại khó tránh khỏi.

"Ừ, có một chuyến công tác vô cùng quan trọng, cho nên anh phải đến Nhật Bản một chuyến,  lần này Đinh Điềm Hâm không đi thay thế được." Trương Thác Tái ở văn phòng, một bên anh ta cùng Hiểu Hi nói điện thoại, một bên vừa mở hộp nhung tinh sảo cao nhã trên bàn, bên trong là…

Nói đến tính bá đạo của anh ta mặc dù có thể khiến cho anh ta có cơ hội trở về bên cạnh Hiểu Hi, nhưng Hiểu Hi vẫn cố chấp khiến cho bọn họ mỗi người ở một nơi.

Cô kiên trì muốn tiếp tục công việc ở Hoa Liên, cũng kiên trì bắt anh ta phải quay trở lại đài Bắc.

Cho nên hiện tại hai người bọn họ đang trong tình trạng yêu xa.

"Cũng đúng á..., Đinh Điềm Hâm cũng có bạn trai, nên cho cô ấy có thời gian hẹn hò, chỉ có chúng ta có thể." Hiểu Hi từ trước đến giờ dịu dàng săn sóc, hơn nữa sau cô lại cùng Đinh Điềm Hâm trở thành bạn tốt, hai người vẫn thường hay nói chuyện với nhau.

"Giữa chúng ta có ba năm xa cách, có rất nhiều chuyện chúng ta nên làm." Trương Thác Tái ngược lại không cho là như thế.

Hiểu Hi trở lại bên cạnh anh ta cũng đã ba tháng, anh ta chuyên cần chạy trốn đến Hoa Liên, hành trình công việc phân phó cho hai người trợ lý yêu cầu bọn họ mỗi thứ Hai để trống ra một ngày để cho anh ta có thời gian đến Hoa Liên đi gặp bạn gái. Vì thế khi trợ lý có việc gọi, Trương Thác Tái chỉ việc nói với bọn họ đem một chút hành trình ném cho phó tổng quản lý.

Đổi lại bị Đinh Điềm Hâm oán trách, nhưng thường thường Trương Thác Tái chỉ việc nói một câu "Em nợ anh " liền hoàn toàn chận lại miệng của cô.

"Ha ha, anh đừng khi dễ Đinh Điềm Hâm nữa." Dương Hiểu Hi cảm thấy Thác Tái kể từ khi biết Đinh Điềm Hâm hại hai người bọn họ chia tay nhau, anh ta đối với cô không khỏi oán.

"Anh đúng là thù dai…" Dương Hiểu Hi không khỏi lại muốn nhắc tới trước chuyện giao dịch xấu hổ của anh ta.

Trương Thác Tái tự biết đuối lý, chỉ có thể mặc cho bạn gái thân ái xấu hổ anh ta.

Nhớ đến anh ta Trương Thác Tái người quản lý hai công ty, dưới cờ không biết bao nhiêu nhân viên, nhưng anh ta vẫn trở thành kẻ đại bạn trước Dương Hiểu Hi, nhưng mà anh ta cam tâm tình nguyện.

Trong hộp kim cương tương đối lóng lánh, hi vọng nó có thể mang lại may mắn cho anh ta, anh ta muốn lần cầu hôn này thành công.

Bọn họ lại hàn huyên một lát, Dương Hiểu Hi đuổi Trương Thác Tái nhanh lên một chút về nhà nghỉ ngơi, cũng đã mười một giờ đêm mà anh vẫn còn trong phòng làm việc.

"Ai, về đến nhà đối mặt phòng ốc không có một bóng người, rất cô đơn." Trương Thác Tái cố ý nói thế, anh ta luôn nghĩ đủ mọi cách dụ dỗ Dương Hiểu Hi trở lại Đài Bắc, nhưng mỗi lần lân đều ủ rũ trở về.

"Ai bảo anh mua nhà lớn làm chi." Dương Hiểu Hi cố ý xuyên tạc ý tứ của anh ta.

"Được rồi được rồi, xem ra anh phải bán căn nhà rồi, dời đến Hoa Liên." Ở trước mặt Dương Hiểu Hi anh ta rất dễ dàng nói ra những lời nói ngây thơ .

"Anh đến Hoa Liên làm gì? Nơi này vừa không có Đại Xí Nghiệp để cho anh trông nom."

"Anh đi Hoa Liên không phải muốn làm việc, chỉ muốn đến để cho em trông nom."

Khóe miệng Dương Hiểu Hi hiện ra nụ cười hạnh phúc.

Hai người đều lớn cả không phải còn nhỏ, hơn nữa lời tâm tình nội dung còn một chút ý nghĩa cũng không có, nhưng có ý nghĩa hay không không quan trọng, quan trọng là bọn họ cảm giác hạnh phúc là tốt rồi.

"Em mới không muốn quản anh."

"Không được, em không thể bỏ mặc anh." Trương Thác Tái giả bộ tức giận.

"Được rồi, anh nên tan ca về nhà đi." Dương Hiểu Hi thúc giục anh ta.

"Hiểu Hi."

"Hả?"

"Anh yêu em." Đây là câu nói mỗi ngày trước khi cúp điện thoại Trương Thác Tái phải nói.

"Em cũng yêu anh."

Hạnh phúc của bọn anh ta có được thật không dễ, chuyện trước đây luôn nhắc nhở bọn họ phải quý trọng lẫn nhau.

***

Buổi tối thứ sáu, Dương Hiểu Hi được đồng nghiệp cùng những người bạn nhỏ trong viện mừng sinh nhật.

Sau khi cô tắm xong lại đến từng phòng của những người bạn nhỏ xem xét một lần sau mới trở về phòng chuẩn bị đi ngủ, hôm nay sinh nhật cô quả thật làm cho cô rất vui vẻ, tiếc nuối duy nhất là Thác Tái không ở bên cạnh.

Anh ta đến Nhật Bản công tác, Nhật Bản chênh lệch với Đài Loan một giờ, như vậy hiện tại Nhật Bản cũng sắp mười hai giờ khuya rồi, sao anh ấy vẫn chưa gọi điện thoại tới?

Vừa mới nghĩ như vậy, điện thoại di động của cô liền vang lên.

"Sinh nhật vui vẻ, bảo bối của anh." Âm thanh Trương Thác Tái xuyên qua điện thoại di động truyền tới, giống như gần trong gang tấc.

"Là em quá nhớ anh sao? Sao lại cảm thấy âm thanh của anh nghe giống như ở bên cạnh em."

"Em xem một chút anh bây giờ đang ở đâu? Ách, hình như là ở dưới cây ngô đồng, hình như còn có mùi hoa quế nhàn nhạt bay tới, bây giờ là ban đêm không thấy được máy bay, chỉ là Mãn Thiên Tinh Đấu, Ngân Nguyệt như bàn, cực kỳ xinh đẹp."

Dương Hiểu Hi càng nghe càng cảm thấy có cái gì không đúng, cô đứng dậy đi xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.

Cô đi tới dưới mái hiên, trông về phía xa, quả nhiên ở cửa chính, dưới cây ngô đồng có một bóng dáng cao lớn, mặc tây trang thủ công đẹp trai vô cùng.

Dương Hiểu Hi cúp điện thoại lấy chạy như bay tư thái hướng đến anh ta, Trương Thác Tái rộng mở đôi tay ôm cô vào trong lòng.

"Sao anh lại tới đây? Không phải đến Nhật Bản sao?"

Trương Thác Tái ôm trọng bạn gái thân ái trong ngực, quyến luyến nhìn anh ta tư tư niệm niệm bảo bối.

"Bởi vì quá nhớ em, cho nên không thể làm gì khác hơn là thật xin lỗi Đinh Điềm Hâm."

"A kha, anh lại hãm hại cô ấy."

"Anh không có, anh chỉ nói với cô ấy, đây là lần sinh nhật đầu tiên sau khi anh với em gặp lại cho nên vô cùng quan trọng, cô ấy tự biết đuối lý, ngoan ngoãn thay thế anh bay đi Nhật Bản."

"Đáng thương cho Đinh Điềm Hâm."

Trương Thác Tái siết chặt mũi thon của cô.

"Nếu như cô ấy không đáng thương, đổi lại sẽ làm cho em trở nên đáng thương, hôm nay là sinh nhật em cũng chưa có quà sinh nhật, cũng không có anh thương."

Dương Hiểu Hi quả nhiên là người thiện lương, cô lâm vào cảnh khó cả đôi đường.

"Em yên tâm, bạn trai cô ấy cũng đi theo, anh hào phóng đưa hai người bọn họ đi Nhật Bản hẹn hò, như vậy em sẽ không cảm thấy ngượng chứ?"

"Ừ." Dương Hiểu Hi nắm bàn tay to của anh ta, nũng nịu đung đưa trái phải: "Em biết ngay anh tốt nhất."

"Có thật không? Nếu cảm thấy anh tốt nhất, vậy em nhưng ngàn vạn lần không được cự tuyệt anh…" Trương Thác Tái hồi hộp.

Từ trong tây trang  móc ra chiếc nhẫn  sớm đã chuẩn bị, anh ta mở hộp nhung lấy chiếc nhẫn ra.

"Gả cho anh, cùng anh đi đến già, giữa chúng ta đã bỏ qua lần thứ nhất, anh lại cũng không muốn để cho em rời khỏi anh, gả cho anh được không?"

Giương Hiểu Hi không thể tin mở to mắt, vui mừng cùng vui vẻ nước mắt nhanh chóng rơi.

"Làm sao anh có thể… Chọn lúc người ta mặc đồ ngủ mà cầu hôn… Bởi vì không nghĩ anh ta sẽ đến, vì vậy cô đang chuẩn bị lên giường ngủ.

"À?" Trương Thác Tái kinh ngạc.

Chẳng lẽ cầu hôn của anh ta sẽ thua ở một cái dưới áo ngủ?

"Chỉ là như vậy mới có thể trọn đời khó quên đúng không!" Cô đời này sẽ vĩnh viễn nhớ đến thời khắc xinh đẹp này.

Dương Hiểu Hi vươn tay…

Trương Thác Tái lại vẫn ngốc nghếch, nghe không hiểu ý tứ Dương Hiểu Hi.

"Còn không mau một chút giúp em đem chiếc nhẫn đeo lên?" Cô kiều mị nói.

"Em đồng ý?" Trương Thác Tái lúc này mới phản ứng kịp, vừa mừng vừa sợ.

Anh ta vội vã đeo nhẫn giúp cô, ôm lấy cô kích động không thôi.

"Trời ạ, anh thật muốn kêu to…"

"Không được, như vậy sẽ ầm ĩ đến những người bạn nhỏ ngủ."

"Vậy phải làm thế nào?"

Đôi tay Dương Hiểu Hi nhốt chặt gáy của anh ta, ngửa đầu dâng lên môi của mình …