Người Yêu Mười Triệu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Người Yêu Mười Triệu Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.
Chương 16 : Không khí
Không khí trong quán ăn thật náo nhiệt, người làm chủ buổi gặp gỡ hữu nghị vì để cho tất cả mọi người có cơ hội biết lẫn nhau, đặc biệt muốn chủ quán đem tất cả bàn ăn xếp thành một hàng dài, khiến gặp gỡ hữu nghị nam nữ mặt đối mặt mà ngồi, sau đó mỗi hai mươi phút, nam theo thứ tự phía bên trái đổi phiên thay thế vị trí ngồi, kể từ đó mỗi đôi nam nữ đều có cơ hội có thể biết đối phương.
Mặc dù Dương Hiểu Hi vô tâm với chuyện yêu đương nam nữ, cũng không muốn làm quen với người khác phái, nhưng tối nay gặp gỡ hữu nghị nếu đem nó coi là đơn thuần kết giao bằng hữu sẽ là chọn lựa không tệ.
Quán mỳ Ý chính gốc, cà phê với điểm tâm không tồi, người chủ trì rất hoạt bát vô cùng sẽ khởi xướng đề tài hào hứng, đến từ công ty khoa học kỹ thuật nghiệp là mười mấy thanh niên độc thân đều rất ưu tú .
Bởi vì tâm Dương Hiểu Hi không có gì ngại, cho nên ngồi cùng mỗi người đàn ông bên khoa học kỹ thuật cũng có thể đã bình ổn thường tâm trò chuyện thật vui vẻ.
Mãi cho đến lúc này người đàn ông đổi ngồi vào trước mặt cô tự giới thiệu mình, anh ta đang làm việc bên Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, lòng của Dương Hiểu Hi nhảy lỡ một nhịp.
"Dương tiểu thư có nghe qua Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích sao?"
Dương Hiểu Hi vội vàng lắc đầu, cô nói dối.
Giống như muốn trừng phạt lời nói láo của cô, lúc này điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên đúng lúc, là điện thoại Trương Thác Tái đưa cho cho vang lên, mà điện thoại này chỉ có một người biết số.
Dương Hiểu Hi kinh nhảy lên.
"Xin lỗi, em nhận điện thoại."
Bên cô qua thân hạ thấp giọng đem điện thoại bắt máy.
"Em đang ở đâu?" Trương Thác Tái thừa dịp tham dự bữa tiệc nhàm chán, đi ra ngoài khách sạn gọi điện thoại cho Dương Hiểu Hi.
Anh ta chưa bao giờ như hôm nay bất lực không thể từ chối bữa tiệc này, nếu anh ta không cần bay tới Hongkong, lúc này đã có thể gặp mặt Hiểu Hi.
Nguyên tưởng rằng Dương Hiểu Hi lúc này phải là ở nhà nghỉ ngơi mới đúng, nhưng không ngờ điện thoại đầu bên kia lại truyền tới hàng loạt tiếng nói tiếng cười.
Giọng điệu chất vấn của Trương Thác Tái khiến Dương Hiểu Hi không vui.
"Em đang tham gia gặp gỡ hữu nghị." Cô thốt lên.
"Gặp gỡ hữu nghị?"
Trương Thác Tái nheo mắt lại, tối nay Hongkong nhiệt độ tương đối thấp, bầu trời còn có mưa nhỏ.
"Đúng, cùng Khoa Học Kỹ Thuật Tân Quý có buổi gặp gỡ hữu nghị, trong đó còn có người của công ty anh."
"Đó." Trương Thác Tái lạnh lùng đáp lại một tiếng.
Sau giữa hai người có vài giây trầm mặc.
"Nếu không có chuyện gì nữa, em cúp máy đây."
Dương Hiểu Hi không chịu nổi không khí yên lặng cảm giác trầm mặc như vậy thật khó chịu, vội vàng muốn gác máy.
"Thật xin lỗi." Dương Hiểu Hi miễn cưỡng nói với đối tượng nặn ra nụ cười gượng.
"Không sao."
Hai người bọn họ lại hàn huyên, sau đó, điện thoại của Dương Hiểu Hi lại vang lên.
Không tới ba phút sau, Trương Thác Tái lại gọi điện thoại tới.
"Anh rốt cuộc muốn gì?" Lần này đổi lại là Dương Hiểu Hi làm khó dễ.
"Em ở quán nào?"
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Dương Hiểu Hi kiên trì không nói.
"Tên quán." Nhưng Trương Thác Tái so với cô kiên trì hơn.
Giằng co không xong hậu quả là Dương Hiểu Hi đành phải đầu hàng, đem địa chỉ quán ăn báo cho Trương Thác Tái, dù thế nào đi chăng nữa lúc này anh ta đang Hongkong, không thể làm ra chuyện gì.
Nhưng suy nghĩ của cô thật sự sai lầm rồi.
"Sau nửa giờ trợ lý của tôi sẽ đến cổng nhà hàng, cô ấy sẽ dẫn em về nhà lấy hộ chiếu sau đó đến phi trường, chuyến bay khởi hành lúc mười giờ đêm nay…"
"Đợi chút, anh vừa nói gì? Cái gì hộ chiếu, cái gì máy bay? Em thế nào cũng nghe không hiểu."
"Nghe không hiểu coi như xong, phụ tá của tôi sẽ giúp em sắp xếp tất cả, em chỉ cần đúng giờ lên máy bay là được."
"Em vì sao phải nghe anh?"
“Nếu em sau nửa giờ không có xuất hiện trước cổng nhà hàng, phụ tá của tôi sẽ tiến vào tận nơi, đến giải thích với mọi người."
Anh ta đang uy hiếp cô.
"Đủ rồi, em sẽ tới." Dương Hiểu Hi lạnh lùng cúp điện thoại.
Lần này anh ta thật thật là quá đáng…Lòng của cô bừng bừng lửa giận cực nóng.
***
Một giờ đêm, lúc này Dương Hiểu Hi vẫn cảm thấy rất khó tin chuyện lúc này, hiện cô đang ở khách sạn tại Hongkong trong phòng tổng thống.
Cách mấy giờ trước tại buổi gặp gỡ hữu nghị nữ trợ lý của Trương Thác Tái đúng nửa giờ sau xuất hiện trước cổng nhà hàng, sau đó chở cô về nhà lấy hộ chiếu, lại đưa cô đến phi trường, chỉ kém không có tự mình áp giải cô lên máy bay mà thôi.
Sau khi cô đến Hongkong, lại có một gã trợ lý khác đến phi trường đón cô, mang cô đến khách sạn Trương Thác Tái đang ở còn một mực cung kính đưa cô đến phòng dành cho tổng thống, thật giống như sợ cô chạy loạn.
Thì ra trợ lý của Trương Thác Tái còn kim luôn vị trí "người lái xe", Dương Hiểu Hi cô đơn cười nhạo mình.
Hiện tại quan hệ của cô cùng Trương Thác Tái tựa như quan hệ giữa "kỹ nữ" cùng "khách làng chơi" sao? Chỉ khác là giá của cô cao hơn họ một chút, có lẽ cô có thể gọi mình là "kỹ nữ cao cấp".
Nhìn bố trí tráng lệ ở nơi này, bày biện mọi thứ đều là đồ vật quý giá cho phù hợp với 'phòng cho tổng thống', trong lòng của cô cũng là tràn đầy thâm trầm bi ai.
Lúc này, Trương Thác Tái vừa đúng lúc kết thúc hành trình hôm nay, trở lại phòng.
Anh ta nhìn thấy Dương Hiểu Hi đang ở trong phòng của anh ta, rất hài lòng năng lực xử lý công việc của hai vị trợ lý, Dương Hiểu Hi thấy khóe miệng Trương Thác Tái cười hả hê. Cô đột nhiên phát điên, tiện tay cầm gối trên ghế salon hướng anh ta ném qua, một còn chưa đủ, dứt khoát đưa tay tóm tất cả gối ôm toàn bộ làm thành vũ khí công kích Trương Thác Tái.
Trương Thác Tái đang cởi tây trang, lại đột nhiên gặp công kích từ ôm gối, anh ta phản ứng rất nhanh thoáng né qua cái thứ nhất, lại bị cái thứ hai đánh trúng bả vai, hoàn hảo toàn bộ gối ở đây đều bị Dương Hiểu Hi ném loạn.
"Em làm sao vậy?" Anh ta nhíu mày lại.
Dương Hiểu Hi giận dữ nhìn anh ta chằm chằm, nhưng miệng cô không thể thốt ra lời.
"Thật xin lỗi, em không nên đối với ‘khách hàng’ phát giận, hơn nữa lại là một khách hàng hào phóng, khách hàng lớn."
Lần này đổi lại là Trương Thác Tái trừng cô.
"Em ở đây nói chuyện hoang đường gì?"
"Em là nói thật, anh không phải cảm thấy giữa chúng ta rất giống khách làng chơi cùng kỹ nữ, a, em nên cảm thấy vui mừng, có kỹ nữ nào giống như em có được số tiền mười lăm triệu như thế…"
"Câm mồm!"
Trương Thác Tái không muốn nghe cô nói nữa.
Trong mắt của cô lóe bi thương: "Tại sao không để cho em nói, có cái gì không thể nói đây là sự thật không phải sao? Anh tốn mười lăm triệu cùng em giao dịch, vậy em không phải kỹ nữ là cái gì?"
"Tôi không muốn nghe!"