Người Yêu Mười Triệu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Người Yêu Mười Triệu Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.
Chương 7 : Anh ta mang
Trương Thác Tái há có thể khiến Dương Hiểu Hi lưu lạc nơi đầu đường không có nơi ngủ, nếu anh muốn dẫn cô cách xa nơi nguy hiểm đó, dĩ nhiên anh ta có trách nhiệm giúp cô dàn xếp tốt.
Anh ta mang Dương Hiểu Hi trở lại căn phòng nhỏ của mình, căn phòng vẫn rất nhỏ, so ra còn kém hơn chỗ chị Nghi Huệ mướn. Anh ta mướn chỗ này chủ yếu phục vụ cho việc học đa số đều là sinh viên, cho nên nơi này rất đơn thuần, theo anh ta biết, ở đây đều là những sinh viên đại học cùng trường của anh ta, nam nữ đều có.
Phòng của anh ta rất nhỏ, giường đơn, một tủ sách cùng tủ treo quần áo đã chiếm đi phần lớn không gian, may mắn không gian còn lại có thể để thêm một cái đệm ngủ cho một người nữa.
"Chỗ này tuy là nhỏ một chút, không thể làm gì khác hơn tạm thời uất ức cho em, nếu như em tin tưởng anh." Dù sao cô nam quả nữ ở chung một phòng, mà cô vừa rồi mới bị gặp nam nhân ức hiếp…
Dương Hiểu Hi gật đầu mạnh:"Cám ơn anh Trương nguyện ý chứa chấp em...em dĩ nhiên tin tưởng anh Trương." Bây giờ đối với cô mà nói, Trương Thác Tái đâu chỉ là bè gỗ mà thôi, căn bản là cứu tinh của cô.
Chỗ này của Trương Thác Tái mặc dù so sánh với chỗ của chị Nghi Huệ đúng là nhỏ một chút, nhưng sau khi anh ta sửa sang lại rất chỉnh tề vả lại cũng rất sạch sẽ, trên bàn sách trừ một máy tính cũ kỹ bên ngoài cơ hồ đều là sách.
"Giường này sẽ để cho em ngủ…."
"Không được không được, giường anh ngủ, em ngủ dưới đất."
Trương Thác Tái không cho cô phản bác, anh ta làm sao có thể để con gái ngủ trên đất.
"Anh bình thường ra ngoài sớm hơn so với em, cũng trở về muộn hơn em, có đôi khi còn phải đi làm, có đôi khi còn phải ở trường học làm đồ án chuẩn bị cho việc học, nếu khiến em ngủ trên đất, anh đi ra cũng sẽ đụng đến em, cũng rất bất tiện…"
Trương Thác Tái dễ dàng thuyết phục Dương Hiểu Hi.
Ban đêm, mệt mỏi suốt một ngày, đầu Dương Hiểu Hi vừa đặt xuống gối liền ngủ thiếp đi.
Trương Thác Tái thức làm báo cáo cho đến khuya mới chuẩn bị đi ngủ.
Tắt đèn, anh lẳng lặng ngắm nhìn gương mặt Dương Hiểu Hi, vươn tay nhẹ nhàng vuốt lên nếp nhăn giữa lông mày cô.
Từ trước đến giờ anh ta luôn bo bo giữ mình không thích ra mặt vì ai, thế nhưng hôm nay lại vì Dương Hiểu Hi.
Dương Hiểu Hi đối với anh ta mà nói có lẽ không phải là phiền toái lớn, dù sao cô luôn khéo léo lại điềm tĩnh, nhưng cô sẽ là gánh nặng ngoài ý muốn của anh ta … Trước đây chỉ cần vừa nghĩ tới những gánh nặng bên ngoài, anh ta luôn trốn tránh, thế nhưng lần đầu tiên anh ta lại lựa chọn đem phiền toái ôm vào người.
Đây là vì cái gì?
Người thông minh như anh ta chẳng lẽ không biết nguyên nhân.
Trải qua mấy ngày nay anh ta luôn nhìn Dương Hiểu Hi, nhìn cô rất nghiêm túc đi học, rất nghiêm túc làm việc, cuộc sống cũng rất nghiêm túc.
Nếu không phải biết chút ít về cô, thật không nghĩ ra cô ấy là một cô nhi, từ nhỏ thiếu thốn thân tình.
Cô là một cô gái dễ thương, bình thường không nói nhiều, nhưng lại rất quan tâm người xung quanh mình, vả lại lúc rảnh rỗi thường giúp đỡ bọn họ một tay, cô có một trái tim ấm áp, rõ ràng cô mới là người cần sự giúp đỡ của người khác, cô rất kiên cường, như chuyện xảy ra ngày hôm, cô còn có thể đè nén cảm giác sợ hãi, tiếp tục đi làm…
Trương Thác Tái đau lòng vì cô.
Bàn tay lạnh lẽo chậm rãi dán lên chỗ băng bó, gò má hơi bớt sưng của cô, không khỏi than nhẹ.
Anh ta mới vừa tròn mười tám tuổi, lại vừa lên đại học anh ta cũng không tính chuyện yêu đương, mà cô cũng gần mười sáu tuổi cũng không thích hợp nói yêu thương.
Hiện tại trước tiên cứ như vậy đi, anh ta trước tiên sẽ đem cô thương yêu như một đứa em, về phần sau này…
Trương Thác Tái nhẹ nhàng cười, sau đó tắt đèn nằm xuống, lặng lẽ đi vào giấc mộng.
Là Hiểu Hi!
Anh ta không nhìn lầm, người phụ nữ mà anh ta gặp ở nhà từ thiện Hội Cơ Kim chính là Dương Hiểu Hi không sai, anh ta không thể nhìn lầm được.
Cô ấy sao lại xuất hiện ở chỗ này?
Bởi vì sự xuất hiện của đám ký giả, cho nên anh ta vội vàng rời đi, nhưng trái tim lại cảm thấy rung động không ngừng.
Mãi cho đến khi trở lại công ty, rung động mặc dù đã biến mất, nhưng lại vì những suy nghĩ rối tung trong đầu làm phiền, khiến người trước giờ luôn luôn tỉnh táo trong mọi tình huống, nhưng hôm nay trong lòng cảm thấy hỗn độn.
Anh ta còn nhớ rất rõ ngày ấy cô rất quả quyết và dứt khoát khi nói lời chia tay với anh ta.
Không có chút chút luyến tiếc tình cảm bao năm nay của họ, cảm giác trong lòng giống như có ai đó rạch một dao vào lòng.
Cô nói: “Em cảm thấy chán nản cuộc sống thế này, như vậy anh…”
Cô nói: “Xin anh buông tay em! Trả lại sự tự do cho em, rời đi anh sau này em mới có thể tìm được người đàn ông khác tốt hơn …”
Nhưng bây giờ, cô đã tìm được chưa?
Anh ta cũng muốn biết đáp án.
Lúc ấy anh ta cũng không có đồng ý chia tay, tâm tình cảm thấy vô cùng bi phẫn cùng đau lòng, lập tức rời khỏi phòng trọ nhỏ mà hai người vừa mua vì tương lai tốt đẹp sau này.
Cả đêm anh ta không về, sáng sớm trở lại phát hiện trong nhà trống vắng không bóng người, cô đã sớm bỏ đi.
Thì ra cô vội vã đến như thế, không kịp chờ anh ta trở lại mà muốn nhanh chóng rời đi…
Bây giờ nghĩ lại, khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta là đả kích lớn nhất trong sinh mệnh ba mươi mấy năm của anh ta, cho tới nay anh ta chưa từng oán cha mẹ mình khi anh vừa ra đời liền vứt bỏ anh ta, cũng không oán trách quá trình lớn lên của mình khổ cực hơn so với những người khác. Anh ta cố gắng hăng hái không ngừng hướng lên, nhưng Dương Hiểu Hi rời khỏi lại thiếu chút nữa phá hủy cuộc đời anh ta.
Anh ta vô cớ bỏ việc ba ngày không đi làm, ở nhà uống rượu bộ dạng như người chết, cơ hồ mất đi ý thức, là Đinh Điềm Hâm đến nhà tìm anh ta, chịu đựng và giúp đỡ anh ta.
Đây cũng là nguyên nhân sau này anh ta cùng Đinh Điềm Hâm đính hôn, anh muốn cảm ơn Đinh Điềm Hâm, nhưng trong lòng anh ta không thương cô.
Người anh ta yêu từ trước đến giờ chỉ có một người…
Ngồi ở căn phòng làm việc sang trọng rộng rãi, anh ta Trương Thác Tái hôm nay đã đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, đủ để liếc nhìn những người khác bằng nửa con mắt.
Nếu Dương Hiểu Hi biết được địa vị ngày hôm nay mà anh ta có được, không biết cô ta có cảm thấy tiếc nuối vì bản thân cô không đủ kiên nhẫn đợi đến khi nhìn thấy anh ta thành công?
Trương Thác Tái phiền não đứng dậy, lấy tay xoa xoa thái dương, đứng ở trước rèm cửa thủy tinh, từ tầng hai mươi lăm tầng nhìn xuống, phía dưới hình ảnh đoàn xe cũng giống như tiểu xếp gỗ loại.
Suy nghĩ của anh ta quay nghĩ về khoảng thời gian một năm đó, khoảng thời gian bọn họ yêu nhau.
***
Hai người sống chung cùng nhau lâu ngày, quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, trái tim thiếu nữ của Dương Hiểu Hi đã sớm vì Trương Thác Tái mà rung động.
Hơn nữa Trương Thác Tái là một nam sinh ưu tú như thế, anh ta tinh tế vả lại kiên nghị, bề ngoài tuấn tú, phong cách lịch sự kín kẽ, thành tích ở trường thì khỏi nói anh ta là một học sinh ưu tú đứng đầu thường nhận được học bổng của trường.
Nam sinh như thế tự nhiên rất dễ dàng hấp dẫn các cô gái và ái mộ, cho nên Dương Hiểu Hi chỉ có thể đem tình yêu say đắm của mình đối với anh ta giấu kín ở trong lòng, bởi vì cô biết Trương Thác Tái quan tâm và thương yêu cô như một đứa em.
Như vậy cũng đủ rồi, cô vốn chỉ cần như vậy tự nói với bản thân mình chỉ như thế là đủ thỏa mãn rồi, đừng quá tham lam.
Nếu không phải là một trận cảm nghiêm trọng xảy ra…
Thi đậu lớp mười hai, việc học của Dương Hiểu Hi trở nên áp lực hơn, hơn nữa cô bình thường còn phải đi làm kiếm tiến sinh hoạt phí, cũng không có tiền cùng các bạn học khác đi học thêm.
Cô có một gia sư miễn phí hoàn hảo là Trương Thác Tái, anh giúp đỡ cô trong việc học cũng vì thế cô mới có thể duy trì vị trí top mười trong lớp.
"Cố gắng lên, anh rất mong đợi có một học muội như em." Trương Thác Tái vừa cười nói vừa xoa xoa mái tóc cô.
Mày cô nhăn lại: "Anh Trương, anh lại chọc em rồi, thành tích của em có thể thi đậu vào đại học quốc lập cũng đủ làm em cảm thấy vui mừng lắm rồi, trường đại học T danh tiếng như thế khả năng của em không kham nổi đâu."
Trường đại học đứng đầu cả nước ấy cô không phải là không muốn học, mà là năng lực chưa đủ.
"Đừng nói những lời không tự tin như thế." Trương Thác Tái khích lệ cô.
Vì không để cho Trương Thác Tái thất vọng, Dương Hiểu Hi càng thêm nghiêm túc cố gắng, nhưng thời tiết lúc này đang vào mùa lạnh, Dương Hiểu Hi không cẩn thận nên bị cảm.
Hơn nữa còn không phải cảm mạo nho nhỏ, mà là bị cảm nặng.
Cô chật vật nằm ở trên giường, nhiệt độ gần bốn mươi độ làm cho toàn thân cô giống như lửa đốt cực độ trong người cảm thấy không thoải mái.
"Em phải ăn cháo trước đã rồi mới có thể uống thuốc."
Việc cô phát sốt lại bị cảm không chỉ làm bản thân phải xin nghỉ thôi, Trương Thác Tái cũng bị cô làm cho liên lụy, ở trường cũng không có lên lớp vài buổi học, việc dạy thêm cũng phải xin nghỉ.
Trương Thác Tái vừa mới chở cô đi bác sĩ, sau đó còn mua cháo cùng đồ hộp, tận tình chăm sóc cho cô.
"Anh Trương, em tự mình lo được, hôm nay anh không phải có buổi học quan trọng sao? Hiện tại nếu không đi sẽ không kịp." Dương Hiểu Hi dùng âm thanh yếu đuối nói.
"Không sao, anh trước đã xin phép giáo sư nghỉ rồi." Trương Thác Tái đem cô gối đầu tựa vào ván giường, muốn cô ngồi dậy ăn cháo.
"Nhưng anh không phải từng nói qua giáo sư rất nghiêm khắc sao, dù là xin nghỉ cũng sẽ làm thành trốn học sao?"
Trương Thác Tái đem bát cháo vừa múc thổi nguội, đưa đến miệng Dương Hiểu Hi: "Em trước ăn cơm, đừng lo lắng lung tung như bà cụ non nữa."
Bị nói thành giống như bà cụ non mặt Dương Hiểu Hi đỏ rần, cô không cãi cọ cùng Trương Thác Tái nữa, ngoan ngoãn ăn bát cháo trên tay anh đưa.
Dương Hiểu Hi cảm giác chuyện mình bị cảm cũng rất tốt…Mặc dù có suy nghĩ như vậy không tốt chút nào, nhưng thời khắc này cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Không không không, cô tại sao có thể có suy nghĩ như vậy? Như vậy rất có lỗi với anh Trương rồi.
Dương Hiểu Hi lấy tay gõ gõ đầu của mình.
Trương Thác Tái thấy hành vi gõ đầu của cô, trừng mắt nhìn cô.
"Em là ngại đầu bị nóng sốt còn chưa đủ, còn muốn đem mình gõ cho đần luôn sao?"
Dương Hiểu Hi lè lưỡi: "Không có." Cô trộm dò xét, len lén nhìn anh ta một cái.
"Uống thuốc đi." Trương Thác Tái giúp cô lấy thuốc.
Dương Hiểu Hi vừa nghe đến phải uống thuốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như lớp da chú chó không khác biệt là mấy, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đem thuốc nuốt vào.
"Thật là khổ thật là khổ." Cô nhận lấy cái ly, nhanh chóng uống cạn.
Trương Thác Tái nhìn dáng vẻ của cô y hệt một đứa bé, không khỏi bật cười.
"Chỉ uống thuốc thôi, sao bộ dạng em trông khổ sở đến như thế?"
Dương Hiểu Hi gật đầu mạnh: "Thuốc rất khó uống."
Trương Thác Tái không nói gì: "Anh chưa nghe qua có loại thuốc nào khó uống." Anh ta không biết từ đâu lần ra một hộp kẹo cho Dương Hiểu Hi: "Cho em."