Người Yêu Mười Triệu

Người Yêu Mười Triệu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Người Yêu Mười Triệu Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.

Chương 5 : Anh ta dễ dàng né tránh

Anh ta dễ dàng né tránh.

Chớ bị phong cách lịch sự của anh ta lừa gạt, Trương Thác Tái biết rõ một người muốn sinh tồn phải biết tự bảo vệ chính mình. Cho nên khi còn học lớp mười trong lớp có người bạn học trong nhà cậu ta có mở võ quán, Trương Thác Tái lấy điều kiện trao đổi sẽ dạy cậu ta bài tập làm, đổi lại anh ta sẽ đến võ quán của cha cậu ta học, ròng rã cũng được ba năm.

Anh tự biết trong cuộc sống sẽ có nhiều chuyện xảy ra và cũng sẽ không có ai bảo vệ anh ta, cho nên anh ta phải làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ mình được.

Gã đàn ông say đó căn bản không phải đối thủ của anh ta.

Trương Thác Tái thừa dịp một gã đàn ông say khác sắp hướng về phía anh ta lao tới, thuận tay kiềm cánh tay của gã, sau đó dùng lực thôi thủ liền đem gã đàn ông say đẩy thật xa, té ngã trên đất, đụng phải bàn ghế bộ dạng gã vô cùng chật vật.

Gã đàn ông say nổi giận, bò dậy lại lao vào Trương Thác Tái, cũng không biết bản thân gã đã say đến mức đứng còn không được.

Nhất thời trong tiệm trở nên hỗn độn, cho đến khi cảnh sát đến, xem ra là có khách báo án, sau quản lý cũng chạy đến.

Thấy cảnh sát cùng quản lý, Dương Hiểu Hi bị hù khóc không ra nước mắt.

Trương Thác Tái sớm đã chuẩn bị tâm lý tốt, xem ra anh ta cùng Dương Hiểu Hi sợ rằng phải cuốn gói đi.

Nhưng may mắn, quản lý là người hiểu rõ lí lẽ, khách ở trong tiệm cùng sinh viên làm thêm còn lại làm chứng, tất cả mọi người đều nói là do hai gã đàn ông say quấy rồi Dương Hiểu Hi trước, sau lại cố tình gây chuyện.

Cảnh sát đem hai gã đàn ông say mang đi, sau đó quản lý chỉ thị mọi người sắp xếp mọi thứ trong tiệm lại, cũng hướng những người khách xin lỗi, sau đó việc đầu tiên ông ta muốn Trương Thác Tái khi tan việc làm là:

"Hiểu Hi bị dọa sợ, tôi không yên lòng để cho cô ấy một mình về nhà, cậu giúp đưa cô ấy về nhà một đoạn đường."

Vì vậy Trương Thác Tái lái chiếc xe máy second-hand mà anh ta vất vả dùng số tiền để dành mua được, hộ tống Dương Hiểu Hi vẫn còn chưa hết sợ hãi về nhà.

"Cám. . . . . . cám." Về đến nhà, Dương Hiểu Hi đem mũ bảo hiểm trả lại cho anh ta, Trương Thác Tái không cẩn thận đụng vào ngón tay của cô, phát hiện tay của cô lạnh đến dọa người, rõ ràng là cuối tháng tám khí hậu nóng bức, dù là ban đêm, nhiệt độ ở đây ít nhất cũng hai lăm độ trở lên.

"Em ổn chứ?" Trương Thác Tái nhăn mày lại.

"Ừ, cám…cám ơn anh." Dương Hiểu Hi liều mạng hít sâu vài hơi, cuối cùng mới có thể mở miệng nói chuyện bình thường:"Anh Trương, rất cám ơn anh, nếu không có anh ra tay giúp em…"

"Em đừng nói cám ơn nữa, mau lên lầu nghỉ ngơi đi, thời gian cũng không còn sớm." Vì sự chậm trễ này mà kéo dài thời gian tan ca của cô đến gần nửa đêm: "Ngày mai em không phải còn đi học sao?" Theo anh ta đang biết, Dương Hiểu Hi năm nay vừa mới thi đậu năm hai trung học công lập.

Chỉ không hiểu vì sao một cô bé lớp mười lại phải đi làm sớm như vậy…Đây là chuyện riêng tư của cô, Trương Thác Tái cũng không tiện hỏi.

Dương Hiểu Hi gật đầu một cái, xoay người móc chìa khóa ra chuẩn bị mở ổ khóa cũ kỹ của cửa chính nhà trọ thì đột nhiên phát hiện trong hộp thư có… Cô dừng lại động tác mở cửa.

"Sao vậy?" Trương Thác Tái còn chưa rời đi, anh ta định đợi Dương Hiểu Hi sau khi lên lầu mới chuẩn bị rời đi.

"Ách… Anh Trương, anh cứ đi trước, em…"

Muốn nói lại thôi trong giọng nói của cô rõ ràng có chuyện.

Trương Thác Tái không thích cảm giác qua loa, anh ta trực tiếp muốn cô mở miệng nói rõ.

"Chuyện là thế này, em tạm thời đang ở nhờ một chị, em và chị từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chị ấy mướn căn phòng trọ này, em và chị ấy có giao ước, khi nào chị ấy mang bạn trai ở lại qua đêm, sẽ để một lá thư màu xanh dương ở trong hộp thư…" Đó là một ám hiệu, muốn Dương Hiểu Hi trước không cần lên lầu, tránh quấy rầy tình lửa nóng triền miên giữa hai người bọn họ.

Trương Thác Tái vừa nghe, chân mày nhăn lại sâu hơn.

"Cho nên em phải ở dưới lầu chờ hai người đó?" Tình huống như thế tuyệt đối không chỉ lần thứ nhất, có khi một tuần lễ xảy ra nhiều lần, cô cũng chỉ có thể đứng ở dưới lầu ngơ ngác đợi.

Trương Thác Tái không khỏi cảm thấy tức giận, nhưng anh ta không có tư cách nói gì.

Dù sao anh ta cùng Dương Hiểu Hi vốn là hai người không quen không biết, Dương Hiểu Hi ăn nhờ ở đậu người khác tự nhiên sẽ có chút uất ức, anh ta không là gì của cô ấy cho nên không thể vì cô can thiệp.

"Đói bụng chứ?"Anh ta đột nhiên hỏi.

"À?"

"Đi thôi, thay vì ở chỗ này chờ đợi, không bằng đi ăn một chút gì." Trương Thác Tái chủ động đem nón bảo hiểm giúp cô đội lên: “Nói trước, anh mời không nổi thứ đắt tiền, chẳng qua anh biết có chỗ bán bánh bao thịt ăn rất ngon, vừa lớn vừa rẻ…"

***

Lúc này cũng mười hai giờ khuya, Trương Thác Tái cùng Dương Hiểu Hi ngồi ở ven đường, ăn bánh bao uống hồng trà.

Chỗ bán bánh bao thịt này gần như chỉ mở cửa vào lúc đêm khuya, đợi các cửa hàng khác sau khi đóng cửa mới bắt đầu ra ngoài bán, ông chủ tên Cao Tráng, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt rất ngầu, chỉ khi ông ta nhìn thấy Trương Thác Tái mới lộ ra nụ cười:

"Nơi này đặc biệt bán bánh bao cho công nhân làm việc đêm khuya hoặc công nhân vệ sinh, anh từng làm công ở công trường phía trước, cho nên có quen biết với ông chủ."

Dương Hiểu Hi vừa ăn vừa yên lặng nghe anh nói, cơ hồ chiếc bánh bao còn lớn hơn so với bàn tay cô, cô cảm thấy rất kinh ngạc Trương Thác Tái có khí chất nam sinh như thế lại từng làm công ở công trường này.

Trương Thác Tái nhìn ra nghi ngờ trong lòng cô.

Anh ta cười cười: "Đối với một cô nhi tự mình kiếm sinh hoạt phí cùng học phí mà nói, anh cơ hồ cái gì cũng từng làm qua."

Dương Hiểu Hi kinh ngạc đến độ miệng mở rộng ngậm bánh bao không có nhai nhìn bộ dáng cô lúc này trông rất ngốc nghếch, chỉ là cũng có nét cực kỳ đáng yêu.

"Rất kinh ngạc sao?"

Dương Hiểu Hi đầu tiên là dùng sức gật đầu một cái, nhưng sau đó lại lắc đầu.

Trương Thác Tái xem biểu tình của cô cũng không hiểu lắm.

Dương Hiểu Hi giải thích: "Em là rất kinh ngạc anh Trương thế nhưng cũng…"

Vậy?

Lúc này đổi lại là Trương Thác Tái kinh ngạc.

"Em cũng thế…?"

"Ừ."

Thì ra bọn họ là những người đồng bệnh tương lân, Trương Thác Tái lúc này mới hiểu rõ, vì sao cô còn nhỏ như vậy lại phải ra ngoài đi làm, vì sao lại sống nhờ người khác trong căn phòng nhỏ, nửa đêm phải uất ức đợi bên ngoài cho muỗi đốt…

Tình trạng mà cô đang trải qua vốn anh ta cũng từng trải qua, thậm chí so với cô còn khổ cực hơn, nhưng trong tiềm thức của anh ta vẫn cảm thấy đồng cảm với cô, cảm thấy cô không nên trải qua cuộc sống như thế, thế nhưng số mạng của bọn họ không cho họ có thể lựa chọn.

Đêm nay, Trương Thác Tái cùng Dương Hiểu Hi ngồi ở bên đường cái đang thi công rầm rầm vang dội, từ từ ăn bánh bao dần trở nên nguội … Vốn là vô tình biết nhau, vốn là hai người không quen biết, nhưng bởi vì một việc ngoài ý muốn mà họ biết rằng số mạng của họ tương tự lẫn nhau.

Nhưng họ không biết rằng chính việc ngoài ý muốn ấy đã gắn kết số mệnh của bọn họ lại với nhau, hơn nữa dây dưa thật chặt không thể tách rời…

Trong lòng tại sao vẫn còn co rút đau đớn, không biết vì sao, nên lãng quên rồi mới đúng…Cảm giác đau đớn chỉ là tưởng tượng, đúng, đó nhất định là tưởng tượng, cô không còn chút đau đớn nào, cô không sao cả…

Mặc dù lần nữa thuyết phục bản thân tất cả chỉ là tưởng tượng, nhưng Dương Hiểu Hi vẫn cảm thấy hoảng hốt, phút chốc nhìn thấy Trương Thác Tái, lòng của cô liền bắt đầu hoảng hốt, vẫn còn kéo dài cả một buổi chiều, cả buổi tối.

Cô cùng Trương Thác Tái trong khoảnh khắc rơi vào trạng thái kinh ngạc sau đó bị chị Nguyệt vừa xông vào cắt đứt, sau lưng chị Nguyệt còn có hai người ký giả.

Ký giả vừa thấy Trương Thác Tái đã rời đi thế nhưng lại xuất hiện ở nơi đây, vội vàng tranh nhau tiến lên trước muốn phỏng vấn.

Trương Thác Tái căn bản không để ý tới bọn họ, xoay người lại, trước khi đi Dương Hiểu Hi nhìn thấy vẻ chán ghét trên khuôn mặt anh.

Không biết dáng vẻ chán ghét ấy là nhằm vào cô chăng? Hay là ký giả? Anh rời đi, không ai biết lúc này anh ấy đang nghĩ gì.

Tại sao anh ấy lại xuất hiện ở nơi này?

Sau cùng chị Nguyệt nói bóng nói gió cô mới biết, thì ra nhà quyên góp lần này là tập đoàn Khoa học kỹ thuật Khai Ích.

Cô dĩ nhiên còn nhớ rõ tập đoàn Khoa học kỹ thuật Khai Ích, chỉ là không ngờ tới thân phận của anh ấy trong vòng ba năm ngắn ngủi đã từ nhân viên bình thường nhảy lên vị trí Tổng giám đốc.

Không, cô nên nghĩ tới, dựa vào năng lực của anh, quyết tâm của anh hơn hẳn bất kì người nào, cô không nên cảm thấy bất ngờ.

Huống chi đối tượng anh ấy lui tới là Thiên kim Đổng Sự Trưởng tập đoàn Khoa học kỹ thuật Khai Ích. Những năm này cô sống ở phía sau núi, ngoài công việc bận rộn cô cũng cố ý lờ đi những tin tức, cho nên đối với những thông tin ba năm qua có liên quan đến anh cô cái gì cũng không biết.

Có lẽ anh ấy cùng thiên kim Đổng Sự Trưởng đã kết hôn rồi cũng nói không nhất định…

Thôi, hình như cô đã suy nghĩ nhiều quá rồi. Mặc kệ như thế nào mọi thứ cũng đã không còn quan hệ gì với cô rồi.