Người Yêu Mười Triệu

Người Yêu Mười Triệu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Người Yêu Mười Triệu Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.

Chương 13 : Anh ta là nên hận cô

Anh ta là nên hận cô …

Chớp mắt một cái hai giờ đồng hồ lại qua rồi, tám giờ.

Dương Hiểu Hi đứng dậy rời phòng làm việc, đứng ở thang máy dưới tầng, cùng bảo vệ ở cửa chính chúc ngủ ngon sau, sau đó đi về phía trạm xe điện ngầm gần đây.

Trạm xe điện ngầm dưới đất đợi xe, bên trái đoàn xe có thể chở cô về nơi thuê phòng, bên phải hướng về khách sạn phía trước.

Cô đứng ở chỗ này, nhìn hai bên đoàn xe tới cùng một lúc, cũng đi một lúc , cô cũng không thể vẫn đứng ở chỗ này…

Hồi lâu sau, cô rốt cuộc lên xe, tiến về phía cô quyết định.

Cửa vừa mở ra, một cánh tay cường tráng đem cô từ bên ngoài kéo vào người anh ta, trong nháy mắt đem cô vây ở trên bức tường lạnh lẽo.

Hơi thở quen thuộc gần sát môi của cô, cũng không có bất kỳ biểu hiện thương yêu, anh ta mãnh liệt cạy ra môi của cô, thăm dò vào bên trong.

"Không…." Cô chống cự.

"Cần gì giả mù sa mưa? Cô đã lựa chọn." Anh ta trừng phạt khẽ cắn môi dưới của cô, cô kêu đau một tiếng, anh ta lại nhân cơ hội xâm nhập vào trong bờ môi của cô vô cùng bá đạo.

Bàn tay từ vạt áo trượt vào thân thể mở áo ngực của cô, anh ta không khách khí giày xéo đỉnh núi màu hồng làm cho nó trở nên hồng hồng, đứng thẳng lên.

"Nhìn này, nụ hoa của cô nhanh như vậy đã cứng rắn." Anh ta hôn tai của cô, cố ý ở bên tai cô nói ra những lời nói thấp kém có chút hạ lưu.

Anh ta dùng phương thức như thế để trả thù cô…

Phụ nữ nào cũng đều như vậy sao? Miệng nói không, nhưng thân thể lại rất háo sắc, anh ta mới vừa đụng liền nhạy cảm như vậy.

Anh ta tà ác dùng lòng ngón tay xoa bóp nụ hoa của cô, cảm giác hô hấp của cô càng ngày càng gấp rút, môi của anh ta khẩn cấp vùi sâu vào cổ cô, dùng lưỡi khẽ liếm anh ta biết đây là điểm mẫn cảm của cô.

"Ừm!" Cô không cách nào khống chế bản thân không thốt ra những tiếng rên rỉ xấu hổ ấy.

Biết rõ không nên có phản ứng, nhưng cô lại bị anh ta trêu chọc thành ra như thế, lại ở dưới người anh ta vì kích tình mà thở dốc hình ảnh ngày nào thoáng hiện qua trong đầu cô…

Nhưng hôm nay khác trước rồi, hiện tại anh ta đối với cô đã không còn yêu, chỉ có thù hận.

Còn có đôi nhũ điểm, đó cũng là chỗ mẫn cảm của cô, anh ta ngậm vào, mút thật sâu, dùng lưỡi kích thích.

Anh ta thích bộ dáng cô vì tình dục mà kích tình, sẽ để cho anh ta thật sâu vùi sâu vào bên trong cô, ở nơi ẩm ướt của cô mà chạy nước rút giương oai.

Anh ta hỏa tốc giải phóng dương vật cứng rắn mãnh liệt giữa háng mình, tung váy của cô lên cao, gạt quần lót, nâng cao một bên bắp đùi của cô lên.

Không chần chờ chút nào xông vào…

Đáng chết, cô chặt giống như xử nữ, bên trong thật ấm áp làm người anh ta điên cuồng.

Quá lâu, khoái cảm đã từng quen thuộc cùng tình dục lại trở về rồi, anh không nhẫn nại nữa, đang ở lối vào gian phòng tối của khách sạn, cứ cuồng dã bá đạo mà muốn cô.

***

Bị cuồng loạn, đùi Dương Hiểu Hi cơ hồ mềm nhũng ngồi chồm hỗm trên thảm trải sàn.

Trương Thác Tái bồng cô lên, tiến vào phòng ngủ rộng rãi sang trọng, không hổ là 'phòng cho tổng thống', tấm nệm màu trắng trên giường lớn đủ hơn vài người lăn lộn ngủ trên đó.

Anh ta đem cô đặt trên giường, sau đó đứng dậy cởi xuống tất cả quần áo trên người mình, hung hăng muốn cô cả đêm.

Nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ khuya, cô phải rời đi.

Trước khi đi cô dừng lại bước chân ngoái đầu nhìn lại ... Ngồi xổm người xuống nhìn anh đang ngủ thiếp đi, tâm dâng lên cảm giác khổ sở trong lòng.

Cô hận anh ta uy hiếp cô trở thành bạn tình, trở thành công cụ phát tiết tình dục cho anh ta, nhưng cô lại không có biện pháp đối với trái tim mình, không thể hận anh ta, bởi vì tận sâu trong trái tim cô đối với anh ta…. Còn có yêu anh.

Bởi vì yêu, cho nên hận, bởi vì yêu, cho nên thương tâm.

Đang ngủ say trong anh ta tựa như đứa bé, nhưng chân mày lại sâu khóa, cô thật nhớ, lấy tay xoa đi nếp nhăm trên chân mày anh, cô không muốn anh lúc nào cũng nhăn mày, cũng suy nghĩ chỉ muốn nhìn thấy anh vui vẻ tươi cười…

Cô từ năm hai trung học đã tồn tại trong cuộc sống của anh, mến nhau đến tốt nghiệp đại học, sau đó chia tay, ước chừng cũng được mười năm, anh ta đã là người không thể thiếu trong sinh mạng cô, mặc dù bọn họ chia tay, lòng của cô vĩnh viễn đều nhớ thương anh ta không nguôi…

Nhẹ nhàng, đem bàn tay anh đặt vào bên trong mền, hai mắt Dương Hiểu Hi đẫm lệ nhớ lại khoảng thời gian ngọt ngào mà hai người từng trải qua…