Người Yêu Mười Triệu

Người Yêu Mười Triệu

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Người Yêu Mười Triệu Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.

Chương 1 : Giới thiệu

Tình yêu có thể kéo dài được bao lâu?

Cả đời đó là chuyện không thể, huống chi là một tình yêu thiên trường địa cửu, điều này căn bản là chuyện buồn cười mà.

Năm đó, anh ta tin tưởng tình yêu của mình cùng Dương Hiểu Hi có thể kéo dài mãi, sống hạnh phúc cả đời.

Cuộc sống của anh ta từ năm hai trung học đã có cô, mến nhau đến tốt nghiệp đại học, ước chừng cũng phải là mười năm.

Nhưng cô lại lựa chọn.

"Xin anh tha cho em đi! Để em đi, rời khỏi anh, em mới có thể tìm được người đàn ông tốt hơn. . ."

Dương Hiểu Hi rời khỏi cuộc sống của anh ta, là đả kích lớn nhất đối với anh. Từ khi bắt đầu hiểu biết, anh ta chưa từng hận cha mẹ mình khi anh vừa ra đời đã nhẫn tâm vứt bỏ mình. Cũng chưa từng oán than khoảng thời gian mình lớn lên so với người khác khổ cực ngàn vạn lần. Anh vẫn cố gắng hăng hái hướng lên, nhưng khi Dương Hiểu Hi rời khỏi anh ta, cuộc đời anh thiếu chút nữa đã bị hủy hoại.

Ngày hôm nay, anh ta đã thành đạt, đứng trên nhiều người, đủ để liếc nhìn những người khác bằng nửa con mắt. Cô sẽ tiếc nuối vì không đủ kiên nhẫn đợi anh công thành danh toại.

Đôi mắt Trương Thác Tái gợn lên, tình yêu trong mắt anh tràn đầy phẫn hận. Một chủ ý muốn báo thù hình thành trong lòng anh. Anh ta muốn cô làm bạn tình của mình, không có chút tình cảm nào, đơn giản chỉ là công cụ để anh ta phát tiết trên giường mà thôi…

Mở đầu

Theo thống kê hàng năm trên các trang web tạp chí phái nam bán rất chạy ở Đài Loan, trong đó có hạng mục vô cùng thú vị người đọc là:

Những CEO làm cho các nữ nhân viên độc thân phải thèm thuồng, những người đàn ông độc thân hoàng kim . . . . .

Kết quả điều tra càng thú vị.

Vị trí thứ hai cùng thứ ba để trống, nhưng vị trí thứ nhất thậm chí có ba vị cũng liệt vào, theo thứ tự là: Tổng giám đốc kiêm Đổng Sự Trưởng công ty Sofware Developer, Khoa Học Kỹ Thuật Khai Ích, Trương Thác Tái.

Tổng giám tập đoàn khách sạn vận chuyển buôn bán Đông Phương, Đông Phương Thuật.

Phó Tổng Tài tập đoàn Tinh Thần Kim, Lận Thừa.

Ba vị CEO này đạt được số phiếu bình chọn cao như nhau, cũng rất được các nữ nhân viên độc thân ở Đài Loan yêu thích, dĩ nhiên ngoại trừ những tài sản lấp lánh mà bọn họ sở hữu, bề ngoài của họ càng thập phần thu hút.

Ai nói CEO không thể vừa cao lớn, đẹp trai vừa giàu có, Trương Thác Tái, Đông Phương Thuật cùng Lận Thừa là những minh chứng cho những người đàn ông thành đạt, giàu có, đẹp trai.

Tin tưởng nữ nhân viên độc thân ở Đài Loan nằm mơ giữa ban ngày cũng sẽ mong muốn mình có thể phất lên, vọng tưởng có thể được ba người bọn họ ưu ái.

Chỉ là những người bình thường làm sao có cơ hội đến gần những CEO hoàng kim đây? Vẫn là chuyện nằm mơ giữa ban ngày thôi…

Nếu như thời gian có thể quay trở lại một năm trước liệu bạn sẽ làm gì? Và nếu cho bạn được lựa chọn lần nữa, liệu bạn có lựa chọn yêu người đó lần nữa hay không? Mặc dù, chuyện đã được định trước từ lâu tình cảm ấy sẽ làm cho chúng ta tan nát cõi lòng. . . . . .

Đối với Dương Hiểu Hi, từ trước đến giờ cô thường không ngủ nhiều, hơn nữa từ sau khi Ương Ương được đưa tới "nhà nhân ái", ban đêm cô thường trăn trở không yên, lo sợ Ương Ương có bất kỳ khó chịu nào mà khóc náo lên.

Ương Ương là đứa trẻ sơ sinh mới được tám tháng tuổi bị ba mẹ vứt bỏ, vừa sinh ra cặp mắt cô bé đã bị mù vả lại bàn tay phải không được lành lặn. Tuần trước thông qua những người thiện tâm "nhà nhân ái" tạm thời nuôi dưỡng cô bé.

"Nhà nhân ái" vốn là nhà từ thiện thuộc phân hội của Hội Cơ Kim được thành lập ở Hoa Liên, nơi đây đặc biệt nuôi dưỡng cả những đứa trẻ bất hạnh bị vứt bỏ. Ở chỗ này, Dương Hiểu Hi đảm nhiệm vị trí xã công viên cũng đã được ba năm.

Trước mắt "nhà nhân ái" nuôi dưỡng những đứa trẻ từ mười tám tháng tuổi đến những người bạn nhỏ năm tuổi, phân hội ngoài Dương Hiểu Hi ra, bên trong có thêm năm xã công viên phụ trách chăm sóc nữa.

Bình thường bọn họ ngoài trừ chăm sóc những người bạn nhỏ, còn phụ trách công việc nội bộ bên trong liên quan của Hội Cơ Kim. Bởi vì trong năm vị xã công viên có ba vị là người địa phương ở Hoa Liên, chỉ có Dương Hiểu Hi cùng một vị khác là không phải, cho nên ban đêm những người bạn nhỏ có xảy ra bất kỳ vấn đề gì đều sẽ do hai người bọn họ phụ trách chăm sóc.

Dương Hiểu Hi đứng dậy, phủ thêm áo khoác mỏng, ra khỏi phòng đi tới sát vách, đem Ương Ương ôm vào lòng dỗ dành cô bé.

Có thể vì mới đến nơi này, Ương Ương đối với hoàn cảnh xa chưa quen nên lúc đêm khuya cô bé thường khóc rống lên.

Cô dịu dàng với Ương Ương đem mồ hôi trên trán của cô bé lau đi, cảm giác gian phòng có chút nóng bức, Dương Hiểu Hi đi ra bên ngoài, ở ngoài hành lang nhẹ nhàng hát ru.

Gió đêm nhẹ thổi qua, đem mùi hoa quế ở cửa ra vào đưa tới.

Được cô ôm có cảm giác an toàn, Ương Ương không khóc nữa, Hiểu Hi ôm bé trở về giường, sau đó lại xem những người bạn nhỏ cùng phòng, đem chăn giúp bọn nhỏ đắp lại mới rời khỏi.

Lúc này, cơn buồn ngủ không còn nữa.

Lần nữa đi ra bên ngoài, ngồi trên ghế dài ở hành lang, ngước nhìn trời, khẽ thở ra một hơi.

Mùi hoa quế vẫn như cũ.

Còn nhớ, căn phòng ngày trước mà hai người ở chung, cô nhiều lần trồng hoa quế ở trên cửa sổ nhỏ, nhưng chúng luôn không sống được, cô vì thế cực kỳ nổi giận, anh chỉ buồn cười an ủi cô nói: "Chờ tương lai anh kiếm được nhiều tiền, nhất định sẽ mua có em một căn nhà lớn nhiều phòng hơn, để cho em ở bên trong có thể trồng đủ loại hoa quế yêu thích."

Lời nói ấy rõ ràng giống như chuyện ngày hôm qua, chớp mắt cũng đã là chuyện nhiều năm rồi.

Mà đủ loại hoa quế ngoài vườn… Hình như cũng chỉ là một giấc mơ đẹp thôi.

Mộng đẹp dễ tỉnh, Hiểu Hi lắc đầu một cái, cố gắng lãng quên ký ức trong đầu.

Tối nay thế nào?

Cảnh đêm mông lung, còn mùi hoa quế quá mê hoặc người, hại cô nhớ lại quá khứ đau buồn kia.

Sáng sớm ngày mai Hội Cơ Kim rất bận rộn, cô cũng nên đi ngủ sớm một chút để lấy sức cho ngày mai.

Mấy năm này đã sớm tập thành một thói quen dù không ngủ được cũng phải ép buộc mình ngủ một chút…

Cuộc sống không gì hơn cái này, sống mà làm được nhiều việc quan trọng, có ý nghĩa mới đáng sống, không phải sao?

***

Sáng sớm, Hội Cơ Kim đang rất bận rộn.

Phòng làm việc của Hội Cơ Kim thật ra nằm ở bên trong "nhà nhân ái", nơi này thuận tiện cho bọn họ chăm sóc những người bạn nhỏ, ban ngày sẽ có thêm hai người đến giúp đỡ.

Hôm nay hội trưởng Từ của nhà từ thiện Hội Cơ Kim ở Đài Bắc sẽ tới Hoa Liên, hội trưởng Từ là người rất tốt bụng, thân thiết, liên tiếp cảm tạ các vị xã công đã cố gắng giúp đỡ một tay.

Sau buổi cơm trưa, hội trưởng Từ gọi Dương Hiểu Hi từ bên ngoài vào.

"Hiểu Hi, bác muốn nói một chuyện với cháu…". Hội trưởng Từ là một giáo sư về hưu gần bảy mươi tuổi, dấn thân vào sự nghiệp làm công ích từ thiện đã có ba mươi năm, đối với ông Hiểu Hi vô cùng kính nể.

"Hội trưởng, bác cứ nói."

“Là thế này, gần đây ở trên Đài Bắc có hai vị xã công bởi vì chuyện riêng nên nghỉ việc rồi, sau lại tuyển thêm người nhưng không ai chịu làm, được hai tuần liền bỏ của chạy lấy người, ai cũng biết là tiền lương cho hội lý không hợp với những người trẻ tuổi, còn vì ở đó có nhiều việc mà những người trẻ tuổi đảm đương không nổi… Sau bác lại nghĩ, muốn cháu đến phân hội Đài Bắc giúp một tay…”

"Hội trưởng ý bác muốn cháu tới Đài Bắc?"

Hội trưởng Từ gật đầu: "Lý lịch của cháu rất phù hợp, cháu sẽ rất nhanh có thể thích nghi với nơi đó, mà bác nhớ cháu là lớn lên rồi đi học ở Đài Bắc, mặc dù sau đó lại đến Hoa Liên làm việc, nhưng đối với cháu mà nói Đài Bắc vô cùng quen thuộc."

Dương Hiểu Hi chần chờ chốc lát.

Thật ra thì cô rất muốn nói với hội trưởng là cô rất thích Hoa Liên, mặc dù cô lớn lên rồi đi học ở Đài Bắc, nhưng cô không thích Đài Bắc chút nào, cái thành thị đó từng để cho cô những kí ức rất đau lòng.

Đó là thành phố có "Anh" sinh sống.

Hội trưởng Từ thấy Hiểu Hi hình như có chút do dự, ông hiền lành cười nói: "Không sao, cháu không muốn cũng không cần miễn cưỡng, bác tìm người khác là được."

Nhưng cô lại không muốn làm cho hội trưởng Từ vì tìm người mà hao tâm tổn trí.

Tâm ngừng lại một chút.

"Hội trưởng, không cần tìm người khác, cháu đồng ý lên Đài Bắc giúp một tay."

Đài Bắc lớn như vậy, người nhiều như vậy, coi như cô trở về cũng không nhất định sẽ gặp được "Anh", dù sao trong thế giới hiện tại của anh cùng cô đã là người trên kẻ dưới, hai người thuộc hai tầng lớp khác nhau.

Tựa như hai đường thẳng song song vĩnh viễn không có điểm giao nhau… Muốn gặp được nhau không dễ dàng như vậy.

Hiểu Hi cười mình lo quá mức.

"Cháu đồng ý? Thật sự quá tốt."

Hội trưởng Từ vui mừng vỗ vỗ mu bàn tay Hiểu Hi.

"Hội trưởng muốn cháu khi nào khởi hành?"

"Đương nhiên là cành nhanh càng tốt."

Một câu cành nhanh càng tốt của Hội trưởng Từ khiến ba ngày sau Dương Hiểu Hi mang theo hành lý trở lại thành phố sau ba năm cách biệt, phút chốc đứng bên xe lửa, cô hít sâu một hơi.