Kết Hôn Nha

Kết Hôn Nha

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Kết Hôn Nha Anh vẫn tưởng Tiêu Tiêu là người sâu thẳm trong đáy lòng mình, đời này không có ai là có thể thay thế được, nhưng mà sau khi mất đi, anh mới nhận ra, thì ra trong mười năm này, Lâm Lệ đã len lỏi vào đáy lòng anh từng chút từng chút một, từ từ thay thế vị trí trước kia của Tiêu Tiêu ở đáy lòng anh, thì ra mình đã sớm yêu cô, nhưng mà mình không hề cảm giác được.

Chương 89: truyện full 3

 

khẽ nhíu mày có chút sốt ruột hỏi: " Em muốn nói gì với anh?" Khóe miệng Lâm Lệ trước sau vẫn mang theo ý cười,

đưa tay kéo lấy bàn tay của anh: “có thể là em có rồi.”

Chu Hàn cũng không có suy nghĩ đến nhiều phương diện khác, vẫn còn khó hiểu hỏi: “Có cái gì?”

Lâm Lệ buồn cười lấy  tay  chọc chọc anh,  cười mắng  " Anh đúng là đồ ngốc."

Chu Hàn sửng sốt, một lúc mới kịp phản ứng, nhìn Lâm Lệ nhưng còn có chút không xác định, thử hỏi: " Em nói là em mang thai?"

“Chỉ là đang nghi ngờ, còn chưa xác định, nhưng mà có thể thật sự có, chu kỳ của em đã muộn hơn nửa tháng rồi.” Lâm Lệ nhìn anh nói. Cô cũng cho là buồn nôn chỉ là do đồ ăn không tốt thôi, nhưng tối nay căn bản mới chỉ ăn được vài miếng, khi dì quản gia mang món cá hấp kia lên ngửi thấy một ít mùi cô cũng không chịu được rồi, sau khi ói nằm ở trên giường nghỉ ngơi lúc này mới nhớ tới ‘bạn tốt’ của mình đã chậm hơn nửa tháng rồi còn chưa thấy. Sau đó lại nhớ tới những triệu trứng giống y lúc mang thai hồi trước, cô cảm thấy có thể thật sự là mang thai, bởi vì dấu hiệu giống lần đầu.

Chu Hàn nhìn cô một lúc lâu, sau đó chợt đứng dậy, lôi kéo tay cô đi ra ngoài.

Lâm Lệ sửng sốt, không biết anh muốn làm gì, vội hỏi: " Chu Hàn, anh muốn đưa em đi đâu?"

" Đi bệnh viện." Chu Hàn nói, giọng nói có chút căng thẳng, nắm tay Lâm Lệ rất dùng sức.

Lúc này Lâm Lệ mới chú ý tới anh có lẽ là căng thẳng quá độ rồi, dừng bước lại kéo anh, nhìn vào mắt anh nói: " Chu  Hàn, quá muộn, bác sĩ đã tan việc rồi." Đưa tay vuốt lên nếp nhăn trên trán anh, nói " Anh đừng căng thẳng, không có chuyện gì, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ đi."

Chu Hàn nhìn cô, suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên bỏ

 

cô ra, xoay người thoáng cái chạy ra ngoài.

Thấy thế, Lâm Lệ hướng về phía anh gọi: " Chu Hàn, anh đi đâu vậy?"

Chu Hàn không có quay đầu lại, trực tiếp chạy ra ngoài. Một lát sau đó trong viện nghe được tiếng xe khởi

động.

Đứng ở cửa phòng, Lâm Lệ nhỏ giọng nói thầm: " sẽ

không phải là sợ choáng váng chứ?."

Lâm Lệ không biết anh vội vã đi ra ngoài như vậy là đi nơi nào, chỉ có thể tự rót cho mình chén nước ngồi ở  trong phòng chờ anh.

Lúc Chu Hàn trở lại cũng đã là nửa tiếng sau, chỉ thấy anh cầm một túi nhựa đi vào.

“Anh đi ra ngoài mua cái gì vậy?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn túi nhựa anh cầm.

Chu Hàn không nói chuyện, trực tiếp đổ đồ trong túi nhựa ra giường, hóa ra tất cả đều là que thử thai và giấy thử thai, các loại nhãn hiệu đủ mọi chủng loại, ít nhất cũng có mười loại.

“Trời, anh mua nhiều như vậy để làm gì?” Nhìn đủ loại cách thức thử thai trên giường kia, Lâm Lệ thật có cảm giác buồn cười không thể nhịn.

Chu Hàn tiện tay cầm lấy mấy que thử thai đưa cho Lâm Lệ, thấy bỏ sót giấy thử thai, lại cầm mấy tờ từ trên giường nhét vào tay Lâm Lệ, nói “Đi, đi thử đi.” Anh cũng không rõ tâm tình của mình bây giờ là gì, chỉ biết giờ phút này tim mình đập rất nhanh, nhanh đến mức như là muốn nhảy ra.

Lâm Lệ nhìn công cụ thử thai trong tay, nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà thật tình của Chu Hàn, biết tối nay mình  không dùng những thứ này làm kiểm tra, Chu Hàn nhất định là không bỏ qua. Chỉ đành thỏa hiệp, cầm đống đồ kia trực tiếp vào phòng vệ sinh.

Chu Hàn đứng ở cửa phòng vệ sinh, trong lòng không

 

khỏi nôn nóng, mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, thế nhưng còn gian nan hơn mấy tiếng đồng hồ.

Cũng không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng vệ sinh rốt cục cũng chậm rãi mở ra, Lâm Lệ từ bên trong đi  ra ngoài, Chu Hàn rất nhanh bắt được cô, hỏi “Như thế nào, có phải mang thật không?”

Lâm Lệ nhìn anh mở miệng nói: “Tám cái, có hai cái không có phản ứng, sáu cái cũng là hai vạch đỏ.”

Chu Hàn cũng nhìn cô chăm chú, tay nắm bả vai  cô chặt hơn chút nữa, hỏi “Đó chính là thật sự có, phải không?”

Lâm Lệ gật đầu, trịnh trọng gật  đầu,  “Có” Không  thể nói rõ cảm giác của chính mình lúc này, chỉ cứ nhìn Chu Hàn như vậy, chóp mũi ê ẩm không hiểu sao muốn khóc, cô nghĩ loại tâm tình này là cảm động muốn cám ơn anh, trong bụng của cô lại có một sinh mệnh hoàn toàn mới, lần trước cô không thể bảo vệ tốt sinh mệnh yếu ớt kia, lần này, cô nhất định sẽ thật quý trọng.

Một lúc lâu Chu Hàn cũng không nói gì, chỉ cứ nhìn chằm chằm cô như thế.

Lâm Lệ nhìn anh, không khỏi có chút hoài nghi,  thử hỏi: “Anh, anh không muốn có con?” Cô không biết là Chu Hàn muốn hay là không muốn có con, nếu như anh không muốn có con, vậy làm sao bây giờ?

Nghĩ như vậy, còn không đợi Lâm Lệ suy nghĩ  cẩn thận, người đã được ôm vào một vòng tay mạnh mẽ, cánh tay ôm cô thật chặt, giọng có chút mơ hồ vang lên ở bên tai cô: “Chúng ta thật sự có con?” Giọng nói kia, còn mang theo không xác định, mang theo hoài nghi.

Lâm Lệ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp trên cổ, còn có, còn có như là có một giọt nước lạnh lẽo còn mang hơi ấm chảy xuống cổ cô, làm ướt da thịt của cô.

Không còn hoài nghi, không còn không xác định nữa, giờ phút cô có thể xác định Chu Hàn cũng giống cô, là vui vẻ, là

 

kích động, đưa tay lên ôm cổ anh, gật đầu nói “Thật, chúng ta thật sự có con.”

“Ha ha” Chu Hàn cười, sang sảng mà phóng khoáng, buông cô ra, sau đó một tay lại ôm thắt lưng cô, vui vẻ  xoay vòng vòng tại chỗ, vừa cười, vừa lớn tiếng nói “Chúng ta có con, chúng ta có con...”

" A..." Lâm Lệ  sợ  hãi kêu , tay bấu vào  bờ  vai của anh: " Chu Hàn, anh điên rồi à! Mau buông em xuống..."

Ba Chu và mẹ Chu vốn đã đi ngủ cũng bị tiếng động trong phòng hai bọn họ đánh thức, mặc đồ  ngủ choàng áo  khoác đi từ trong phòng ra ngoài, đi tới cửa phòng bọn họ  nghe  thấy bên trong có tiếng cười còn có tiếng kêu, không biết đến tột cùng bên trong xảy ra chuyện gì.

Hai người nhìn nhau, mẹ Chu gõ cửa bên ngoài hô: “ A Hàn, A Hàn, các con ở bên trong làm gì vậy?”

Ba Chu cũng trầm giọng nói " Chu Hàn, mở cửa ra!"

Lúc này hai người bên trong mới kịp phản  ứng  mình quá mức vui vẻ làm ầm ĩ đến những người khác trong nhà.

Bên trong phòng Lâm Lệ cười lè lưỡi với anh, vội vàng vỗ vỗ bờ vai của anh, “Mau cho em xuống.”

Mở cửa ra, chỉ thấy ba Chu và mẹ Chu đứng ở cửa, phía sau bọn họ là Tiểu Bân thậm chí cũng mặc đồ ngủ chạy tới.

“Làm sao vậy? Nửa đem nửa hôm rồi hai người các con còn ở trong phòng hô hoán gì thế?” Mẹ Chu hỏi.

“Ba, mẹ, con và Lâm Lệ có lời muốn nói cùng hai người.” Chu Hàn nhìn cha mẹ, tâm tình kích động ban nãy  cũng đã khôi phục rất nhiều.

Dường như nhìn ra bọn họ có  cái gì đó  không  đúng, hai người mắt nhìn nhau, mẹ Chu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

" Lâm Lệ mang thai rồi." Chu Hàn nói, nắm chặt tay Lâm Lệ, vẻ mặt lãnh khốc trước đây lúc này cười toe toét.

Có lẽ là chuyện này quá bất ngờ, lúc mẹ Chu và Ba Chu

 

nghe được lời Chu Hàn nói còn chưa phản ứng kịp, chỉ giật mình sửng sờ nhìn hai người Lâm Lệ và Chu Hàn.

Ngược lại Tiểu Bân phía sau bọn họ phản ứng nhanh nhất, từ phía sau chen lên, mở to đôi mắt đen nhánh  to  tròn hỏi “Dì, dì có em bé sao?”

Lâm lệ ngồi xổm nửa người xuống, xoa xoa đầu thằng bé, nói “Đúng vậy, sau này Tiểu Bân chính là anh trai rồi, Tiểu Bân vui vẻ không?

Thằng bé nhìn cô, không nói chuyện.

Lúc này ba Chu và mẹ Chu cũng phục hồi lại tinh thần rồi, mẹ Chu có chút kích động nắm tay Lâm Lệ hỏi “Thật? Có thật không Lâm Lệ?” Quá đột ngột, lúc trước còn đang nghĩ phải thúc giục bọn họ, một mình Tiểu Bân cũng rất cô đơn, không nghĩ lúc này lại mang bầu!

Lâm Lệ gật đầu, nói “Mới vừa dùng giấy  thử  kiểm tra, là dương tính, nhưng mà ngày mai còn phải đi bệnh viện xác nhận lại.”

“Được được, sáng sớm ngày mai để cho Chu Hàn đi bệnh viện cùng con kiểm tra cho tốt.” Mẹ Chu vừa nói, quay đầu sang nhìn Chu Hàn: “Chu Hàn, ngày mai đừng đi công ty,  theo Lâm Lệ đi bệnh viện kiểm tra cho tốt đi.”

Chu Hàn gật đầu, " Vâng." Nếu như hiện tại có thể anh đã muốn đưa Lâm Lệ đi qua kiểm tra xác nhận.

“Ai u, thật sự là quá tốt, lão Chu ông nói có đúng hay không?” Mẹ Chu quay đầu nhìn ba Chu: “Chuyện này thật đúng là chuyện vui, sau này cũng không lo lắng Tiểu Bân của chúng ta cô đơn một mình.” Vừa nói vừa ngồi xổm xuống nhìn Tiểu Bân nói: “Tiểu Bân, hiện tại dì Lâm Lệ cháu đã có em bé, sau này cháu chính là anh trai rồi, có em trai em gái cùng cháu chơi đùa, cũng giống như ở nhà trẻ, có vui hay không?”

Thằng bé cúi đầu, không nói chuyện.

Không khí vốn thật vui mừng thoáng cái trở nên có

 

chút lúng túng.

Mẹ Chu nhìn ba Chu một chút, lại nhìn Lâm Lệ và Chu

Hàn.

Lúc này Lâm Lệ mới nhớ thằng bé từng biểu hiện lo

lắng và sợ hãi hồi trước, nó nói nó sợ sau khi em trai ra đời mọi người sẽ không thích nó nữa, sẽ không cần nó nữa.

" Dì." Thằng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Lâm Lệ.

" Ừ, dì đây." Lâm Lệ ngồi xổm người xuống, nhìn thằng bé: " Tiểu Bân sao vậy?"

“Có em bé, dì sẽ không cần Tiểu Bân sao?” Dè dặt hỏi, trong cặp mắt đen nhánh tro tròn kia óng ánh nước mắt, nhìn thấy thật đau lòng người.

“Đứa ngốc.” Lâm Lệ cười sờ sờ đầu nó, ôm nó vào trong ngực, nói: “Dì làm sao lại không cần Tiểu Bân nữa, Tiểu Bân ngoan như vậy, nghe lời như vậy, dì thương Tiểu Bân còn không kịp nữa đây.”

“Nhưng mà dì đã có em bé rồi.” Có em bé rồi, sẽ không quan tâm nó nữa, sẽ giống như mẹ, có bạn trai mới, sẽ không cần nó và ba nữa.

“Tiểu Bân, bình thường dì đối xử không tốt với Tiểu Bân sao, không thương Tiểu Bân sao?”

“Không có ạ” Thấy cô hiểu lầm ý mình, thằng bé vội vàng rời khỏi ngực cô, giải thích nói: “Dì đối xử với Tiểu Bân rất tốt, là người đối xử với Tiểu Bân tốt nhất trên thế giới!”

Lâm Lệ cười khẽ, nhìn thằng bé nói: “Cho nên là, Tiểu Bân còn lo lắng cái gì vậy, coi như là có em bé, dì vẫn sẽ đối xử tốt với Tiểu Bân, cũng giống như trước đây, sau này em bé lớn lên, đến lúc đó sẽ có thêm người đối xử tốt với Tiểu Bân,  như vậy không tốt sao?”

Thằng bé nhìn vào mắt cô: " Có thật không?"

“Đương nhiên là thật!” Lâm Lệ nói khẳng định, “Không tin con hỏi ông bà và ba đi.”

 

Thấy thế, mẹ Chu vội nói tiếp: “Là thật, là thật, mọi người chúng ta vẫn sẽ đối tốt với Tiểu Bân giống như trước đây.”

Ba Chu và Chu Hàn cũng gật đầu theo.

Thấy bọn họ đều nói như vậy, lúc này thằng bé mới nín khóc mìm cười, nhìn Lâm Lệ: “ Dì, tối nay con ngủ cùng dì có được không?”

" Được." Lâm Lệ một lời đồng ý.

Nghe vậy, Chu Hàn đứng một bên không  khỏi  nhíu mày, vẻ mặt vốn là đang cười nghe thấy vậy lạnh đi rất nhiều.

Lâm Lệ không có chú ý, chỉ nắm tay thằng bé nói với mẹ Chu: “mẹ, tối nay Tiểu Bân sẽ ngủ cùng chúng con.”

Mẹ Chu cười gật đầu, nếu là cháu trai chủ động nói, bà còn có thể có ý kiến gì.

“Ông nội ngủ ngon, bà nội ngủ ngon.” Thằng bé lễ phép nói xong, xoay người kéo Lâm Lệ đi về phía giường.

Mẹ Chu cười, lại căn dặn Chu Hàn mấy câu bảo chăm sóc tốt Lâm Lệ, sau đó mới xoay người cùng ba Chu trở về phòng.

Đợi Chu Hàn đóng cửa xoay người lại, giường vốn là của mình đã bị người ‘đàn ông’ khác chiếm lấy, bà xã của mình cũng bị cái tên ‘đàn ông’ kia ôm, thậm chí lần đầu tiên tiến xúc thân mật với em bé cũng bị tên ‘ đàn ông’ kia cướp đi! (^_^)

Trên giường, lỗ tai Tiểu Bân đang dán lên  trên bụng Lâm Lệ, dường như muốn nghe xem em bé ở trong bụng làm gì, hỏi: “Dì, sao lại không có tiếng động, có phải em bé  không  ở bên trong nữa không?” Nói, cái đầu nhỏ lại dán  trên bụng  Lâm Lệ.

Lâm Lệ buồn cười xoa đầu của thằng bé, nói: “Cũng có thể em bé ngủ thiếp đi.” Nụ cười trên mặt là thỏa mãn cùng hạnh phúc.

Nghe vậy, thằng bé ngẩng  đầu lên, nhìn ra hướng  cửa sổ một chút, gật đầu, nói: “Đúng, trời tối rồi em bé buồn ngủ.”

 

“Đúng vậy a, đã muộn thế này, em bé đã sớm đi ngủ rồi.” Lâm Lệ nhìn thằng bé cười hỏi: “Vậy Tiểu Bân có phải là nên đi ngủ hay không, con là anh trai, nên làm gương cho em bé nha.”

Nghe Lâm Lệ nói như vậy, thằng bé vội vàng gật đầu, nói: “Con cũng buồn ngủ rồi, con là anh trai, phải làm tấm gương cho em bé!” Vừa nói lập tức nằm xuống, biết điều nắm mắt lại.

Lâm Lệ nhìn bộ dáng thằng bé đáng  yêu  như  vậy, không khỏi bị thằng bé chọc cười. Cô thích Tiểu Bân như vậy, có nét hồn nhiên như những đứa trẻ cùng tuổi, những điểm hiếu kỳ như trẻ con, cũng vui vẻ như những đứa trẻ cùng lứa, cô thích thằng bé như vậy.

Nhắm mắt lại, thằng bé vẫn không quên nói: “Dì, con muốn đi ngủ rồi, dì giúp con nói với em bé ngủ ngon.”

“Được, dì sẽ nói với em bé.” Lâm Lệ đáp lời thằng  bé, sờ sờ đầu nó, lấy chăn đắp cho nó.

Xoay đầu lại, thấy Chu Hàn vẫn còn đứng ở cửa, nhìn chằm chằm thằng bé trên giường, nhíu chặt mày lại.

Nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, Lâm Lệ  không  nhịn được nở nụ cười, nói: “Còn đứng đấy làm gì, không phải là anh muốn đi tắm sao?”

Chu Hàn lại nhìn chằm chằm cái tên chiếm đoạt tất cả của anh một lúc, cuối cùng bản thân tự thấy không thú vị mới đi lấy quần áo vào phòng tắm.

Đợi Chu Hàn tắm rửa xong đi từ trong phòng tắm ra lần nữa, Lâm Lệ vỗ nhẹ thằng bé kia sắp ngủ thiếp đi.

Cầm lấy khăn lau trên đầu, Chu Hàn đi tới đầu giường bên kia, lần nữa vòng trở lại, đứng ở bên cạnh Lâm Lệ.

Lâm Lệ cũng có chút buồn ngủ, ngáp một cái, hỏi " Sao

thế?"

Chu Hàn nhìn đứa bé nằm ở chính giữa, ấp úng  hỏi “Nó

nhất định phải  nằm ở  giữa sao?” Sau cả một ngày  công  việc trở

 

lại nhà anh muốn ôm vợ mình để ngủ ngon một giấc, hiện tại thế nào lại thế này? Giờ đây Lâm Lệ còn mang thai, anh càng muốn ôm cô ngủ!

“Ừ, cứ như vậy ngủ đi, lúc anh lên giường  động  tác nhẹ một chút, đừng đánh thức Tiểu Bân.” Vừa nói vừa ngáp một cái, vần vò cả buổi tối, cô thật có chút mệt mỏi buồn ngủ.

“Từ từ hẵng ngủ.” Thấy mí mắt cô nặng trĩu không  mở ra được, Chu Hàn vội vàng lên tiếng nói “nằm ngay ngắn đã.”

“Sao thế?” Lâm Lệ nghi hoặc nhìn anh, không biết anh muốn làm gì, nhưng mà vẫn nghe anh nằm thẳng người ra.

Thấy cô nằm thẳng ổn định rồi, Chu Hàn vén chăn lên, khom người xuống, áp nửa mặt mình và cái tai lên trên bụng Lâm Lệ, khẽ nói: “để cho anh nghe con một chút.”

Lâm Lệ buồn cười xoa đầu anh: “Sao anh cũng  giống trẻ con vậy, lúc này mới có bao lâu, sao đã có tiếng được.’ Vừa nói, ngón tay thon dài xuyên luồn vào mái tóc anh, tóc của anh còn chưa khô, còn mang theo chút độ ẩm.

Dù là không nghe được cái gì, Chu Hàn vẫn bướng  bỉnh dán mặt vào bụng cô nghe một lúc lâu, ngẩng  đầu lên còn hôn bụng Lâm Lệ qua lớp quần áo.

Đang lúc anh đứng dậy, Lâm Lệ buồn  cười  hỏi:  " Có nghe được sao?"

“Đương nhiên là có.” Chu Hàn nghiêm trang nói,  sau đó kéo chăn đắp lên cho cô.

“Vậy xin hỏi con đã nói gì với anh?” Lâm Lệ nghiêng đầu hỏi anh.

Chu hàn ngồi xổm nửa người xuống, cúi đầu hôi lên môi cô, nói: “Con nói đây là bí mật của hai ba con, không nó cho bất kỳ người nào.”

" Nói phét." Lâm Lệ cười, nụ cười trên mặt hạnh phúc giống như đóa hoa nở.

Chu Hàn cũng cười, sau đó nhìn bên giường trống đột

 

nhiên lòi ra thằng bé kia, trầm tư một lát, nói: “Tìm cái thời gian phải nói chuyện với thằng bé này một chút.”

" Nói chuyện gì?" Lâm Lệ tò mò hỏi.

“Con lớn như vậy, còn muốn ngủ cùng người khác, này còn thể thống gì!” Chu Hàn nói xong vẻ mặt nghiêm túc, như là kết luận ra chuyện lạ.

Lâm Lệ vỗ anh, nói: “Anh  trở  nên nhàm chán như  vậy từ lúc nào vậy, ghen với cả trẻ con.” Cô cũng hi vọng sau này Tiểu Bân có thể tiếp tục như thế, thế mới giống  những  đứa trẻ bình thường, sẽ không giống trước kia, không nói chuyện, chỉ tự mình chơi đùa.

" Nó xâm phạm đến quyền lợi của anh." Chu Hàn vẻ mặt thành thật.

Lâm Lệ cũng không đi tranh cãi với anh, đưa tay  đẩy anh, nói " Được rồi, mau ngủ đi."

Chu Hàn cũng không đi, nhìn cô chăm chú. " Anh làm gì thế?"

Nhìn ánh mắt của cô, Chu Hàn nói " Hôn anh đã."

Lâm Lệ mắt lườm anh: " Con còn đang ở đây." Này nếu như bị Tiểu Bân thấy cô và Chu Hàn đang hôn nhau, vậy  cô không được xấu hổ chết mới lạ! Cô mới không muốn.

" Em không hôn anh vậy để anh hôn em." Nói xong Chu Hàn khom người tới làm như sắp hôn lên môi Lâm Lệ.

Lâm Lệ vội vàng đẩy anh ra, thỏa hiệp nói “Em hôn là được chứ gì.” Này nếu như bị anh hôn, còn không  biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây.

Nghe vậy, Chu Hàn một lần nữa ngồi ở bên giường, nhìn Lâm Lệ nói: “Đến đây đi.”

Lâm Lệ dở khóc dở cười, chỉ đành phải nhanh chóng hôn lên môi của anh, sau đó lập tức lui ra, “Được  rồi được  rồi, anh mau đi ngủ.”

Chu Hàn bật cười lắc đầu, không hề làm khó cô nữa,

 

đứng dậy đi vòng qua bên giường kia, động tác như lời Lâm Lệ nói, mọi thứ đều cẩn thận.

Sáng sớm hôm sau Chu Hàn bị chân người khác đá vào làm tỉnh, cau mày mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt mình là khuôn mặt mới tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, mang theo  nét  ngây  thơ  và đáng yêu của trẻ con.

Bị hai người lớn kẹp ở giữa, cộng thêm cái giường này vốn là cái giường đơn của Chu Hàn không hề rộng, cho nên thằng bé bị kẹp ở giữa không xoay người được, mơ  mơ  màng cảm giác hình như mình đá vào cái thứ gì, lúc này  mới chậm rãi mở mắt.

" Ba ..." Khẽ gọi theo bản năng, đầu óc thằng bé còn chưa tỉnh táo.

Chu Hàn nhìn thằng bé, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng mà đây là lần đầu tiên nhìn thằng bé ở  khoảng  cách gần như vậy, giờ mới phát hiện thì ra trên cái trán của thằng bé thế mà lại có một cái bớt, bình thường được tóc phủ xuống  không  dễ dàng phát hiện, hiện tại ngủ đầu tóc bị hất ngược lên mới lộ ra.

Thằng bé đang mơ mơ màng chợt lúc này mới phục  hồi lại tình thần, trợn to hai mắt  nhìn Chu Hàn nằm ở  bên cạnh mình, có chút ngoài ý muốn, thậm chí có chút sợ hãi, chỉ trong chốc lát mà bao vẻ mặt phong phú hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn.

" Ba, ba ..."

" Ừ." Chu Hàn nhẹ nhàng lên tiếng.

Thằng bé kia dường như không quen nằm cùng  Chu Hàn, có chút dè dặt xoay xoay người.

“Đừng nhúc nhích.” Dưới chăn Chu Hàn đè  tay  thằng bé lại, giảm thấp giọng xuống nói: “Đừng đánh thức dì con.”

Bỗng chốc thằng bé không dám động nữa, thở cũng không dám thở mạnh, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

Biết thằng bé bị kẹp như vậy không thoải mái, Chu Hàn nhẹ nhàng kéo chăn ra xoay mình xuống giường, lúc cầm quần

 

áo, không khỏi quay đầu nhìn nó một cái, chỉ nhỏ giọng nói một câu: “buồn ngủ thì nằm thêm một lát nữa đi.”

Thằng bé vẫn gật đầu, cũng không nói chuyện.

Chờ khi Lâm Lệ tỉnh lại, hai người đàn ông lớn nhỏ bên cạnh cũng đã rời đi, cô rửa mặt rồi đi ra ngoài.

Lúc đi đến phòng khách mọi người đều đã thức dậy, mẹ Chu và dì quản gia đang chuẩn bị bưng bữa sáng đã xong xuôi từ trong phòng bếp đi ra.

Lâm Lệ muốn tiến lên giúp đỡ, lại bị mẹ Chu ngăn lại, nói hiện tại cô đang mang thai, không  được  lộn xộn, nếu không sẽ động thai.

Lâm Lệ có chút dở khóc dở cười, cô cũng chỉ giúp mang bát đũa ra, sao có thể động thai.

Chu Hàn tiến lên kéo cô qua, nói ở bên tai cô: “Mẹ đang hồi hộp ý mà, cả đêm vui mừng không ngủ ngon, sáng sớm dậy sớm làm bữa sáng.”

Ăn xong bữa sáng, mẹ Chu thúc giục Chu Hàn đưa Lâm Lệ đi bệnh viện kiểm tra, nói bà đã gọi điện thoại cho bạn của bà rồi, lúc trước đi làm ở bệnh viện, hiện tại dù không có ở bệnh viện, nhưng mà vẫn còn có người quen, nói đã sắp xếp xong  xuôi, bảo Lâm Lệ đến kiểm tra.

Bị mẹ Chu đẩy ra cửa, lúc này mới ngồi lên xe không bao lâu, An Nhiên gọi điện thoại đến.

Vừa mới nhận điện thoại, còn không đợi Lâm Lệ bên này mở miệng, Anh Nhiên bên kia điện thoại vội vàng hỏi: “a lô, Lâm Lệ, mi mang thai?”

“Làm sao mi biết?” Lâm Lệ có chút ngoài ý muốn, chuyện cô mang thai hôm qua mới hoài nghi đang đợi đi xét nghiệm để chứng thực, cô không nhớ rõ có gọi điện thoại nói  với An Nhiên chuyện này nha!

“Ta ở đại viện bên này, sáng nay mẹ chồng mi gọi điện hỏi mẹ chồng ta có người quen ở khoa phụ sản không để giới

 

thiệu cho, mẹ chồng ta hỏi, thế mới biết thì ra là mi mang thai, biết chúng ta là bạn tốt, lúc ăn cơm vừa rồi nói với ta.” An Nhiên giải thích: “Thật mang thai sao? Bây giờ mi đang ở đâu,  ta đến thăm mi.” Bên kia điện thoại An Nhiên rất là kích động.

“Còn chưa xác định, bây giờ đang ở trên  đường  đi bệnh viện, nhưng mà tối qua thử rồi là dương tính.”

" Ta đi tìm mi, ta đi tìm mi."

“Tìm cái gì mà tìm, mi là một bà bầu ở nhà đàng hoàng đợi đẻ, chạy đông chạy tây, mi muốn Tô lãnh đạo nhà mi lo lắng chết à.” Lâm Lệ trêu ghẹo nói.

" Vậy kiểm tra xong thì gọi điện cho ta."

“Biết rồi, sẽ gọi điện thoại cho mi đầu tiên.” Lâm Lệ gật đầu đồng ý.

Cúp điện thoại, Lâm Lệ quay đầu nhìn Chu Hàn, đột nhiên có cảm giác không thật.

Thấy cô đột nhiên an tĩnh lại, Chu Hàn hỏi " Sao thế?"

Lâm Lệ nhìn anh, nói “Đột nhiên có cảm giác không thật, đang nghĩ có cảm giác như là đang nằm mơ.” Tất cả tới quá nhanh, quá hạnh phúc, nhanh đến mức làm cho cô cảm thấy  có chút bất an.

“Đồ ngốc.” Vừa chăm chú nhìn tình hình giao thông phía trước, Chu Hàn vừa mở miệng nói: “Em nhìn anh có phải là thật không, nếu không thì cứ bấm anh một cái.”

Lâm Lệ khẽ cười, ngồi nghiêng đầu nhìn anh, vẫn còn có chút băn khoăn, nói “Chu Hàn, anh nói em thật sự mang thai ư, anh nói liệu những que và giấy thử thai kia có phải là bị hỏng hay không?” Không khỏi lo lắng, nếu là kiểm tra ra cô không mang thai vậy phải làm thế nào? Không phải có câu hi vọng càng nhiều thất vọng càng lớn sao?

Chu Hàn nhìn cô, nhìn ra cô căng thẳng và bất an, đưa tay nắm lấy tay cô, nói: “Sẽ không.”

“Nếu thật sự không mang thai, vậy làm sao bây giờ?”