Kết Hôn Nha

Kết Hôn Nha

Mô Tả:

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Kết Hôn Nha Anh vẫn tưởng Tiêu Tiêu là người sâu thẳm trong đáy lòng mình, đời này không có ai là có thể thay thế được, nhưng mà sau khi mất đi, anh mới nhận ra, thì ra trong mười năm này, Lâm Lệ đã len lỏi vào đáy lòng anh từng chút từng chút một, từ từ thay thế vị trí trước kia của Tiêu Tiêu ở đáy lòng anh, thì ra mình đã sớm yêu cô, nhưng mà mình không hề cảm giác được.

Chương 88: truyện full 2

 

Trước kia cô cũng từng tham dự xã giao  với anh,  đâu có gì ngoài uống rượu, hết chén này đến chén khác, đã chính thức mở rộng cửa lòng với Chu Hàn rồi, dĩ nhiên là sẽ chú ý mọi việc của anh, dạ dày anh không tốt, đồ quá lạnh là anh không thể ăn, ăn sẽ làm viêm dạ dày, anh còn có tính xấu khi rời giường, mặc dù bình thường anh hay dậy sớm, nhưng thỉnh thoảng mấy lần dậy muộn mà bị người quấy rầy, khuôn mặt anh lúc nào dài ra rất đáng ghét, cô còn chú ý tới trước khi anh ăn phải uống  súp trước, trước khi ngủ còn phải nằm trên giường nhìn trần nhà phát ngốc một lát, có vài việc nhỏ không đáng kể cũng  không  phải  cố ý nhớ đến, mà là khi bạn thích một người, bạn không tự  chủ mà quan tâm đến hết thảy của người đó.

“Anh biết rồi.” Bên kia điện thoại Chu Hàn đáp, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi “Đúng rồi, hai ngày trước dạ dày em cũng không thoải mái đúng không, đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Đã không sao rồi, lúc trước là bởi vì ăn đồ hỏng cho nên mới có chút buồn nôn mà thôi.” Lâm Lệ không thèm để ý nói.

" Thật không có chuyện gì rồi?"

" Dĩ nhiên không có chuyện gì rồi, được rồi, anh đi mau lên, buổi tối uống rượu cũng đừng lái xe nữa."

" Biết rồi."

Cúp điện thoại, Lâm Lệ xoay người chuẩn bị đi vào trong nhà, lúc đang quay đầu thấy ánh mắt của ba Chu.

Lâm Lệ cười cười với ông, có chút cẩn thận  gọi một tiếng, " Ba."

Ba Chu gật đầu, mở miệng hỏi " nói chuyện điện thoại với Chu Hàn sao?"

Lâm Lệ gật đầu, " Vâng."

" Nó nói buổi tối lúc nào trở lại?" Ba Chu lại hỏi.

" Tối nay Chu Hàn có bữa tiệc, phải mời rượu xong mới có thể trở về." Lâm Lệ trả lời theo sự thật.

Ba Chu gật đầu, đi về phía trong viện.

Ban ngày vào mùa đông luôn ngắn như vậy, còn chưa tới sáu giờ, sắc trời đã mờ mờ không nhìn thấy rồi, đèn bên ngoài viện cũng đã sớm bật lên.

Lâm Lệ không biết lấy cớ thế nào mở miệng, bởi vì cô thật sự có chút sợ ông hỏi cô chuyện của Tiểu Bân.

Ba Chu nhìn bầu trời, chậm rãi mở miệng nói “Lúc trước Chu Hàn cũng đã tới tìm ba nói chuyện.”

Lâm Lệ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn ông chằm chằm. Cô cũng không biết Chu Hàn đi tìm ba Chu.

“Nó nói khi nó quyết định đối mặt với truyền thông,  lấy ra bản báo cáo giám định thân nhân kia ra, từ  khoảnh khắc  đó  dù nó và đứa trẻ kia không hề có quan hệ huyết thống, nó cũng sẽ gánh vác trách nhiệm của cha đứa trẻ!” Ba Chu nói xong, mặt rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí còn có ý cười.

“Con, con không biết anh ấy đi tìm ba.” Chu Hàn không hề đề cập với cô, cô hoàn toàn không biết.

Ba Chu quay đầu lại, nhìn Lâm Lệ vẻ mặt chân thành nói: “nếu như đây là lựa chọn của nó, như vậy ba sẽ tôn trọng lựa chọn của nó.”

" Cho nên... ba chấp nhận Tiểu Bân ?" Ý ông là thế này

sao?

Ba Chu cười, hỏi ngược lại “Nếu Tiểu Bân là con trai của

Chu Hàn, đương nhiên đó là cháu trai của ba, còn có vấn  đề sao?”

Lời này Lâm Lệ nghe  rõ, cũng  cười theo,  lắc  đầu,  nói: " Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì rồi.”

Ba Chu gật đầu, liếc nhìn Lâm Lệ nói “Đi vào ăn cơm đi” Vừa nói xoay người dẫn đầu bước đi vào trong nhà.

Lâm Lệ gật đầu, theo ông đi vào.

Vừa đi, ba Chu nghĩ đến cái gì, vừa nói: “Đến cuối năm đón cha mẹ con tới Giang Thành dự lễ mừng năm mới đi, hai nhà ở cùng nhau, cũng náo nhiệt hơn chút.”

Lâm Lệ ngẩn người, gật đầu đáp: “Vâng.” Thật ra thì cô vốn là có ý định này, ba mẹ chỉ có một con gái là cô, cô không muốn bọn họ cô đơn đón lễ mừng năm mới, không có ai cùng  nói chuyện.

Lúc Chu Hàn trở về đại viện đã quá chín giờ, mẹ Chu đã đưa Tiểu Bân đi ngủ, quản gia quét dọn vệ sinh trong phòng khách, thấy anh trở về, hỏi, “cậu đã về rồi, đã ăn chưa, có muốn tôi làm cho cậu bữa ăn khuya không?”

Chu Hàn lắc đầu từ chối: " Không cần đâu dì, tôi ăn xong cơm tối rồi, ba mẹ đã ngủ chưa?"

Dì quản gia gật đầu, đáp: " sáng mai ông chủ có hội nghị, đã ngủ, bà chủ nói muốn ngủ cùng Tiểu Bân, hiện tại hẳn là đã ngủ rồi."

Nghe vậy, Chu Hàn gật đầu, lại hỏi " Lâm Lệ thì sao?" “Lúc ăn tối hình như cô ấy không được thoải mái, trở về

phòng nghỉ ngơi rất sớm.’ Lúc ăn cơm buổi tối, mới đầu còn tốt, người một nhà cùng ngồi ăn cơm không khí cũng không tệ lắm, cũng không biết làm sao, cơm này ăn vào một nửa, Lâm Lệ đột nhiên che miệng lại chạy đi, nói là dạ dày có  chút không  ổn. Thấy cô cả người khó chịu vậy, để cô trở về phòng nghỉ ngơi sớm, sau cơm tối bà cũng cố bưng một ít cháo cho cô ăn, nhưng mà vẫn không có khẩu vị, uống vài hớp lại không  muốn uống nữa.

sao?"

Chu Hàn nhíu nhíu mày, nói " Lâm Lệ không thoải mái

" Ừ." Dì quản gia gật đầu.

Chu Hàn không có nói thêm nữa, xách cặp công văn đi

 

lên gian phòng của mình.

Lúc đẩy cửa đi vào thấy Lâm Lệ đang nằm trên giường nghỉ ngơi, nhắm mắt lại dường như là ngủ thiếp đi.

Chu Hàn thả cặp công văn trên tay vào một bên hộc tủ,

 

cúi nửa người muốn đưa tay sờ trán cô.

Lâm Lệ cũng không có ngủ sâu, cảm giác có người để tay lên trán mình, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Chu Hàn đứng  ở trước giường, khóe miệng cong lên, “Đã về rồi.” Chống thân thể như muốn ngồi dậy.

Thấy thế, Chu Hàn đưa tay đỡ cô, sau đó ở ngồi xuống ở mép giường, đưa tay đem cô ôm vào lòng, hỏi " không thoải mái ở đâu vậy?"

Tựa vào trong  ngực  anh,  Lâm Lệ  lắc  đầu,  chỉ nói  nói: " Không hề không thoải mái."

“Dì quản gia đã nói với anh, cơm tối em cũng không ăn nhiều”. Mấy ngày hôm trước đã thấy bộ dạng buồn nôn của cô, chẳng qua là trong khoảng thời gian này công ty thật sự bận không dứt ra được, nhưng mà hôm nay thì có, xem ra thật sự là cần đi bệnh viện kiểm tra cho tốt, nghĩ vậy, liền nói “Không được, sáng sớm ngày mai hay là anh cùng em đi bệnh viện nhé?” " Ha ha." Tựa vào trong lòng ngực của hắn Lâm Lệ cười

khẽ một tiếng.

" Còn cười." Buông cô ra, Chu Hàn nhéo nhéo cái mũi của cô trừng phạt, hỏi: " thấy đói bụng  chưa, muốn ăn cái gì, anh đi làm cho em.”

Lâm Lệ nhìn anh, cặp kia mắt to xoay chuyển một vòng, nói " Em thật muốn ăn mì sợi."

Nghĩ đến buổi tối cô chưa ăn cơm còn đói bụng, Chu Hàn không có suy nghĩ nhiều, sủng nịch vuốt vuốt tóc của cô, đứng dậy, “Được, anh đi nấu cho em.”

" Em muốn thêm trứng gà." Người khác được voi đòi tiên càng ngày càng muốn thêm

" Biết rồi." Cởi bỏ áo khoác ngoài, vén ống tay áo sơ mi lên, Chu Hàn đi thẳng về phía phòng bếp.

Trong phòng Lâm Lệ nhìn anh đi ra ngoài đóng cửa lại, vén chăn lên xuống giường, cầm lấy cái áo khoác tây trang anh

 

cởi ra, treo vào tủ quần áo, ý cười nơi khóe miệng vẫn chưa hề phai nhạt, tự nói nói “Đồ ngốc.” Vừa nói, vừa cúi đầu, tay chậm rãi đặt lên bụng của mình.

Bên ngoài phòng khách, dì quản gia thấy Chu Hán kéo ống tay áo đi vào phòng  bếp cho  là anh đói bụng  muốn tìm đồ ăn, chủ động tiến lên hỏi: “Muốn ăn bữa ăn khuya ư, tôi làm cho cậu.” Vừa nói vừa cầm tạp dề chuẩn bị buộc lên người.

Chu Hàn ngăn lại, nói " Dì, không cần, dì đi nghỉ ngơi đi, tôi tự mình nấu là được rồi."

“Không có chuyện gì, rất nhanh, tôi nấu cho cậu một bát thôi.” Vừa nói vừa nhanh nhẹn bưng cái nồi trên bếp ga để dưới vòi nước rửa sạch sẽ.

" Dì, thật không cần, Lâm Lệ muốn ăn, để tự tôi nấu cho cô ấy là tốt rồi." Đưa tay nhận lấy ấm nước trong tay bà, tự đổ nước vào.

Thấy anh khăng khăng như vậy dì  quản gia cũng  không nói thêm gì nữa, chỉ cười cười nói “Vậy thì có chuyện gì cậu cứ bảo tôi.” Nói xong đi ra khỏi phòng bếp.

Lúc Chu Hàn làm xong một bát mỳ trứng gà đơn giản nhưng rất ngon bưng về phòng, Lâm Lệ đang ngồi ở trên giường cũng không biết suy nghĩ gì, khóe miệng nở nụ cười đẹp mắt, nghĩ đến thất thần, ngay cả Chu Hàn bưng mỳ đi vào cũng không có phát hiện.

Đặt bát sang một bên, Chu hàn đưa tay quơ quơ ở trước mặt cô, hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế, nghĩ đến thất thần như vậy.?”

Lâm Lệ lấy  lại  tinh thần,  lắc  đầu,  nhìn anh đột nhiên hỏi: " Chu Hàn, anh nói con chúng ta sẽ như thế nào? Là con trai hay con gái?"

Chu Hàn sửng  sốt,  có  chút không  có  kịp phản  ứng,  hỏi: " Em muốn có con?"

Lâm Lệ hỏi: " Anh không muốn?"

Chu Hàn nhíu mày, có thâm ý khác nói: " tất nhiên là anh

 

muốn rồi! Em ngoan nào, ăn mỳ trước đã, ăn xong chúng ta mới nghiên cứu chuyện tình sinh em bé." Vừa nói bưng bát đưa tới cho Lâm Lệ.

Lâm Lệ đưa tay nhận lấy, phản ứng chậm nửa  nhịp  mới tiêu hóa được hàm ý trong câu nói kia của anh, vừa bực mình vừa buồn cười, hờn dỗi lườm anh, nói “Nói hươu nói vượn toàn những thứ đâu đâu, không để ý tới anh.” Vừa nói quay đầu đi.

Chu Hàn cũng cười, đứng dậy, nói " Anh đi tắm trước.”

Lâm Lệ gật đầu, thật là có chút đói bụng, bưng bát mỳ lên từ từ ăn.

Chu Hàn cho thêm chút hành vào trong mỳ, thật ra bình thường Lâm Lệ cũng thích ăn hành, nhưng mà hôm nay ngửi đến mùi vị này có chút không chịu nổi, dạ dày cuồn cuộn một trận, Lâm Lệ vội vàng đặt bát mỳ trong tay xuống một bên, vén chăn liền chạy về phía nhà vệ sinh.

" Lâm Lệ!"

Thấy thế, Chu Hàn cũng chẳng quan tâm tìm quần áo tắm rửa, trực tiếp đi theo vào phòng vệ sinh,  chỉ thấy Lâm Lệ nôn vào bồn cầu, bởi vì tối nay ăn cái gì cũng không vào, lúc ăn cơm tối cũng nôn ra nhiều lần, cho nên hiện tại Lâm Lệ muốn ói cũng không thể cho ra cái gì, tất cả chỉ là nước.

" Lâm Lệ..." Chu Hàn nhẹ vỗ về lưng  của cô, cau mày  nói " Đi bệnh viện đi!" Ói như vậy làm sao mà chịu được!

Lâm Lệ có chút vô lực tới gần Chu Hàn, tựa vào lòng anh, hơi thở hổn hển nói: " không cần, em không sao ."

" Không được, hiện tại anh dẫn em đi bệnh viện." Vừa nói Chu Hàn một tay ôm lấy Lâm Lệ.

“A!..” Lâm Lệ hét lên đưa tay ôm lấy cổ Chu Hàn,  thấy vẻ mặt anh không giống như là nói giỡn, Lâm Lệ chỉ có thể thỏa hiệp nói: “Em không sao, Chu Hàn, anh thả em xuống trước, em có lời nói với anh.”

Chu Hàn thả cô xuống để cho cô ngồi tựa vào giường,