Chàng Bất Lương Đa Tình

Chàng Bất Lương Đa Tình

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh

Chương 3 : Hạ Tử Đàm vẫn cười

 

Hạ Tử Đàm vẫn cười, mắt rũ xuống. “Tôi là loại đàn ông thế nào? Ngay cả dũng khí cởi quần áo làm người mẫu đứng trước mặt tôi cũng không có, việc gì tôi phải thay đổi quy tắc trò chơi chỉ vì cô? Tiểu thư Lam Hiểu Hi, không làm thì sẽ không có, nếu như cô làm không được, thì trở về nhà đi, Hạ Tử Đàm tôi cũng không phải vì sự hi vọng của người khác để sống.”

Hốc mắt Lam Hiểu Hi hồng hồng, mặc dù cảm thấy bị làm nhục, nhưng cảm thấy lời của anh không sai, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên phản bác như thế nào. Cô đứng dậy, kéo hành lý đẩy ra khỏi cửa phòng làm việc, gió tuyết càng lúc càng lớn thổi qua mắt cô, nhiệt độ hạ xuống khiến cô rùng mình một cái.

Mới tháng mười một, khí trời quỷ quái gì vậy?

Trời giao trách nhiệm lớn lao cho người, thì người ấy phải chịu khổ rất nhiều, lao động rã rời gân cốt, gầy như da bọc xương. . . . . . Cô vừa đi vừa nói thầm, tay kéo hành lý cũng sắp đông cứng rồi, nhưng những bông tuyết vẫn bay múa đầy trời, mà Lam Hiểu Hi vẫn luôn nở nụ cười như đóa hoa.

Bước chân dừng lại, để hành lý một bên, cô ngưỡng mặt hứng tuyết ven đường nghịch nghịch, muốn quên đề nghị ghê tởm của gã đàn ông kia.

Nhưng thật khó, cô phải lấy dũng khí lớn nhất mới được công ty giao sứ mạng thần thánh này, một mình bay đến Paris, tính toán kháng chiến lâu dài với người đàn ông này, tại sao có thể cứ dễ dàng bỏ cuộc nữa đường như vậy được?

Lỡ người đàn ông chỉ hù dọa cô, nên mới mở miệng nói lên loại yêu cầu đó?

Cởi hết quần áo làm người mẫu. . . . . .nghĩ đến khiến cô cực kì xấu hổ! Không nghĩ tới người đàn ông nhìn dịu dàng hòa nhã như thế, lại nói ra những lời khiến người ta nghe mà ghê tởm.

Nhưng, nếu như anh nói là sự thật? Chỉ cần cô nguyện ý làm người mẫu cho anh, anh sẽ xem xét đến chuyện kí hợp đồng với SS sao?

Mà anh là nhân vật lớn ở đây, muốn cô làm người mẫu thì phải là người mẫu thôi chứ? Sao phản ứng hồi nãy của cô lại nóng nãy như vậy? Giống như anh là tên dâm ô, nói rõ muốn ăn đậu hũ của cô . . . . .

Lam Hiểu Hi đột nhiên cảm thấy có chút ủ rũ, đôi tay vuốt vuốt mặt, thật lạnh, nhưng cô phát hiện mình có chút không tỉnh táo lắm.

Cái thành phố Paris này không thích hợp với cô, mới xuống máy bay đã gặp mưa tuyết, khách sạn có sai sót phải sửa chữa đến ngày mai, thật vất vả đợi được nhà thiết kế Hạ, lại cáu kỉnh với người ta, xách theo hành lý xoay người rời đi, hiện tại không có chỗ để đi, tối nay cô có thể phải ngủ tại hành lang sân bay, trở về với hai tay trống trơn, vé máy bay là tiền của cô, còn có thể bị công ty đuổi việc nữa. . . . . .

Không được! Tuyệt đối không được! Lam Hiểu Hi cô không muốn như vậy!

Nghĩ tới, Lam Hiểu Hi kéo hành lý quay lại gian phòng làm việc kia, khuôn mặt nho nhỏ có một cỗ kiên định quyết tâm ——

“Cô ta đã trở lại, nhưng vẫn đứng ở trước ngưỡng cửa trên đường cái, không chịu vào.” Trợ lý Meg đột nhiên mở miệng.

Anh đang nói với nhà thiết kế Hạ, làm người ta tức giận bỏ đi, còn mình thì lại đứng ngồi không yên, nhưng mà, vị này lại không chịu thừa nhận, chỉ nhẹ nhàng nâng mắt, liền cúi đầu tiếp tục lật xem tạp san Paris Fashion Magazine (tạp chí thời trang) mới ra.

“Cô ta tính đứng đấy cho đến khi trời sáng sao? Ngoài trời tuyết rơi càng lớn rồi.” Trợ lí Johnson cũng bưng một ly cà phê nóng, rãnh rỗi đi đến trước cửa sổ, dùng tiếng Pháp kêu loạn lên. “ Nhìn kìa, cứ theo đà này, mặt đường sẽ đóng băng mất, cô bé kia có trượt chân thì người người đi đường không ai phát hiện, sau đó chết rét trên đường!”

“Chuyện hoang đường!” Meg nói tiếp, độc địa không kém.”Nhiều lắm thì bị đông lạnh ngất xỉu và đưa vào bệnh viện thôi! Mà cô bé kia nói tiếng Pháp không lưu loát mấy, tối nay có thể vào bệnh viện cũng tốt, tốt hơn nhiều so với việc thi thể bị đông cứng ngoài đường.”

“Ừ, nói như vậy cũng không còn lỗi, hi vọng bệnh viện sẽ nguyện ý chứa chấp cô ta cả đêm.” Johnson uống một hớp cà phê nóng, trở về chỗ ngồi của mình.

Bên trong phòng làm việc có máy sưởi, hơn nữa bố trí cũng rất tiện lợi, mỗi nhân viên đều có bàn ghế da riêng của mình, đặt tại góc làm việc, bày trên đó khay trà, cái ghế, ly trà ướp hoa, còn có thể trải khăn.

Thay vì nói gian phòng làm việc này gọi phòng làm việc, ở chỗ này, nhân viên ưa gọi nó là Đương gia (coi như là nhà), bởi vì nó so với nhà còn thoải mái hơn, vừa tiến vào đã có thể ngửi thấy được hương cà phê, hương trà hoặc là mùi hoa.

Phòng làm việc của Hạ Tử Đàm ở tầng năm, toàn bộ tầng này đều là không gian của anh,gọi đây là ngôi nhà thứ hai tại Paris của anh cũng không quá đáng, bên trong cái gì cần có đều có, không phải là anh thường ở đây, nhưng mà không gian này tuyệt đối rất kín đáo.

Tầng bốn là không gian riêng của hai gã trợ lí thiết kế, tầng ba là một gian rất lớn dành cho tài liệu, sách…, tất cả đều liên quan đến thiết kế thời trang, tạp chí thời trang các nước, tầng hai là để chứa vải vóc và các vật liệu cần thiết, tầng một là nơi các phụ tá tiếp khách.