Chàng Bất Lương Đa Tình

Chàng Bất Lương Đa Tình

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Chàng Bất Lương Đa Tình Hạ Tử Đàm, chuyên gia thiết kế thời trang người Hoa đứng đầu Paris.Ngoài tài năng xuất chúng, thì anh còn nổi tiếng với danh hiệu dịu dàng đa tình.Vì muốn đại diện hãng thời trang của anh, Lam Hiểu Hi một mình bay đến Pari.Nhưng, đã gặp được anh mà anh lại luôn từ chối lời đề nghị của cô.Cho đến khi cô liều lĩnh mở miệng đáp ứng tất cả điều kiện của anh.Nói rằng cô nguyện ý cởi hết đồ trên người để làm model (người mẫu) của anh

Chương 2 : Người đàn ông

Cô có thể làm bộ như không biết những lời đồn kia sao?

Khụ khụ khụ, đột nhiên bị sặc sữa tươi, cô che miệng ho khan vài tiếng.

Chẳng biết lúc nào mà Hạ Tử Đàm đã đứng phía sau cô, một bàn tay to vỗ nhẹ lưng cô.

“Về đi.” Anh nói thẳng, không có ý định cho cô bất cứ hy vọng nào. “Thiết kế trang phục của tôi không thích hợp với người Châu Á, cho nên sẽ không tiêu thụ ở bất cứ một quốc gia nào thuộc châu Á, tất nhiên không thể ký hợp đồng độc quyền tiêu thụ sản phẩm ở châu Á với cô được.”

Cô ngơ ngẩn, quay đầu lại nhìn anh, nhịp tim giống như ngừng đập.

Người đàn ông này sao vậy?  Một giây trước còn đối xử với một người xa lạ dịu dàng như nước, bình dị gần gũi khiến cô không thể tin, một giây sau lại rất gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn phá hủy hi vọng của cô!

Hạ Tử Đàm híp mắt cười. “Tôi sẽ không thay đổi ý định chỉ vì cô bay hơn 10 tiếng đến đây, lại đứng trước cổng công ty chờ thiếu chút nữa ngất xỉu, đương nhiên, cũng sẽ không vì nụ cười ngọt ngào đáng yêu mà bị hấp dẫn phải thay đổi chủ ý, nước mắt cũng vậy thôi, nếu cô quyết định dùng mấy cái chiêu này trước mặt tôi thì có thể dừng lại rồi.”

Lam Hiểu Hi nhìn anh, bên môi còn dính sữa tươi màu trắng, cô liếm liếm, nhìn ánh mắt trong suốt tinh khiết của anh. “Trang phục của anh không thích hợp  cho người Châu Á, vậy thì thiết kế thích hợp người Châu Á, không phải anh là người lai giữa Trung-Nhật sao? Anh là người Châu Á, tại sao không thể thiết kế quần áo cho người Châu Á mặc?”

Điểm này, cô thật không thể hiểu.

Nếu đã dùng tiền để đến Paris, đương nhiên là cô đã tìm hiểu người đàn ông rất cẩn thận, những góp nhặt tin tức trên báo mấy năm qua, chỉ có các loại tin như từ nhỏ anh đã bộc lộ tài năng, vẽ tranh rất đẹp, giật rất nhiều giải thưởng, nhưng khiến người khác phải tròn mắt là, sau khi lớn lên anh lại theo con đường thiết kế thời trang, nhưng rất ít khi vẽ tranh.

Hay là —— Người đàn ông này vừa ra đời, là cháu trai duy nhất của tập đoàn may mặc Nghiệp Long lớn nhất Nhật Bản, cho dù chỉ là cháu trai, nhưng là người thừa kế duy nhất, sinh ra trong gia đình bối cảnh như thế, nên anh thường xuyên đến Paris, tác phẩm lại luôn lập dị, không ngờ được, mỗi lần có một kiểu trang phục mới của anh, thì nó tạo thành trào lưu….., nhận được nhiều lời khen chê.

hoặc là —— anh là người đàn ông hoàng kim độc thân tại Paris, hôm nay có xì căng đan với danh nhân nào đó, ngày mai lại cùng người mẫu nói chuyện ở quán ăn….

Cô nghe quá nhiều,  nhìn quá nhiều, dù sao ấn tượng đối với Hạ Tử Đàm chính là một công tử phong lưu, vừa du côn lại vừa đào hoa, nhưng cô lại cực kỳ thích các mẫu thiết kế y phục của anh, đó là một cảm giác không nói lên lời, hấp dẫn, lại thiết kế ra các kiểu hợp với phái nữ rất tỉ mỉ.

Cô có thể hiểu theo lời anh, thiết kế ấy không thích hợp với người Châu Á, bởi vì nếu để người Nhật Bản hoặc Đài Loan mặc, chính xác là sẽ thiếu phần hào phóng cùng hấp dẫn mà anh mong muốn, nhưng căn bản cô không rằng đây là vấn đề lớn lắm, cô tín nhiệm anh, hoặc giả sử cô vốn cho rằng hơn nhiều hơn thôi.

Con mắt thâm thúy của Hạ Tử Đàm yên lặng rơi vào trên mặt cô.

Cô gái này. . . . . . Là người dầu tiên dám hỏi anh vấn đề này.

Đúng vậy, anh chính là người châu Á, tại sao không thiết kế người quần áo để người Châu Á mặc?

Hỏi rất hay, có khuôn mặt Châu Á thì sao, anh không muốn  không được à? Người nào quy định người châu Á nhất định phải thiết kế quần áo cho người Châu Á mặc? Anh là nhà thiết kế hay cô là nhà thiết kế hả?

Hạ Tử Đàm thoải mái ngồi ghế sa lon,tay gác lên thành ghế , ánh mắt mang theo ý cười. “Dĩ nhiên là tôi có thể thiết kế trang phục phụ nữ châu Á, nhưng cô phải biết rằng muốn thiết kế thì phải có cảm hứng, bên cạnh tôi lại không có một người con gái phương Đông nào để kích thích cảm hứng của tôi . . . . . Hay là, cô có thể đấy? Ví dụ như cởi hết quần áo, làm người mẫu của tôi…? Nếu như cô đồng ý, tôi có thể suy nghĩ thật kỹ khả năng này, ừ?”

Cái gì? ! Cởi hết quần áo để làm người mẫu cho anh ta lấy nguồn cảm hứng ư?

Lam Hiểu Hi không thể tin được , cô quay đầu nhìn chằm chằm anh. “Tôi không ngờ rằng anh là người đàn ông như thế! Hạ Tử Đàm, anh làm tôi thất vọng quá!”