Tổng Tài Không Buông Tay
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Buông Tay Còn anh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh nắng nhảy múa trên mặt cô ấy, thật là ngang ngạnh, xuyên qua lớp lớp đi thẳng vào lòng anh không thèm hỏi một tiếng, anh thậm chí không kịp từ chối. Cô ấy là tia nắng mặt trời duy nhất trong cuộc đời ảm đạm của anh, những tia nắng này không chỉ chiếu duy nhất cho anh.
Chương 22 : không cầu xin
“Anh…” Cô cắn môi ngoan ngoãn trả lời, đôi chân ngọc không kịp chờ đợi vòng lên eo chắc rắn của anh, thân thể như xà tinh trên người anh cố gắng bám lấy ma sát.
Anh nhéo mông cô, đem cự vật tới trước cửa hoa huyệt, chỉ cần anh dùng một sức liền có thể tiến vào thân thể cô. Nhưng anh không muốn như vậy liền thỏa mãn cô.
Cô biết anh muốn cái gì, cô mềm giọng gọi: “Mộ Hiên, Mộ Hiên….” Anh thích khi ở trên giường goi tên anh.
“Thật biết nghe lời.” Anh khẽ thở một tiếng, không khống chế lực đâm thẳng vào cô, khiến cô thở gấp liên hồi.
“A……” Cô nâng cằm lên, cám miệng nhỏ hấp dẫn ngâm nga.
“Còn có câu gì? Hả?” Bàn tay của anh nắm lấy vú cô, vuốt ve, bức bách cô nói ra câu thường ngày đều không nói.
Khẽ chau này lại, cô rũ mắt xuống: “Em…Em yêu anh…” Anh thích nhất cô nói câu này, chỉ có nói câu này, anh mới cho cô hoàn toàn thỏa mãn.
Anh cười ngông cuồng: “Tử Du thật biết nghe lời.” Anh nâng mông cô lên, hai chân của cô lập tức vòng quanh hông của anh, không ngừng vẽ vòng tròn trên lồng ngực anh, đẩy cánh hoa thật chặt vây lấy vật cứng từng phát từng phát cố gắng phun ra nuốt vào.
Chính anh khiến cô biến thành bộ dạng này, để cho cô mỗi lần đều không chịu nổi true chọc của anh, lời trái lương tâm cũng nói ra. Chính cô cũng không rõ kia có thật là lời trái lương tâm hay không.
Cô thích anh, nếu không làm sao sẽ để anh cứ như vậy xâm nhập thân thể của mình. Chỉ là trong lòng cô có rất nhiều ngăn khóa, không phải là dễ dàng có thể mở ra.
Thân thể giờ phút này bị anh chiếm hữu, cô không khỏi tự ỏi trong lòng, lòng của cô còn có thể cất giữ trong bao lâu?
“Đáng chết! Em dám mất hồn!” Bình thường thì không sao, nhưng vào thời khắc này cô lại dám ở trước mặt anh nghĩ đến chuyện khác, “Không cho phép nghĩ đến ai, chỉ cho nghĩ đến anh!”
Mỗi câu nói ra, hạ thân không ngừng dùng sức ra vào chỗ kín của cô. Từng phát từng phát, cũng đã tới chỗ sâu, khắc sâu đẩy cô tới cao trào.
Vậy thì vì cái gì giữ lấy tim mình? Ngón tay của Đồng Tử Du ở trên lưng anh tìm dấu vết, vấn đề này khiến cô phát hoảng.
“Tiểu Dã Miêu.” Anh bị đau cười lên.
Thật là một nam nhân ghê tởm, không chỉ có khi dễ thân thể cô, ngay cả tâm của cô cũng muốn chiếm sao? Cô há mồm cắn một phát vào vai anh.
Anh kêu đau một tiếng, mắt mở to, người phụ nữ này, “Ngứa miệng phải không?” Anh nặng nề vỗ mông cô.
“A!” Cô bị đau kêu lên tiếng, hạ thân theo bản năng kẹp chặt, theo đó liền đem cự vật ở sâu trong cô giữ lại.
“Đáng chết!” Cô giữ thật chặt!
“Buông lỏng!” Cô muốn anh xuất tinh sớm hay sao? Đừng có mơ.
Một hồi trời đất quay cuồng, cô bị đặt trên tường, anh hai tay nắm mông cô, mở rộng cánh hoa của cô, cứ thế kéo ra đưa vào.
“A……” Cô bị bức lên đỉnh núi, xuân thủy tràn ra.
Kích tình từ phòng tắm chuyển lên trên giường, hai thân thể trẻ tuổi liên tục dùng sức quấn lấy nhau, không làm mệt chết đối phương thì không ngừng.
Cho đến khi anh hoàn toàn phóng ra, mới buông tha cho Đồng Tử Du. Nhẹ nhàng hôn trán ướt đẫm mồ hôi của cô, lửa nóng rút ra khỏi thân thể cô, chất lỏng theo động tác của anh thấm ướt ga giường, anh lấy xuống BCS, cầm lấy khăn lau chùi hai người.
Đồng Tử Du nhắm mắt, hai má ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, ngực kịch liệt phập phồng.
Mỗi lần hoan ái đều điên cuồng như vậy, thật giống như là không có ngày mai. Cô giống như là thuyền nhỏ từ trong bão táp, vô dụng tùy cuồng phong bay múa, trừ phi mưa gió ngừng, nếu không cô không có năng lực tránh thoát.
Anh thích nhìn cô toàn thân nhiễm hồng nằm trên giường của anh, làm cho lòng của một người đàn ông như anh tràn ngập thỏa mãn.
“Mệt mỏi?”
Cô im lặng liếc anh một cái, rất ghét bộ dạng đắc chí của anh, cũng rất ghét anh lớn giọng, liền quay lưng, không nhìn bộ dàng khiến người ta ghét kia.
Bạch Mộ Hiên không thèm để ý vòng qua hông cô, ngón tay như có như không ở trên hông cô nhẹ chạm: “Chẳng lẽ em không thích?”
Cô lấy cùi chỏ nhẹ đẩy tay anh xuống, ý bảo anh không nên nói nữa. Cô có lúc thật khó khăn, vì người khác mà mệt mỏi muốn chết, mà người khác vẫn thích cùng cô thảo luận chủ đề có thích hay không này nữa.
Nói thích, chỉ sợ anh biết lại làm bộ làm tịch, nói không thích, lại có chút không đúng ý. Cô quả thật thích cùng anh tứ chi quấn lấy, giao thoa cảm giác, nhưng lại không bằng anh mưu cầu danh lợi, như vậy cũng chỉ là giải quyết vẫn đề sinh lý nam nữ.
“Thật không thích?” Anh ở bên tai cô hỏi, thanh âm lười biếng sau khi thỏa mãn tình dục.
“Em muốn ngủ.” Cô nói sang chuyện khác.
Tốt, cô không muốn nói cái này, liền đổi vậy: “Anh nghĩ muốn một đứa bé.” Anh đột nhiên mở miệng.
Đồng Tử Du đang nhắm mắt đột nhiên mở to: “Anh vừa nói cái gì?” Đứa bé? Ý tứ của anh không phải giống như cô nghĩ chứ?
Cô biết anh là con riêng, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, sau khi anh 7, 8 tuổi mới có thể chính danh. Hơn nữa nghe mẹ anh nói, khi đó anh kiên trì không theo họ Hắc, muốn họ Bạch cùng họ mẹ.
Có lẽ là từ bé đã bị mọi người xem thường, bị người ăn hiếp, anh luôn luôn làm biện pháp ngừa thai đến một giọt nước cũng không lọt, không cho phép có ngoài ý muốn xuất hiện.
Hiện tại anh nói muốn đứa bé, mà anh không thể nào để cho co anh thành con riêng, cho nên, ý tứ của anh phải…….Kết hôn?
“Anh nghĩ có đứa bé cùng em.” Người phụ nữ của anh cực kỳ thông minh, cho nên anh tin
tưởng cô hiểu ý tứ của anh.
“Cho nên?”
“Chính là muốn đứa bé.”Nam nhân vẫn không được tự nhiên nói ra lời cầu hôn.
Đồng Tử Du đột nhiên rất muốn cười lớn, mà cô làm thật, khiến cho mặt nam nhân tối lại:
“Cười cái gì?”
“Ha ha……” Đồng Tử Du hít sâu một hơi, ngừng cười, “Anh muốn đứa bé?”
“Ừ.” Nam nhân đột nhiên thấp thỏm.
“Vậy anh muốn hôn lễ?”
“Dĩ nhiên, đứa bé phải là con hợp pháp của anh.” Bạch Mộ Hiên nghiêm nghị nhìn cô, đáng chết, không phải nữ nhân này muốn có con rồi mới cưới chứ? Đương nhiên là sau khi kết hôn.
“Vậy……” Đồng Tử Du xoay người lại, nhìn vào mắt anh. “Vậy anh đều đã an bài tốt rồi?”
“Anh đang trưng cầu ý kiến của em.” Anh vô cùng tôn trọng cô, mặc dù đính hôn là do tâm cơ của anh mà thành.
“Như vậy nếu…” Đồng Tử Du khẽ mỉm cười. Bạch Mộ Hiên không khỏi ngừng thở, anh tuyệt không giống như bề ngoài tự tại.
“Dù sao đính hôn lâu như vậy anh nghĩ kết liền kết thôi.” Đồng Tử Du lạnh nhạt nói.
Bạch Mộ Hiên đầu tiên là vui mừng, sau lại cảm thấy có gì không đúng, cái gì gọi là anh nghĩ kết liền kết? Cô không muốn?
“Em có ý tứ gì?”
“Ý ở trên mặt chữ.” Đồng Tử Du thủy chung ưu nhã cười.