Tổng Tài Không Đùa

Tổng Tài Không Đùa

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Đùa vì như Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết. Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.

Chương 9 : Hắn muốn nàng

“Hiện tại vì việc nhà cũng tốn khá nhiều thời gian, vì thế không giống trước kia, rất nhanh có tác phẩm mới.” Nàng cầm cái chén nói nhỏ.

“Trong nhà chỉ cần sạch sẽ ngăn nắp là tốt rồi, thời gian của ngươi có thể không cần gò bó quá, thoải mái chút cũng được.” Dùng cơm xong, bình thường hắn sẽ xem qua một chút văn kiện trước khi đi làm, tám giờ hắn sẽ đi làm, nhưng thời gian gần đây hắn đã dành không ít thời gian vốn để xem văn kiện lại đem cùng nàng nói chuyện.

“Ta đã sắp xếp ổn thỏa, ta thích làm việc nhà, làm xong mọi chuyện rồi làm việc kia cũng không sao, có điều mỗi ngày đều cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.” Nói tới việc nhà, Quý Thư Ny lộ ra niềm vui thích, cười tươi.

“Ngươi quản lý nhà của, quét dọn vô cùng sạch sẽ.” Hắn chân thành nói.

Không còn một hạt bụi khiến cho hắn nghĩ trong vòng nửa tháng không cần gọi đến đội phục vụ vệ sinh đến dọn dẹp, điều kiện hắn đặt ra vô cùng khắc nghiệt, nhưng vẫn biết là “ nhân vô thập toàn” (người không thể hoàn hảo), nữ nhân bây giờ chuyện lo liệu việc nhà chu toàn thật hiếm có, nếu những lúc cần kíp bận rộn có thể gọi người đến giúp thì không nói, cái hắn ghét nhất chính là mấy cô nàng đại tiểu thư không biết làm gì.Hắn biết bản thân không có đủ nhẫn nại để chiều theo các nàng ấy.

Nhưng nàng lại có khả năng ngoài dự kiến của hắn,không chỉ quét tước, khả năng nấu ăn của nàng còn khá là hợp với khẩu vị của hắn.

Càng làm người ta cảm thấy ngoài ý muốn là cá tính của nàng và hắn khác nhau như thế mà lại có thể ở chung lâu như thế.

“Cám ơn.” Nàng vui vẻ nhận lấy câu nói mà nàng cho rằng đang ca ngợi mình.”Ta chính là thích làm những thứ này, có điều khả năng ghi nhơ của ta lại không tốt, nếu chỉ dựa vào những thứ này thì không thể kiếm đủ sinh hoạt phí.” Nàng làm một cái mặt quỷ tự giễu.

“Ngươi có thể xem nó làm thú vui, coi như khoản thu nhập kiếm thêm.”

“Đúng rồi, như thế áp lực sẽ giảm đi không ít nha.” Một chút thoải mái hiện lên trên khuôn mặt nàng: ‘Bình thường ở nhà mẹ ta luôn dọa đem mấy thứ này đốt đi a.”

Nghe vậy, hắn nhìn đến cái khăn bàn thêu hình “Đồng hồ quả lắc”, thấy mẹ nàng từng có ý định đốt nó thì mới thay đổi quyết đinh: “ Ít nhất bây giờ ngươi không cần lo mấy chuyện như thế nữa.”

“A, ý của ngươi là ta không chống được ba tháng hay sao? Đã sắp qua một phần ba thời gian rồi nha.” Nàng kháng nghị.

“Ta là lo lắng sau này ngươi sẽ là người bỏ của chạy lấy người, cho nên trước mắt ta tốt nhất nên biểu hiện thật thân thiện hòa ái “ (hòa bình, yêu thương lẫn nhau).Hắn lại mỉm cười. (hana: *ngất*)

Mới đây thôi hắn cho rằng mình rất hài lòng về nàng, nhưng quan trọng là ý của nàng thế nào hắn chưa biết, nếu sau thời gian ba tháng nàng không chịu được, đổi ý thì hắn sẽ phải làm thế nào.

“Ngươi là đang nói lần đầu chúng ta gặp nhau biểu hiện đó là thân thiện hòa ái hay sao?” Nàng nhăn nhó, giọng nói có ý nghi ngở cố tình được kéo cao lên.

“Coi như vậy đi.” Hắn gật gật đầu.

“Giết ta đi.” Nàng trợn trừng mắt.

Câu trả lời của nàng vô cùng buồn cười khiến hắn cười lớn thành tiếng.

Cốc...cốc...! Cánh cửa gỗ phát lên hai tiếng khô khốc, đợi bên trong có tiếng đáp lại, Lâm Vĩ Đình liền đẩy cửa vào, trên tay ôm một chồng hồ sơ cao ngất.

“Tổng tài, mục lục ngươi cần đây.” Đem hồ sơ đặt lên bàn, hắn đưa cho xếp của mình một quyển có hình lục giác.

Hướng Quân Ngạn tạm thời buông văn kiện trong tay, đón lấy quyển sổ, hờ hững lật lật vài trang, quyển sổ có quá nhiểu màu sắc đánh dấu khiến chỉ một lát sau trên khuôn mặt đã lộ vẻ khó chịu.

“Có cần thiết không......”

“Tất nhiên!” Không đợi trợ lý nói xong, hắn lập tức gật đầu.

Lâm Vĩ Đình lập tức tiến lên cầm lại quyển sổ hình lục giác.

“Ta muốn tự chọn, xem có cái nào là cực phẩm đồ gia dụng không.” Hướng Quân Ngạn dặn dò.

Đây là lần đâu tiên Lâm Vĩ Đình nhìn thấy tổng tài của hắn vì nữ nhân mà chọn lựa quà tặng, tiêu tốn “một chút tâm sức”, hắn lại là ngươi được giao đi xem xét trước các “lễ vật”, mang về thông tin đầy đủ của các loại “lễ vật“.

Không biết có phải hắn đã thay đổi,cũng bởi Quý tiểu thư kia vẫn coii tổng tài của hắn với một thân phận khác, nhưng xem ra hiện giờ xếp của hắn “thử hôn” hình như rất thuận lợi nha.

Có điểm ngoài ý muốn, lại không quá ngoài ý muốn, tổng tài là người vô cùng cố chấp và cứng nhắc, cho dù xếp của hắn đối với nữ nhân có như đang “ăn kem” nhưng theo như kế hoạch hiện giờ của hắn,nếu hắn đột nhiên vòng vo, nhiệt tình đến mức làm ọi chuyện xung quanh gần như muốn bốc cháy,hắn cũng sẽ không kinh ngạc, có điều.....

Bọn họ còn không phát hiện nhận thức về thân phận của đối phương có vấn đề hay sao???

“Nếu là đồ trang sức thì kiểu dáng không cần quá cầu kỳ.” Hướng Quân Ngạn lại chỉ đạo.

“Ta sẽ chọn ra mấy thứ rồi đưa cho ngươi quyết định.” Lâm Vĩ Đình nói.

“Ân.” Hướng Quân Ngạn gật đầu, ý bảo hắn rời khỏi văn phòng.

Hắn lại quay lại với đống công văn hồ sơ, đây mới là thói quen trước nay của Hướng Quân Ngạn. Một tháng trôi qua, hắn thừa nhận hắn đối Quý Thư Ny thật vừa lòng, nàng mang mọi chuyện xắp xếp cực kỳ tốt, trong nhà luôn sạch sẽ ngăn nắp, hơn nữa hắn mỗi đêm về nhà luôn được đối mặt với hương thơm của rất nhiều món ngon do nàng chuẩn bị, làm cho hắn có cảm giác đây là một “gia đình” thật sự ấm áp.

Nàng không có tay nghề như những đầu bếp nối tiếng trong khách sạn, những món nàng nấu cũng chỉ là những món ăn bình thường, nhưng khi nàng nấu hắn luôn cảm thấy trong đồ ăn có mang theo hương vị của gia đình, hắn vô cùng yêu thích.

Về phần nàng lại càng làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên. Nàng cũng có khiếu hài hước, cũng không tự nhiên lại làm loạn cáu kỉnh, ở nhà cũng có thể tự mình tìm ình việc gì đó, hắn nghĩ nữ nhân này cũng sẽ không càu nhàu hắn vì quá ham mê công việc nữa, bọn họ thậm chí còn chưa từng làm qua chuyện gì lãng mạn, nhưng nàng cũng chưa từng có ý kiến hay oán giận hắn.

Nàng trong mắt hắn chỉ có thể dùng bốn chữ “Bất khả tư nghị” để hình dung.(hana: hình như có nghĩa là không có gì chê trách thì phải, ta lười tìm hiểu quá)

Cốc...cốc! Tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Vào đi.”

“Buổi trưa tốt lành.” Quý Thư Ny mở cửa, vui vẻ tiến vào.

Hướng Quân Ngạn nhìn thấy nàng, bên môi khẽ nhếch lên, khó có thể thấy được nụ cười yếu ớt của hắn: “Buổi trưa tốt lành” Hăn liếc nhìn nàng một cái xong lại cúi xuống tiếp tục với công việc.

Nàng mang theo hộp cơm đi đến trước mặt hắn,lớn tiếng nói: “Ăn cơm thôi nào, Đại ông chủ.”

Hắn khép lại văn kiện, nhìn đến chiếc túi đựng hộp cơm mới của nàng: “Mới à?”

“Bán không được.....” Khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt trở nên ảm đạm.

Hắn theo bản năng lập tức trả lời: “ Ta mua.” Hắn đem hộp cơm đưa lên cao, nhìn xung quanh một lượt, giả như chăm chú đánh giá lắm, kỳ thực chỉ là nhìn cho biết hình dạng thế nào: “Ân, Vậy hiện tại nó là của ta.”

Nàng bởi vì lời nói của hắn khuôn mặt lại lần nữa bừng sáng: “Làm ơn đi, cái này vốn muốn để cho ngươi bọc hộp cơm a.”

Nàng cười ra tiếng, biết hắn chính là có lòng tốt mua nàng.

“Đây là hình gì???”