Tổng Tài Không Đùa

Tổng Tài Không Đùa

Mô Tả:

truyện tiểu thuyết ngôn tình Tổng Tài Không Đùa vì như Tình yêu giống như không khí mà chúng ta không nhìn thấy những chúng ta luôn biết nó rất cần thiết. Điều đó cũng giống hệt như anh, em sẽ không bao giờ nhìn thấy anh những anh luôn luôn ở cạnh em và em sẽ biết anh mãi luôn yêu em.

Chương 10 : Người Hướng tiên

“Yến tử.” (hana: cái này ta cũng không biết hình gì, chắc chim yến)

“Ta cũng vậy nghĩ như vậy.” Hướng Quân Ngạn nhìn đi nhìn lại hai cái hình yến tử kia rồi đêm gấp lại, nhìn thẳng vào nàng hỏi: “ Trả bằng chi phiếu sao?” (hana: khổ thân ca)

“Bổn tiệm chỉ lấy tiền mặt hoặc chuyển khoản thôi a!” Nàng giả bộ bà chủ nói chuyện khách hàng nói.

“Có lợi mà không nắm bắt?” Hắn không thể tin nhướng mày nói: “Tiểu thư, ngươi không thích hợp theo nghiệp kinh doanh đâu.”

“Cho nên mới ở nhà ngươi để quét tước kiêm nấu cơm nha.” Nàng cười khẽ đáp, hào phóng nhận lấy bình luận của hắn: “Làm ơn đi, nếu ta có khả năng theo nghề kinh doanh mẹ ta đã sớm “ra vốn” cho ta đi làm bà chủ nhỏ nha!”.( hana: cái này là chi tiền ấy)

Hắn lộ ra ý cười, mở ra cơm trưa hôm nay, Quý Thư Ny lập tức vì hắn mà hưng phấn giới thiệu:

“Hôm nay chủ đề là món ăn dân dã, có hình con gà nha......đây là lỗ tai, mắt, mũi và còn cả móng vuốt nữa nha.....” (hana: không biết tỷ làm thế nào trang trí cái tai con gà á...bó tay)

“Đây là gà.” Sau một hồi nghe nàng thao thao bất tuyệt về cách xắp xếp đồ ăn của mình. ngữ khí hắn ngập sự nghi ngờ hỏi.

“Đúng!” Nàng hai mắt sáng lên.”Có giống không! Ta trước kia ở nhà cũng thường xắp xếp như thế, có điều mẹ của ta toàn nói là “Chó” không a.”

Hướng Quân Ngạn cười nhưng không nói gì, hắn không nhịn được thầm nghĩ, khiếu thẩm mỹ của mẹ nàng cũng thật giống của hắn nha. tiếp theo hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà của nàng...

Nàng luôn vui vẻ ở nhà làm mấy “đồ linh tinh”, hắn cho dù chưa xem qua lý lịch của nàng cũng có thể khẳng định chắc chắn một điều, nàng là người vô cùng thích hợp để mang thai và sinh con, nàng nhất định là người “vợ tương lai” thích hợp nhất của hắn.

Hắn cứ như thế nhìn nàng thật gần, thật lâu hắn bỗng phát hiện trên má nàng có một điểm hơi đỏ đỏ nhỏ nhỏ, tay hắn không tự chủ đưa ra.

“Có chuyện gì vậy??” Quý Thư Ny bị hành động của hắn làm cho hơi hoảng sợ, nhưng rất nhanh phát hiện ra hắn hình như muốn giúp nàng lau vết bẩn thì phải, nàng chẳng những không né tránh, ngược lại còn đưa má đến gần hơn, giúp hắn có thể nhìn rõ hơn: “Má của ta có dính gì sao??”

“Không biết, lau không hết.” Hắn lấy ngón cái lau qua lau lại nơi vết đỏ mới phát hiện không lau hết được, đổi qua dùng ngón tay trỏ, hơi tăng lực nơi cổ tay: “Có gì đó màu đỏ.”

“A, đấy là cái bớt của ta nha!” Nghe hắn miêu tả, nàng không nhịn được khẽ mỉm cười nói: “Trước đây vốn không có, không biết nó xuất hiện từ khi nào, khi ta mới nhìn thấy còn tưởng bị bút đỏ vẽ lên nữa chứ.” Nàng khẽ cười, định lùi lại thì phát hiện tay hắn đang chạm lên trên má nàng, lúc này nàng mới phát hiện ra khoảng cách giữa hai người lúc này là vô cùng gần: “Hướng tiên sinh?”

“Da của ngươi thật mịn nha.” Chỉ trong nháy mắt khi những ngón tay kia chạm lên da nàng, một cảm xúc kỳ lạ bỗng nổi lên khiến hắn cảm thấy lưu luyến, luyến tiếc không muốn buông tay.

Nàng đối với lời khen ngợi bất ngờ của hắn thì cảm thấy thẹn thùng, trêu hắn: “Uy, ngươi là đang lợi dụng chiếm tiện nghi a!”

“Như vậy là chiếm tiện nghi??” Hướng Quân Ngạn nhìn thẳng vào hai mắt nàng: “Ta thì cho là ta đang ca ngợi ngươi.”

Hắn cười, sau lại nhún vai.” Bất quá không vấn đề, nếu ngươi có ý định đi kiện cáo ta, ta sẽ cho luật sư “lén” đến bàn chuyện giảng hòa, Nhưng chuyện bây giờ cần nói là, ngươi là nghĩ sẽ “vơ vét” được gì của ta?”

“Ta không có ý muốn “vơ vét” gì của ngươi a!” Mặt nàng đã đỏ bừng, không biết có phải do nàng phản ứng quá độ hay không, nhưng hắn không biết được vừa rồi hai người bọn bọ đã dựa vào nhau quá gần hay sao?

“Ta đây có thể kiện ngươi tội vu khống nha?” Hắn tươi cười lại khiến người ta nghĩ đến cảnh “Cáo chúc tết gà.”

Quý Thư Ny lúc này xác định chắc chắn một điều, hắn thật sự là một thương nhân kiệt xuất, bởi chỉ cần không “cắn” được hắn, hắn lập tức sẽ quay ra “cắn” ngược lại đối phương: “Nói đến chuyện “vơ vét” tài sản, ngươi so với ta khẳng định là vô cùng lợi hại...” (hana: sao truyện nào của ta cũng thấy nói đến chuyện nam chính muốn cắn người thế nhỉ, nam chính của ta đúng là toàn “sói” nha)

Hướng Quân Ngạn nghe thấy lời than thở bất mãn của nàng, cười to ra tiếng: “Không, ta không “vơ vét” tài sản, ta chỉ muốn “giao dịch”, mà là “giao dịch” công bằng.”

“Tùy tiện!” Nàng khẽ quay đầu thoát ra khỏi bàn tay to lớn của hắn,lùi về sau mấy bước hướng ra cửa, mặt nàng lúc này vẫn đỏ bừng, không những thế còn có thêm một mái tóc rối bù. (hana: a cái này dễ gây hiểu lầm nhá)

“Hôm nay không cần nấu bữa tối đâu.” Nhìn vẻ mặt bối rối chật vật của nàng khiến hắn vô cùng sung sướng.

“Sợ ta hạ độc ngươi?” Sao cứ trêu chọc nàng chứ!

“ Không sợ.” Hắn vừa cười vừa nói: “ Ta giúp ngươi “vơ vét” một chút tài sản, tối nay chúng ta đi ra ngoài ăn.”

Hana: ta đang định cắt...nhưng thôi *cười ngọt ngào*

....................................

“Ta muốn cái kia! Cái có cái đuôi màu trắng kia! Đúng đúng đúng, chính là nó.....”

Chợ đêm người đến người đi, hắn cùng Quý Thư Ny hai người lúc này giống hai người bạn nhỏ, ngồi trên ghế nhựa chỉ cách mặt đất mười mấy cm.

Hướng Quân Ngạn hoài nghi không biết mình có bị sao không? Hắn là muốn đưa nàng đến một nhà hàng sang trọng xa hoa nào đây thưởng thức một bữa tối dưới ánh nến vô cùng lãng mạn,kết quả lại bị nàng kéo đến chợ đêm ăn “hà tử tiên”, thịt viên cùng một đống đồ ăn vặt khác. (hana: vẫn như bên dụ bắt tiểu bạch thỏ, ta vẫn chưa biết hà tử tiên là món gì á, tranh thủ PR cho tiểu bạch thỏ tí)

Đơn giản là nàng nói, nếu như để nàng “vơ vét” tài sản thì phải để nàng quyết định mới được, hắn nghĩ lại cũng thấy lạ,hắn không hề phản đối, nhưng thật không thể tưởng tượng nàng lại đưa hắn đến nơi này, thậm chí còn mất hết hình tượng ngồi ở quán cóc ven đường chơi trò vớt cá vàng thế này....

Hơn nữa, đây cũng không phải chuyện đầu tiên hắn làm trong tối nay.

“A! nhanh lên, nhanh lên!” Nhìn chú cá vàng nhỏ nhỏ tròn tròn quẫy trên chiếc vợt, sau đó được thả vào chậu nước, Quý Thư Ny cầm lấy cánh tay hắn vui vẻ thét chói tai.

“Trời ơi, màng nhĩ của ta!”

Hắn giả bộ như màng nhì của hắn sắp rách đến nơi, cố bày ra bộ mặt nghiêm trọng công kích nàng, rước lấy sự bất mãn của những người xung quanh.

“Uy!” Nàng hung hăng thúc cánh tay hắn.

Hướng Quân Ngạn cười cười, mang chiếc vợt trả lại cho ông chủ, tiếp đến đem chú cá bỏ trong một túi ni lông có một chút nước, sau đó đua cho nàng nói: “ Chiến lợi phẩm của hôm nay nha.”

“Nha....” Một thoáng bất ngờ, Quý Thư Ny vui vẻ tiếp nhận chiếc tui đựng chú cá vàng nhỏ xinh nói: “Hôm nay cả ba lần ta đều không có công gì a, đã nói rõ ràng, trung bạch, tiểu bạch.” (cái này ta cũng không hiểu là gì....*ủy khuất*)

“So với việc gọi là “hồng nhất, hồng nhị, hồng tam” thì dễ nghe hơn một chút.” Môi hắn khẽ cong lên một độ khó nắm bắt.

Hai người lại đứng dậy tiếp tục dạo chợ đêm, chính là ơ chợ đêm vốn đông người, hai người cánh tay thật tự nhiên dính lại với nhau,bất quá hai người bọn họ đều không để ý đến.

Không tình nguyện nhưng vẫn bị nàng kéo đến chợ đêm, Hướng Quân Ngạn phát hiện, hắn cũng nàng đến đây đúng là một chủ ý tốt, so với việc cùng nhau thưởng thức “Bữa tối lãng mạn bên ánh nến” thì có vẻ đến đây khiến nàng trở nên vô cùng hoạt bát và thích thú nha.

Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy nàng vui vẻ, hắn tự nhiên cũng thấy thỏa mãn.

“Ngươi thực đáng ghét nha, sao lại nói thế chứ.” Nàng trừng mắt liếc hắn.

“Ta nghĩ tuần trước ngươi không phải nói như thế?”