
Hợp Đồng Tình Yêu Cùng Ác Ma
Truyện đã Full
(Click xem Danh Sách Chương)Mô tả Truyện :
Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hợp Đồng Tình Yêu Cùng Ác Ma Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Nhưng tôi vẫn luôn khát khao sẽ tạo được kỳ tích. Yêu một người không nhất định phải có được người ấy, nhưung khi đã có được người ấy thì nhất định phải hết lòng yêu thương. Giọng nói của cô dịu dàng nhỏ nhẹ, xen lẫn với chút khàn khàn: Vợ chồng ngoài mặt có nghĩa là hai người vẫn là vợ chồng...
Chương 17 : Thắng Cảnh là giáo sư
"Ừ, là một công chúa nhỏ, vẫn chưa đặt tên."
"Tên?" Lâm Thảo ngẩn người.
"Sở Sở, Thanh Sở Sở, thế nào?"
Sở Sở? Cái tên hay thật, chỉ là...họ Thanh sao?
Đứa bé này, là của anh sao?
Lâm Thảo lòng đầy hoài nghi, nhưng cô cũng không hỏi điều gì, chỉ gật đầu, nói được.
....
Suốt quãng thời gian nằm viện, Thanh Tuấn ngày đêm túc trực bên cạnh cô, ngay cả việc cô muốn đi vệ sinh, anh cũng bế cô vào bồn cầu, không để cô chạm chân xuống đất.
Vết mổ trên bụng cô vẫn chưa hồi phục, mủ trong cơ thể phải cần y tá nặn ra mới được.
Khi người y tá đặt tay lên vết mổ, Thanh Tuấn ngồi bên cạnh, nét mặt đầy sự giận dữ.
Toàn bộ quá trình, cô đau đớn, đôi mắt đỏ rực.
Thanh Tuấn đau lòng, giọng nói lạnh lùng trách cứ: "Không thể nhẹ nhàng chút được sao?"
Người y tá khó khăn, "Nhẹ nhàng sẽ không nặn mủ ra được, sau này chỉ càng khó..."
Cách làm của người y tá là đúng, Lâm Thảo cũng nói: "Không sao cả."
Nhưng Thanh Tuấn vẫn khăng khăng giữ bộ dạng như muốn đòi nợ, nhìn chằm chằm người y tá khiến cô ta run lẩy bẩy.
Vất vả lắm mới xử lý xong, trên trán người y tá đổ không ít mồ hôi, không phải là vì xoa bóp cho sản phụ quá vất vả, mà là vì cô ta bị ánh nhìn của Thanh Tuấn hù dọa.
Một tháng trôi qua, Lâm Thảo ra viện, là Bích Hằng đến đón cô.
Sau khi lên xe, Lâm Thảo ôm đứa bé, đôi mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa xe, khi đi qua trung tâm thành phố, màn hình điện tử của cao ốc thương mại đang phát một đoạn tin tức.
" Cháu trai nhà họ Thanh chào đời, cổ phiếu nhà họ Thanh một lần nữa lại tăng cao."
Lâm Thảo chau mày, không hiểu tại sao việc Võ Lưu Niên sinh con lại có thể khiến cổ phiếu tăng giá?
Cô cũng không hiểu, vì sao Thanh Tuấn đã nhiều tiền như thế rồi mà vẫn còn muốn nhiều tiền hơn nữa?
Bích Hằng từ gương chiếu hậu quan sát từng cử chỉ, hành động của Lâm Thảo, bỗng nhiên Lâm Thảo quay lại, đôi mắt trong veo đối diện với ánh nhìn của anh.
Bích Hằng lập tức né tránh, nhưng Lâm Thảo mở lời: "Sở Sở, là con của anh ấy?"
Bích Hằng nhíu mày, gật đầu.
Đúng như suy đoán trong lòng của Lâm Thảo, nếu không thì... Anh làm sao có thể để tâm tới cô chứ.
Trong lòng cô khẽ trào lên cảm giác trống trải, ánh mắt mờ dần, "Đứa bé của Võ Lưu Niên, anh có biết tên là gì không?"
Bích Hằng mím môi, trả lời: "Thanh Nghệ, tên mụ...Ái Niên."
Ái Niên? Thanh Ái Niên
Nghĩa là Thanh Tuấn yêu Võ Lưu Niên.
Trong phút chốc, mặt cô bỗng tái nhợt, trong lòng như bị một vật nặng đè lên đau đớn, đau một cách ngốc nghếch, đau đến mức khó thở.
Nước mắt cứ thế trào ra một cách khó hiểu, cô hoàn toàn không kịp kìm chế.
Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu rơi trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, như một đóa hoa tiểu thủy, cô vội vàng lau đi, nỗi buồn một lần nữa lại dồn nén ở đáy lòng.
Bích Hằng khẽ thở dài một tiếng, không nói gì cả, đạp ga tăng tốc độ, đi một mạch về phía ngôi biệt thự nhỏ.
....
Thím Trần ở nhà đã nấu sẵn canh, đợi Lâm Thảo trở về.
Lâm Thảo về tới nơi cũng là lúc thím Trần sắp xếp mọi thứ hoàn chỉnh.
Đồ dùng cần thiết của đứa bé đã được chuẩn bị đầy đủ, Lâm Thảo hoàn toàn không phải bận tâm điều gì.
Thím Trần nói: "Nhất định phải uống sữa mẹ, sữa mẹ rất tốt cho đứa bé, Tôi đã hầm canh móng heo, cá diếc, để cô có thêm sữa."
Chỉ là Lâm Thảo quả thực không ăn nổi những thứ đó, nó quá ngấy khiến cô luôn cảm thấy buồn nôn.
May mắn là cô đủ sữa, thím Trần cũng không miền cưỡng, chỉ thương cô cơ thể yếu đuối, nên luôn tìm cách cố gắng bồi bổ cho cô. Buổi tối bà lại mang cho cô canh đu đủ hầm đường tuyết nhĩ.
Vừa uống xong bát canh nước đường thì Thanh Tuấn đến.
"Anh đến rồi à, uống canh đường không? Thím Trần nấu đấy, ngon lắm." Khuôn mặt cô khẽ nở nụ cười điềm đạm, giọng nói dịu dàng, vẻ u ám ban ngày đã được cô kìm nén, chỉ còn đôi mày là vẫn còn vương lại chút ưu buồn.
Thanh Tuấn đưa tay ôm lấy eo cô, sau đó thì cả cơ thể anh nằm trên người cô, "Anh nhớ em lắm."
Lâm Thảo mím môi, lòng cô trống trải trào lên cảm giác chua xót.
Cô hiểu rõ thân phận của mình, cũng biết rõ điều gì nên hỏi, còn điều gì thì không nên.
Nếu như cô vẫn muốn được ở lại bên cạnh Thanh Tuấn, thì cô không nên trọc giận anh.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn có một loại cảm xúc không ngừng dâng lên, và cô thì không cách nào khống chế được.
Thanh Tuấn bắt đầu hôn cô, từ gáy tai đến khóe miệng, tiếp đó là cổ, xương quai xanh, cảm giác tê dại ướt át mang lại cho cô không phải cảm giác thích thú.
Mà là ngại ngùng.
Anh hành động rất nhẹ, từ từ trút bỏ sự gò bó trên người cô.
Một thứ gì đó mát lạnh, đôi bàn tay kia không mắc lỗi sai nào, chính xác nắm lấy nụ hoa của người phụ nữ.
"Tiểu Thảo, anh nhớ em."
Anh cuồng nhiệt hít mùi hương thơm dịu từ cơ thể cô.
Anh không biết rằng, mỗi nụ hôn của anh lại khiến cô run lên khe khẽ.
"A Thanh, Thanh Nghệ vẫn khỏe chứ? Nghe nói thằng bé sinh cùng ngày với Sở Sở."
Câu nói bất chợt khiến bầu không khí mập mờ ngưng lại.
Thanh Tuấn ngẩn người, động tác cũng vì thế mà ngừng lại, nhưng rất nhanh sau đó anh lấy lại nhịp điệu, vẫn không chịu buông cô, chỉ nói: "Đứa bé đó, không phải là của anh, em yên tâm, anh chỉ có một đứa con gái là Sở Sở thôi."
Lâm Thảo nghe được câu trả lời ấy, đầu tiên là cảm giác kinh ngạc, sau đó lại nhíu mày.
Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn

Truyện Ngôn Tình Tổng Tài mới hơn
