Mô tả hình ảnh

Hợp Đồng Tình Yêu Cùng Ác Ma

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện tiểu thuyết ngôn tình Hợp Đồng Tình Yêu Cùng Ác Ma Có những duyên phận chẳng bao giờ có kết quả tốt đẹp. Nhưng tôi vẫn luôn khát khao sẽ tạo được kỳ tích. Yêu một người không nhất định phải có được người ấy, nhưung khi đã có được người ấy thì nhất định phải hết lòng yêu thương. Giọng nói của cô dịu dàng nhỏ nhẹ, xen lẫn với chút khàn khàn: Vợ chồng ngoài mặt có nghĩa là hai người vẫn là vợ chồng...

Chương 16 : Miệng cô lẩm bẩm

..............

Ngày hôm sau, khi Lâm Thảo tỉnh dậy vùng eo cô vừa mỏi vừa đau, người đàn ông đó đã không tha cho cô cả một đêm.

Cho dù cô có khóc xin tha nhưng cũng người đàn ông đó vẫn không chịu.

Những vết đỏ trên cơ thể chính là bằng chứng cho sự yêu thương điên cuồng của người đàn ông dành cho cô.

Đêm qua, anh đã thì thầm rất nhiều lần bên tai cô một câu nói “Anh yêu em.”

Cũng vì câu nói đó mà cả một đêm cô luôn ở trong sự hưng phấn.

Nhớ lại những ngọt ngào đã trải qua cùng anh cô cảm thấy thực sự hạnh phúc, khiến cốc sữa tươi cô đang uống dường như cũng ngon hơn thường ngày.

Sau khi ăn bữa sáng xong, cô ngồi trên ghế sofa xem phim như mọi khi, miệng khẽ tủm tỉm cười, sắc mặt cô khá hơn rất nhiều.

Cô nhớ tới việc mình và Thanh Tuấn đăng ký kết hôn, cô không làm thế nào để hóa giải được sự vui mừng trong lòng mình, đó là việc mà trước giờ cô chưa từng dám nghĩ....

Khi Bích Hằng đi vào phòng, cô gái ngồi trên sofa đang cười vu vơ, hay chân vung vẩy, bộ dạng vui vẻ giống hệt của một cô thiếu nữ vừa mới biết yêu, hình ảnh đó khiến người nhìn cũng vui theo.

Bích Hằng khẽ hắng giọng một tiếng, Lâm Thảo mới phát hiện có người vào phòng, cô vội vàng mời Bích Hằng ngồi.

Bích Hằng từ chối và nói với sắc mặt không biểu cảm: “Tổng giám đốc Thanh bảo Tôi đưa cô tới một nơi.”

Lâm Thảo đơ người ra sau đó cô hỏi một câu là đi đâu.

Bích Hằng không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ nói đi rồi sẽ biết.

Lâm Thảo dường như đi theo anh không chút do dự.

Mối quan hệ giữa Thanh Tuấn và Bích Hằng khiến cô không chút nghi ngờ.

Nửa tiếng sau, cô đỡ bụng bước từ trên xe xuống, lọt vào mắt cô là một trang viên rất lớn.

Cả trang viên được rất nhiều cây xanh bao lấy tạo thành một bức tường dài.

Cô khẽ nhướn mày lên, niềm vui trong lòng sớm đã bị cuốn đi, ngay sau đó cô nhận ra trước mắt mình là một không gian âm u lạnh lẽo.

Cô đi theo phía sau Bích Hằng, lặng lẽ bước đi, cô dường như chẳng nhìn thấy những cảnh vật xung quanh mình nữa.

Con tim cô đập thình thịch như tiếng trống dồn, càng đập càng nhanh, càng lúc cô càng cảm thấy căng thẳng.

Hai tay cô nắm chặt lấy váy, lòng bàn tay mồ hôi ướt đẫm, cô có dự cảm sắp có việc chẳng lành xảy ra.

Mùi nước khử trùng thoang thoảng bay vào mũi cô, chân càng bước vào trong thì mùi đó càng nồng nặc hơn, cuối cùng hai người đi vào một căn phòng giống như là phòng trong bệnh viện.

Hay nói chính xác hơn thì đây là phòng khám tư.

Bích Hằng đưa cô tới phòng khám tư?

“Tổng giám đốc Thanh chỉ thị cần phải làm kiểm tra cho đứa bé trong bụng cô Lâm.”

Lâm Thảo quay sang phía Bích Hằng hỏi lại: “Kiểm tra cái gì?”

Câu hỏi này cô biết rõ còn cố hỏi.

Chưa kịp phản kháng gì thì cô bị y tá đẩy vào phòng kiểm tra.

Y tá nhanh chóng dùng dụng cụ lấy nước ối trong bụng cô.

Sau đó đưa đi làm giám định ADN

Sau khi đó Bích Hằng ngồi cùng cô đợi kết quả.

Thực ra thì cả quá trình chưa tới một giờ đồng hồ, nét mặt thiếu nữ của cô không còn nữa, cô cúi đầu thấp xuống, ánh mắt cô như người vô hồn.

Cô co người lại, ngồi gập lưng xuống, đợi phía ngoài phòng kiểm tra, sắc mặt cô trắng bệch.

Bích Hằng khẽ thở dài một tiếng và nói với cô vẻ rất kính cẩn: “Cô Lâm, cô cần phải đối mặt với hiện thực.”

Lâm Thảo nghe thấy có người đang nói chuyện với mình, cô khẽ động đậy, cô nhìn Bích Hằng và cười đau xót, cô gật đầu và khi cô lên tiếng thì khiến Bích Hằng ngơ người ta.

“Trợ lý Bích, anh có nói những lời mật ngọt với người phụ nữ khi ở trên giường không?”

Bích Hằng không nói gì, có điều thần sắc lúng túng của anh cũng coi như là đã trả lời Lâm Thảo.

“Tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh ấy, Tôi cũng không muốn anh ấy nói dối lừa Tôi....”

“Đêm hôm qua anh ấy nói anh ấy yêu Tôi, Tôi vui mừng tới nỗi không nhắm được mắt, Tôi sợ khi tỉnh lại thì đó chỉ là một giấc mơ....”

“Tôi cũng không muốn làm cho Võ Lưu Niên buồn, nhưng Tôi thực sự rất khó chịu, rất khó chịu....”

Tiếng khóc thút thít của cô lọt vào tai Bích Hằng, trên khuôn mặt trắng bệch của cô ngoài nước mắt thì còn có mồ hôi, chiếc áo mỏng trên cơ thể cô ướt đi giống như thể bị mưa làm ướt.

Bích Hằng cảm thấy không bình thường, anh đỡ Lâm Thảo lên, chỉ là cô vừa đứng dậy thì hay chân cô đã đang chảy đầy máu từ trên xuống.

Dòng máu đỏ ai khiến Bích Hằng hốt hoảng.

Ngay sau đó, Bích Hằng giật mình kêu lên: “Bác sĩ, bác sĩ mau tới đây....”

"Không còn kịp rồi, thai phụ chảy quá nhiều máu, chỉ có thể mổ đẻ."

Dưới tác dụng của thuốc gây mê, Lâm Thảo mơ màng nhắm chặt đôi mắt.

Đến khi tỉnh lại, Thanh Tuấn vẫn ngồi bên giường cô.

Khuôn mặt anh đầy nét mệt mỏi, dường như cả đêm chưa ngủ.

Thấy Lâm Thảo tỉnh lại, đôi mắt của người đàn ông đang mệt mỏi kia bỗng sáng rực.

"Em sao rồi? Có ổn không?" Giọng nói của Thanh Tuấn dịu dàng, chất chứa sự quan tâm, nhưng Lâm Thảo lại lo lắng xoa tay vào bụng mình, ở đó cô đã không còn cảm giác nặng nề, thay vào đó là sự trống rỗng.

Đôi môi khô khốc của người phụ nữ khẽ nhếch lên, nhưng vẫn chưa nói được thành lời, Thanh Tuấn hiểu ra lời cô muốn nói: "Đứa bé vẫn khỏe, bởi vì sinh non nên đã được tách ra bảo vệ trong nhà kính, anh sẽ bế con qua đây cho em xem."

Lâm Thảo gật đầu.

Thanh Tuấn liền đứng dậy, khi quay lại, trên tay anh ôm một đứa nhỏ.

Anh đặt đứa bé xuống bên cạnh cô, bộ dạng cẩn thận, dè dặt của anh khiến lòng cô ấm áp.

Đứa bé thật nhỏ, nhỏ hơn cả tưởng tượng của cô, đôi tay nhỏ bé, bàn chân xinh xinh, đôi mắt khẽ nhắm, nhưng chiếc miệng lại có thể phát ra âm thanh oa oa, thật kì diệu.

Thanh Tuấn khẽ nhếch miệng, nhìn cảnh tượng hai mẹ con trước mặt, lòng anh như được lấp đầy bởi một thứ gọi là hạnh phúc.

Đó là cảm giác xưa nay anh chưa từng có.

Lâm Thảo hỏi: "Là con gái sao?"

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn