Có Một Chút Ngọt

Có Một Chút Ngọt

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng Tài Có Chút Ngọt Mọi chuyện cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến một ngày, anh gặp được một cô nàng búp bê.Đây chính là quá trình một đại thúc thanh tâm quả dục được một cô búp bê mềm mại theo đuổi, sau đó quyết định quăng hết mặt mũi mà gặm cỏ non.Bộ này cực sủng, nữ chính là kiểu có chút loli, bạn nào không thích thì đừng xem nhé, không thì hoanh nghênh đến hố hì hì.

Chương 27 : Điềm Mật rất thích

Tạ Cửu lại vẫy tay với Điềm Mật, hỏi: "Giờ giới nghiêm trường em là mấy giờ?"

Điềm Mật ngạc nhiên.

Bây giờ cũng chỉ mới 2 giờ thôi mà, chẳng lẽ Cửu gia kích động đến mức muốn làm một mạch đến... Luôn sao?

Điềm Mật nghĩ đến đó thì nhắm cả hai mắt lại đầy xấu hổ... Cô đang nghĩ đi đâu vậy nè?

Về phía Tạ Cửu, lúc này anh lại nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ đỏ ửng lên, hồng đến độ trái chín, mềm mềm nũng nũng như cánh hoa tường vi, thật sự khiến người ta muốn ôm lấy cắn một cái.

Anh chột dạ hướng mắt qua một bên, lại tiếp tục nói: "Mấy giờ đóng cửa? Anh vừa đặt một bàn ở nhà hàng Tây, em đi cùng anh được chứ?"

Thì ra là thế....

Vẫn là cô quá khích rồi.

Điềm Mật tự phỉ nhổ chính mình, một bên lại nói: "Đi, tất nhiên là đi."

Tạ Cửu mỉm cười gật đầu, cũng không lên tiếng nữa mà cúi đầu phê duyệt tài liệu.

Về phần cái scandal đạo văn kia của trẻ nhỏ nhà anh, lời kia cũng chỉ là để an ủi cô mà thôi, bởi vì thực tế chuyện này ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng đến lễ khai máy của Vương Triều. Tất nhiên anh hiểu rõ trí thông minh của cô nhóc, sao có thể đủ thông minh mà đi ăn cắp của kẻ khác chứ? Vậy rốt cuộc là ai đứng sau việc này?

Còn có chuyện nói cô ấy là tiểu tam nữa...

Tạ Cửu phân vân gõ xuống mặt bàn, nhìn sang chỗ Điềm Mật.

Chỉ thấy cô búp bê nào đó đang nằm nghiêng trên ghế salon, chăm chú đọc sách.

Cuốn sách này... Cái bìa kia...

Sao lại trông quen thế nhỉ?

Tạ Cửu cố gắng chồm lên, nheo mắt để nhìn cho rõ. Vừa đúng lúc đó, búp bê ngẩng đầu lên nhìn anh, Tạ Cửu vội vã lúng túng quay đầu đi, còn xấu hổ vờ ho khan hai tiếng.

Bộ dáng lạnh lùng gì đó đều quăng cả vào sọt rác rồi.

"Cửu gia, vì sao khi bạn gái mua đồ thì trước hết bạn trai phải trả tiền vậy? Không phải là nên AA sao? (AA nghĩa là chia đôi tiền) - Điềm Mật cười khúc khích, bộ dáng vui vẻ trông như một con mèo nhỏ, giơ cao cuốn sách trong tay lên.

Bên trên viết rõ ràng "Ba mươi sáu kế tình ái"

Tạ Cửu quay đầu nhìn thấy, hai vành tai lập tức đỏ ửng lên.

Rõ ràng cuốn sách này anh đã giấu kỹ rồi mà, sao cô ấy có thể tìm được vậy?

.... Bà nó!

Điềm Mật vẫn vui vẻ đọc tiếp.

Nếu như không tính đến vấn đề này thì bầu không khí giữa hai người xem như hoàn hảo.

Chẳng mấy chốc đã đến lúc tan sở.

Một tay cầm lấy áo khoác, tay kia Tạ Cửu nắm lấy tay Điềm Mật, hai người cùng đi ra thang máy.

Lúc cô vào nhà vệ sinh, anh đã gọi điện đặt một chỗ tại nhà hàng, nơi đó cũng cách không xa công ty lắm, có thể thoải mái tự tại.

Nhìn thấy hai người sóng vai nhau đi ra khỏi cửa, ngay lập tức, đám phụ nữ phòng thư ký trợn mắt há mồm nhìn sang, người này gọi người kia, thậm chí còn hơi lảo đảo như muốn xỉu.

Nhân vật độc thân cao cấp ở Thành Ngu này cũng không nhiều, mà đại boss vừa vặn chính là siêu siêu VIP.

"Thanh Thanh! Có phải là em cho cô ta vào không? Loại tiểu tam như thế mà em cũng để cô ta đến gần Cửu gia được à? " - Một cô gái đeo mắt kiếng, búi tóc nửa đầu nhìn theo bóng lưng của hai người rồi quay sang hét vào mặt Thanh Thanh.

Lời này cũng khiến cho phòng thư ký ồn ào hẳn lên.

"Sao con nhỏ tiểu tam đó xứng với Cửu gia được chứ?"

Lời vừa dứt, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng quát chói tai phát ra từ phía sau: "Cô nói ai không xứng? Vậy cô nói thử xem ai hợp với tôi? Cô à?"

Người đàn bà run run quay đầu, đối diện với anh mắt của Tạ Cửu thì run cầm cầm, người giống như muốn ngã xuống đất.

"Cửu... Cửu gia..."

Nhưng mấy người còn lại trong phòng thư ký thì không hệ phát hiện ra vấn đề, bọn họ vẫn còn đang mải mê vây quanh chỉ trích Thanh Thanh rồi cho là cô gái kia đang nói giỡn, lập tức cười rộ lên: "Cửu gia đã đi cùng con tiểu tam kia rồi, cô lừa quỷ à?"

Âm thanh của cô ta khó nghe lại vên váo kênh kiệu.

Sau đó thì một âm thanh khác dội đến, đập vào lưng cô ta như sấm nổ:

"Cô gọi bạn gái tôi là gì?"

" Cửu... Cửu... Cửu gia, ngài không... không phải..."- Người vừa nói quay đầu, sợ đến mức ấp a ấp úng.

Tạ Cửu nắm chặt lấy cằm cô ta bằng một tay, trừng mắt cảnh cáo: "Tốt nhất là cô nên tạ ơn trời đất vì tôi vốn được dạy dỗ là không nên đánh phụ nữ... Bạn gái của tôi là người như thế nào, tôi tự rõ ràng, không cần đến đám người ngoài các cô nhắc nhở, còn bảo tôi bị mù lòa. "

Ba mươi sái kế ái tình có nói: Dù cho có phải chống lại cả thế giới, cũng phải đứng về phía cô ấy, MAX....

Mà người kia bị đau đến mức khuôn mặt vặn vẹo như ác quỷ.

Điềm Mật bị ánh mắt kia dọa sợ, bèn vội vàng rút ra sau lưng Tạ Cửu.

Đoạn lại thấy anh buông tay ra, chà xát bằng khăn áo với vẻ khinh miệt, hoàn toàn không có hứng thú gì: "Ngày mai tự trình đơn từ chức đi, Thành Ngu này không dám nhận loại phụ nữ như cô... Còn các người nữa, cô ta chính là ví dụ, nếu còn dám ba hoa chuyện của người khác thì đợi mà nhận kết quả đi. "

Dứt lời liền nắm lấy tay Điềm Mật, kéo đi.

Hai mắt cô ấy sáng trưng như này... Chắc là sùng bái cảm kích anh nhiều lắm? Vậy là anh cũng rất có năng khiếu phải không?

Tạ Cửu vui vẻ tự hỏi chính mình, còn im lặng tự tán thưởng.

Tạo cho cô ấy cảm giác an toàn... Đã hoàn thành √

Tiếp theo chính là bước xâm chiếm thứ hai, đưa cô ấy tới 1 nhà hàng lãng mạn để bày tỏ tình yêu!

Tạ Cửu vui vẻ lái xe đi, lúc đến nơi còn ân cần đưa Điềm Mật xuống tìm chỗ ngồi.

Anh tâm đắc nhà hàng này lắm, cũng hay đến ăn.

Tạ Cửu kéo ghế ra để Điềm Mật ngồi xuống.

Chọn đại vài món, sau đó hai người cùng nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ tầng bốn mươi lăm.

Không sai, nơi này chính là một trong những nhà hàng tình nhân nổi tiếng nhất thành phố. (Editor thắc mắc: Vậy trước đó anh đến đây làm cái gì thế?)

Mặc dù giá không rẻ, nhưng không ít cặp đôi chọn nơi này để đính ước trọn đời.

Dĩ nhiên Tạ Cửu anh đã đặt ra kế hoạch cầu hôn rồi, nhưng chắc chắn bây giờ chưa phải lúc, quan hệ giữa anh và cô chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Điềm Mật rất thích cảnh đẹp này, bèn vui vẻ nói: "Cửu gia, nơi này đẹp quá..."

Tạ Cửu quay sang nhìn cô, hồi lâu mới mỉm cười, sau đó thấp giọng nói: " Làm sao đẹp bằng em được, ngốc quá. "

Điềm Mật không nghe rõ câu này, bèn tự nhiên quay lại hỏi: "Cửu gia, anh vừa nói gì em nghe không rõ..."

Tạ Cửu lắc đầu, đỏ mặt chột dạ nhìn ra ngoài cửa sổ mà lẩm bẩm: " Không có gì. "

Thật sao?

Vậy mà cô còn tưởng Cửu gia vừa khen mình nữa, hay là cô nghe nhầm rồi?

Điềm Mật ôm mặt, rầu rĩ... Sao mình lại già trước tuổi vậy nè?

Tạ Cửu nhận ra điều gì đó không đúng lắm, bèn hỏi: "Sao không ngắm nữa rồi?"

Không phải trong sách nói các cô gái đều thích loại phong cảnh lấp lánh ánh sao như thế này à? Hay phải lấp lánh hơn nữa? Lần sau đổi thành kim cương có được không?

Điềm Mật đau khổ trả lời: "Cửu gia, hình như là tai em có vấn đề rồi!"

Tạ Cửu ngẩn người, tai có vấn đề?

Hồi lâu sau anh mới kịp hiểu chuyện, bèn dùng tay búng vào trán cô một cái: "Dám nghĩ bậy bạ nè, đã không thông minh lại còn nghĩ nhiều..."

Điềm Mật ăn đau thì phồng má lên.

Rõ ràng là cô đang nghiêm túc mà!