Có Một Chút Ngọt

Có Một Chút Ngọt

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng Tài Có Chút Ngọt Mọi chuyện cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến một ngày, anh gặp được một cô nàng búp bê.Đây chính là quá trình một đại thúc thanh tâm quả dục được một cô búp bê mềm mại theo đuổi, sau đó quyết định quăng hết mặt mũi mà gặm cỏ non.Bộ này cực sủng, nữ chính là kiểu có chút loli, bạn nào không thích thì đừng xem nhé, không thì hoanh nghênh đến hố hì hì.

Chương 32: Điềm Mật mỉm cười

Sau khi đưa được người đến phòng y tế, Lệ Chi cũng vội vã tìm một cái cớ để rời đi, chừa lại không gian cho hai người.

Tạ Cửu dịu dàng đặt Điềm Mật lên giường, chăm chú nhìn vết thương đã được xử lý xong, bèn nói: "Em qua nhà anh ngủ đi."

Lời này thực chất là ra lệnh! Không cho phép từ chối!

Điềm Mật chột dạ kéo kéo hai bên ra giường, mặt liền biến đỏ lên.

Cửu gia muốn ngủ chung với cô sao?

......

Cô vội vã sờ sờ gương mặt mình, trong lòng vừa vui vừa tự khinh bỉ.... Cô em à, có phải cô em đã quá mức thiếu dè dặt rồi không?

Tạ Cửu xoa xoa đầu cô, lại ôm cô vào trong ngực, cười hỏi: "Có được không?"

.... Có được không?

Gương mặt của Điềm Mật lại càng nóng, giống như sắp bị lửa nấu chín đến nơi vậy, trái tim cũng không tự chủ được mà ấp áp.

Tạ Cửu nhíu mày, nhìn cô mà đùa: "Sao lại đỏ hết rồi? Nóng đến vậy sao? Chi bằng em cởi áo ra cho mát nhé."

Điềm Mật cứng đờ người.

Cô không có nóng nha!!!!

Ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó đẩy anh một cái đầy hờn dỗi... cô bị chọc rồi!

...

"Ôi vl, Mật Đường Thật Ngọt và anh ấy đang yêu nhau thật!" - Ngoài cửa phòng bệnh là hai cô nàng đang lén lút nhìn người qua cửa sổ, còn gào khóc phát cuồng.

Một người nói: "Có phải đang hôn không? Hôn đi, hôn đi..."

"Chắc chắn là vậy rồi! Hừ, ai bảo Mật Mật sensei nhà mình là tiểu tam chứ? rõ ràng là chính thất mà!"

"Cậu nhìn kỹ một chút, người đó phải là vị này không?" - Cô nàng có dáng nhỏ nhắn hơn nhìn chằm chằm người đàn ông, suy nghĩ cái gì đó rồi rút điện thoại mở ra một tấm hình, chính là danh sách các nhân vật của Thành Ngu rồi quay sang hỏi cô nàng đứng cạnh.

Người kia khẽ nhìn một chút, ngẩng lên rồi lại cúi xuống, giống thật á!

"Đúng là giống lắm..... Ai bảo Điềm Mật là tiểu tam của đại gia, còn bị vợ cả đánh ghen chứ?"

"Bây giờ giới Showbiz loạn như thế, Mật Đường Thật Ngọt khiêm tốn tốt bụng đến mức nào chẳng lẽ Đường Tinh bọn mình còn không biết sao?"

Đường Tinh chính là tên của Fan hâm mộ Điềm Mật, mà cô gái vừa nói xong chính là trưởng nhóm Fan trong trường học - Duyên Bút.

Duyên Bút xuýt xoa với bạn mình: "Sensei và người ấy xứng đôi quá đi mất!"

Cô gái kia cũng tiếp lời: "Nhưng mà rốt cuộc có phải người này không?"

Lời còn chưa nói hết thì đã thấy cánh cửa bị kéo mở, Tạ Cửu xuất hiện trước mặt hai người, tuy biểu tình không có gì quá lớn nhưng cũng không thể xem là vui vẻ.

Anh cho rằng hai người này cũng muốn đến gây chuyện.

"Có vấn đề gì sao?" - Câu hỏi lạnh lùng đến mức có thể giết một con trâu, đúng như dự đoán, đã khiến cho Duyên Bút và bạn của cô nàng run rẩy, phải hướng mắt đến cầu cứu người đang nằm trên giường.

Thật ra Điềm Mật đã sớm biết Duyên Bút, chuyện là trước kia cô có liên hệ với các Đường Tinh, chẳng qua dạo này bận bịu vùi đầu vào yêu đương nên cô bỏ bê rất nhiều việc, cũng đã lâu không có liên lạc.

"Duyên Bút?" - Điềm Mật nghi ngờ.

Người kia nghe được tiếng gọi thì hai mắt lấm tấm ánh sao.

"Sensei, là em, Duyên Bút, nhóm trưởng của Đường Tinh trong trường đây."

Điềm Mật mỉm cười: "Sao em lại đến đây? Thì ra em học cùng trường với chị sao?"

Duyên Bút chột dạ sờ gái, ngại ngùng nói: "Thật ra trước kia em dùng Weibo cũng mới biết được chị học cùng trường với em. Đây là bạn thân của em, cũng là Đường Tinh ạ."

Điềm Mật vui vẻ nói: "Hai người đừng đứng ở cửa nữa, vào đây với chị, chúng ta không phải người ngoài."

Lời này vừa phát ra thì hai cô nàng kiêu ngạo nhìn Tạ Cửu, còn cố tình hếch mũi lên đi vào bên trong, cười đến mức vui sướng.

Tạ Cửu bối rối gãi đầu, bây giờ thì coi như anh đã biết hai cô gái này là Fan của cô đi, nhưng họ nhìn anh với biểu tình như vậy là sao?

Anh nhún vai đi đến đắp lại chăn cho Điềm Mật, sau đó vội vã đi tìm ly để rót nước cho cô.

Bệnh nhân vẫn nên uống nhiều nước..

Nhưng mà người nào đó đã hoàn toàn quên mất là thương tích của bạn gái mình nằm ở đầu gối chứ không phải bị bệnh.

...

"Sensei, đó là..." - Duyên Bút cười mập mờ.

Trong phút chốc, mặt của Điềm Mật lại thoáng đỏ.

Từ nãy đến giờ, mặt cô không biết đã đỏ bao nhiêu lần rồi.

Thật là muốn chết mà!

"Anh ấy tên là Tạ Cửu, là... Là bạn trai của chị." - Cô trả lời.

Duyên Bút và bạn mình trố mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều phì cười thật lớn.

Ai dám nói sensei của các cô là tiểu tam hả?

Người đàn ông ưu tú như thế! Có bạn trai cực phẩm như vậy còn phải đi là tiểu tam sao?