Có Một Chút Ngọt

Có Một Chút Ngọt

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng Tài Có Chút Ngọt Mọi chuyện cứ tiếp diễn mãi như thế cho đến một ngày, anh gặp được một cô nàng búp bê.Đây chính là quá trình một đại thúc thanh tâm quả dục được một cô búp bê mềm mại theo đuổi, sau đó quyết định quăng hết mặt mũi mà gặm cỏ non.Bộ này cực sủng, nữ chính là kiểu có chút loli, bạn nào không thích thì đừng xem nhé, không thì hoanh nghênh đến hố hì hì.

Chương 25 : Hay là cô ấy ngại

Tạ Cửu ôm lấy người nằm trong chăn mang ra ngoài, đoạn lại véo nhẹ vào hai má nhỏ nhắn mềm mại của cô, cười đến thanh thúy: "Anh còn chưa cảm ơn em vì đã giúp anh tuyên truyền miễn phí đâu... Sao có thể gọi là liên lụy được? "

Điềm Mật cắn môi, nghẹn ngào hờn dỗi: " Anh đừng dỗ em nữa... Bọn họ đều nói em là kẻ thứ ba, còn được một đại gia bao nuôi."

Một tràng cười nữa lại truyền đến tai cô... "Vậy em nói thử cho anh nghe xem, anh là người như thế nào hả?"

Trẻ nít không mở miệng trả lời...

Tạ Cửu mỉm cười: "Không trả lời được sao?"

Hồi lâu sau, anh lại nói: "Ngốc quá, nếu như hai tháng trước mà em cứ như vậy, xem chừng đã không thể theo đuổi được anh rồi."

Điềm Mật chu môi nói: "Ai bảo anh chứ? Anh mới ngốc đấy, không phải em đã bắt được anh đấy sao?"

Mặc dù cô lên tiếng phản bác, nhưng ngón tay vẫn xiết chặt lấy ngón trỏ của anh.

Mà dường như Tạ Cửu cũng cảm giác được sự lo lắng của cô, ưu tư tràn ngập trong khóe mắt ửng đỏ, anh bèn cúi đầu xuống, chỉ là còn chưa chạm vào thì đã thấy cô nhắm mắt lại.

Một tràng cười bật lên.

Tạ Cửu vui vẻ trêu chọc: "Em nhắm mắt lại làm gì? Nghĩ là anh muốn hôn em à?"

A?

Điềm Mật xấu hổ, chỉ dám hé một mắt ra nhìn trộm.

Không phải anh muốn hôn cô à?

Tạ Cửu bĩu môi, xoa hai tay vào nhau, cười nói: "Khóc thành mặt gì rồi còn muốn anh hôn nữa, xấu chết đi được. Haha"

( ̄△ ̄;) Cái ánh mắt khinh bỉ kia là sao hả? - Điềm Mật nghe xong mới kịp phản ứng, cô vội vã nhảy xuống giường rồi vọt vào trong nhà vệ sinh.

Quả đúng như anh ấy nói, bởi vì nước mắt nên phấn bị trôi đi hết, cô gái trong gương có khuôn mặt đầy vệt đen.

....

Trên bồn rửa có đặt một chai nước rửa mặt dành cho nam giới và một chai nước tẩy trang của nữ... Điềm Mật thấy vậy bèn cầm lên xem thử.

Bên cạnh còn có đầy đủ đồ nghề tẩy trang.

Mấy thứ này là của ai?

...

Điềm Mật thò đầu ra từ nhà vệ sinh, chỉ thấy người kia đang bận nghe điện thoại bên cạnh cửa số.

"Cửu gia... Bộ đồ tẩy trang là của ai vậy ạ...?" - Điềm Mật lên tiếng hỏi.

Chỉ thấy Tạ Cửu nói một câu tiếng Anh với người bên kia, đoạn lại nghiêng đầu, dùng loại âm thanh dịu dàng như không thể dịu dàng hơn nữa mà đáp: "Em cảm thấy trong căn phòng này ngoại trừ em ra còn có cô gái nào khác bước vào được sao?"

Nghi hoặc đã được giải đáp, Điềm Mật mặt đỏ xấu hổ quay trở lại nhà vệ sinh.

Cô phải tắm thật nhanh, thật thơm, sau đó ôm Cửu gia nữa...

...

Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài, còn nghe được giọng của phụ nữ: "Cửu gia... em có thể đi vào được không?"

Tạ Cửu vừa cúp điện thoại hơi ngạc nhiên một chút, bởi vì trong lịch làm việc của anh hôm nay không có buổi gặp mặt với bất kỳ người phụ nữ nào cả.

Anh lại nhìn về phía cô nhóc còn đang tắm ở bên trong, lên tiếng trả lời: "Phiền cô chờ ở bên ngoài, tôi sẽ ra ngay."

Việc Hứa Nghệ Dao chạy tới cửa Thành Ngu cũng chỉ là nổi hứng nhất thời mà thôi.

Cô ta vốn có ý định ôm đùi Tạ Cửu, nhưng mãi không có được cơ hội tiếp cận. Khó khăn lắm cô ta mới biết ông mình và ông của anh ta có giao tình, kích động nửa ngày, tưởng chuyện đã đâu vào đó rồi thì giữa chừng lại nhảy ra một Trình Gỉao Kim, báo hại toàn bộ kế hoạch của cô đều sụp đổ.

"Cửu gia" - Thanh Thanh đứng ở bên cạnh Hứa Nghệ Dao mà lo lắng kinh khủng, cả người cứ rung lên.

Tạ Cửu nheo mắt nhìn người phụ nữ xa lạ trước mặt mình.

Cô gái này là ai? Còn nữa, mặt cô ta bôi cái gì mà trắng bệch vậy? Bị bệnh sao?

"Không biết cô là?" - Tạ Cửu lịch sự hỏi, nhưng trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Lời vừa dứt đã thấy khuôn mặt được trang điểm kỳ công của Hứa Nghệ Dao hơi tái đi một chút, thậm chí còn có cảm giác nghiêng sang 1 bên.

Cũng may là vẫn còn đứng vững được, Hứa Nghệ Dao vừa nghĩ vừa cắn răng trả lời: "Cửu gia thật là mau quên quá, là em, Nghệ Dao đây."

Ngón tay của Tạ Cửu khẽ nhịp lên mặt bàn... Anh thật sự không nhớ trừ Điềm Mật ra thì chính mình còn có quan hệ với bất kỳ ai khác giới nữa cả. Mặc dù lúc đầu anh đã do dự, nhưng bây giờ ôm cũng đã ôm, hôn cũng đã hôn rồi... Nửa đời còn lại của cô ấy, nhất định sẽ do anh phụ trách.

"Không nhớ."- Tạ Cửu dừng nhịp tay, âm thanh phát ra cũng ngày càng lạnh lùng hơn, khiến cho người ta không rét mà run.

Mà vừa lúc đó, Điềm Mật khẽ thò đầu ra từ cửa nhà tắm, dò xét một lát rồi cười đến cong cả mày: "Cửu gia, sao anh không chuẩn bị quần áo cho em hả?"

Hứa Nghệ Dao nhìn thấy người thì trợn mắt, thậm chí còn run run chỉ tay vào cô: "Cửu gia, cô ta, cô ta... Vì sao cô ta lại ở đây?"

Thanh Thanh đang đứng bên cạnh cũng giật mình.... Mật Đường sensei của cô chạy vào đây từ khi nào vậy?

Tạ Cửu nghe vậy thì nghi hoặc quay sang Điềm Mật, chỉ vào Hứa Nghệ Dao rồi hỏi ngược lại: "Cô ngốc, em biết cô ta à?"

Điềm Mật hơi sững sốt một chút, nhưng cũng gật đầu theo bản năng: "Là hoa đán của Thiên Sách...", nói xong còn không quên lầu bầu: "Không phải cô ta là gái đẹp của anh sao?"

"Em nói cái gì?" - Tạ Cửu nhăn mặt.

Điềm Mật mới vừa tắm xong, tóc vẫn còn ước nhưng toàn thân lại trắng trẻo mềm mại, nhìn qua cứ như một quả đào thơm ứa mật ngọt, nom vô cùng ngon miệng.

"Lại đây." - Tạ Cửu vừa nghĩ vừa nói, trực tiếp quăng luôn đám khách trong phòng sang một bên mà kéo búp bê vào trong lòng mình, cầm lấy khăn phủ trên đầu cô nhóc rồi nhẹ nhàng lau khô.

"Ngoan ngoãn một chút, không được động đậy, nước sẽ nhỏ lên người anh đấy."

Không khí trong căn phòng bỗng chốc trở nên quái dị.

Hứa Nghệ Dao lại trợn mắt nhìn Điềm Mật, hận không thể mắng thành lời.

Con nhóc này thì có gì hơn được cô ta kia chứ?

"Cửu gia..." - Búp bê khẽ kéo ống tay áo của Tạ Cửu, nhìn sang người đã sớm đen mặt đứng ở một bên.

Tạ Cửu nhíu mày, như nhận ra cái gì đó: "Ngốc của anh ghen à?"

Không có tiếng trả lời, Tạ Cửu cảm thấy hơi kỳ quặc.

Hay là cô ấy ngại người ngoài?

"Hứa tiểu thư, nếu như cô có chuyện thì phiền lần sau hẹn lịch trước với tôi. Bây giờ mời cô đi ra ngoài." - Âm thanh từ dịu dàng chuyển sang lạnh lẽo nhanh như một cơn gió.

Hứa Nghệ Dao căm tức nhìn Điềm Mật, nhưng cô ta lại sợ hãi trước gương mặt không tốt của Tạ Cửu, cuối cùng chỉ có thể nuốt cơn tức xuống mà rời đi.

Thanh Thanh: 0. 0. . .

Cô nàng quay đầu vụt chạy...

"Đi cả rồi." - Tạ Cửu nhéo một bên má tròn tròn của Điềm Mật, quả thật là tắm xong thuận mắt hơn rất nhiều.

Điềm Mật bị đau thì kêu lên một tiếng, trợn tròn mắt đẹp: "Sao anh lại nhéo em? Người xấu..."

Xấu?

Tạ Cửu nhăn mặt, tựa người vào bên tai cô mà thổi hơi nóng đầy mờ ám: "Em bảo anh là người xấu?"

Còn không phải à? Chỉ biết khi dễ người khác thôi! - Điềm Mật vừa nghĩ vừa xoa một bên má đã bị đỏ lên vì đau, tức giận không thàm trả lời.

Mà con sói đuôi dài nào đó đâu thể buông tha sớm như vậy, nó lại đùa cợt kề sát hơn nữa: "Sao có thể nha? Vẫn còn có thể xấu hơn đấy, em có muốn thử một chút không?"

"..." - Thử cái gì? Lại bị anh khi dễ à?

Điềm Mật có ý muốn bỏ chạy, không ngờ đã thấy khuôn mặt của con sói nào đó áp đến gần, cuối cùng là một đôi môi nóng bỏng ập đến...

Cô thật sự không thể tưởng tượng ra đây là Cửu gia thường ngày, chèn ép người như vậy... > . <

Bị hôn đến nhũn cả người.

"Đã làm xong chuyện xấu rồi đấy."- Hồi lâu sau mới nghe tiếng thanh thúy trêu chọc bên vành tai.