Tổng Tài Ngoan Nào

Tổng Tài Ngoan Nào

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng tài Bảo Bối Của Tổng Tài mang thi vị Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em. Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

Chương 6 : Mười năm trước

 “Cô đã từng đến Las Vegas phải không?”

Hai cánh môi duyên dáng mím chặt thành một đường thẳng tắp, hai mắt tức giận lòe lòe tỏa ra ánh sáng, khi anh thong thả tiến tới gần cô, Bùi Bội chỉ có cảm giác thân dưới khó chịu.

“Phải thì thế nào mà không phải thì thế nào? Người nào cũng có thể đến Las Vegas.” Bùi Bội thấp thỏm không yên lê đôi dép trong nhà nhích người ra phía sau mấy bước.

“Rõ ràng đã từng đến rồi thì vì sao phải nói dối, chỉ mang con đi thôi cũng không dưới năm lần. Ai ! Trợn mắt nói dối, cái này tiểu nhân!” Tòng Ngạn ở một bên phụ họa quở trách.

Một người nhớ rõ ràng cũng đủ làm cô tức đến muôn giết người, hiện tại con đá cho cô một cước làm cho cô giận sôi lên. “Bùi, Tòng, Ngạn, ngậm cái miệng thối của con lại.”

“Mười năm trước cô đã ở Las Vegas?” Anh không dựa vào ám chỉ của Sái Ảnh mà trong lòng đã có đáp án từ trước.

“Tôi, tôi…không có…Cho dù có thì như thế nào? Tôi cũng không quỵt tiền khách sạn cũng không đắc tội với ông trời.”

Giọng nói run run nghe qua rất buồn cười, căn bản trong lời nói thế nào cũng có chỗ hở, nói nhưng không nhận thức.

“Tôi không phải hỏi chuyện đó, mười năm trước cô chủ động vào phòng của tôi…”

Chủ động?

Oanh, mặt Bùi Bội chuyển sang hồng. “Nói bậy, không phải tôi chủ động mà là tạm thời bị ép buộc…”

Không suy nghĩ khi nói nên sự thật theo miệng mà đi ra.

“Nga…” Bùi Tòng Ngạn phát ra giọng điệu nghi ngờ “Lộ ra dấu vết.”

Bùi Bội cả kinh hai mắt trợn to, vội vàng lấy tay che miệng.

Ô ô ô ô ô….Có thể cho cô thu hồi lời nói vừa rồi không?

Trong đầu xuất hiện một giọng nói mắng chính mình—-ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc!

Cổ Việt Trì bước đi nhẹ nhàng không tiếng động tiến gần cô hơn, hai mắt hung ác nham hiểm như sáng hơn. “Buổi tối mười năm trước là cô xâm nhập phòng của tôi.”

“Không, không phải ta…anh nghĩ sai rồi…” Cô sợ tới mức toàn thân run run, tự nhiên lui ra sau từng bước.

Không, tuyệt đối không thể thừa nhận, cho dù lộ ra dấu vết thì đánh chết cũng không thừa nhận.

Bùi Tòng Ngạn cảm thấy thú vị hai tay đỡ đầu, hai mắt giảo hoạt xem một màn biểu diễn nhớ đời, không có đạo diễn hô hào vậy mà một người đi tới còn một người bước lui về sau.

Chính là nó không hiểu, mẹ nó phi thường dũng mãnh, rõ ràng không sợ trời không sợ đất, lại sợ một người xa lạ này là sao?

“Không có khả năng nghĩ sai, đêm đó tôi cứ nghĩ cô là người do khách sạn cử tới.”

Sái Ảnh nghe câu này thì chợt nhớ cho tới bây giờ Bùi Bội chưa từng nhắc đến chuyện này, hiện tại lại nghe được từ miệng Cổ Việt Trì. Anh ta càng nghe càng cảm thấy thú vị, hai mắt lại mở lớn hơn, vểnh tai lên nghe ngóng cho rõ ràng. “Tiếp theo như thế nào? Anh liền không lưu tình ăn cô ấy sạch sẽ sao?”

“Sái Ảnh …” Bùi Bội tức giận nộ khí, điên cuồng hét lên.

“Oa, mẹ, con không biết mẹ trộm cổ vật còn kiêm luôn trộm người nữa cơ đấy?” Bùi Tòng Ngạn trợn mắt cười mỉa.

Này, này, này, đây là con trai của cô sao? Tiểu quỷ đáng giận!

Bùi Bội một tay vỗ ngực, một tay gõ lên đầu thằng bé không chút lưu tình. “Con lại đi nói mẹ trộm người.”

Một cú từ trên trời giáng xuống, đau đến nỗi Bùi Tòng Ngạn phải xoa đầu, nhíu mày chớp mắt ai oán kêu lên. “Con cũng chưa trách mẹ sau lưng con trộm người, mẹ lại nổi bão trước.”

“Cái gì sau lưng mày? Nếu không có đêm đó thì mày làm gì có cơ hội đầu thai!” Bùi Bội một mạch rống giận với con.

Đầu thai …Trong phòng liên tiếp truyền ra một trận hút khí, bỗng chốc không khí ngưng tụ một đoạn tĩnh mịch, một hai ba ánh mắt đều tập trung trên người Bùi Bội.

Cổ Việt Trì nghiêng đầu nhìn Bùi Tòng Ngạn, bây giờ mắt thằng bé đã mở thật to.

Bùi Bội hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng vang lên một âm thanh—-nguy rồi!

Một đêm kia rõ ràng xảy ra trước mắt anh.

Cổ Việt Trì ngồi xổm xuống chăm chú nhìn Bùi Tòng Ngạn, đôi mắt đen lạnh lùng không thấy nữa thay vào đó là đôi mắt với cảm xúc nhu hòa phức tạp. “Tòng Ngạn, năm nay cháu mấy tuổi?”

Bùi Bội muốn té xỉu, lòng nóng như lửa đốt hét lên. “Không được nói!”

“Mười tuổi.” Bùi Tòng Ngạn coi thường lời nói của mẹ, nói như thực tế.

Xong rồi, xong rồi…Thật sự cô muốn xỉu lắm rồi.

Thời gian hoàn toàn phù hợp, Cổ Việt Trì đứng dậy chế trụ hai vai Bùi Bội, đôi mắt dọa người mở lớn nhưng vẫn không mất đi vẻ tuấn mỹ.

“Thằng bé là con anh?” Anh chất vấn cô.

Bùi Tòng Ngạn kinh ngạc nhìn hai người lớn, một người là mẹ mà hắn đã quen thuộc mười năm nay, muốn hay không cũng không thể chối bỏ. Về phần một người tự xưng là ba ba của hắn, cái này thì ngạc nhiên nha!

Trước kia hắn đã từng hỏi qua mẹ, ba ba của con đâu? Mẹ chỉ bâng quơ nhẹ nhàng bỏ lại một câu ba ba đã chết.

Hiện tại ba ba đã chết mười năm lại xuất hiện trước mắt chất vấn mẹ. Nó có phải con ba ba không?

“Không, Tòng Ngạn không phải con của anh, anh không thể mới tiếp cận nó mà nhận nó là con được.” Bùi Bội hoảng sợ nói.

“Phải không?” Cổ Việt Trì lạnh lùng hỏi.

“Sự thật chính là như vậy, nói cho cùng thì anh cũng không có gì chứng minh là đêm đó tôi đột nhập phòng anh.” Cô vẫn cứng rắn bào chữa.

Cổ Việt Trì nhếch môi nhìn cô, ánh mắt thâm trầm làm cho người ta nhìn không ra anh đang nghĩ cái gì.

“Tôi đã nói là anh nhận sai người.” Bùi Bội gật đầu thật mạnh.

Cánh tay cầm tay cô không hề buông ra ngược lại càng thêm mạnh hơn, Bùi Bội sợ anh ta bẻ gãy luôn cánh tay của cô.

Anh nghiêng mặt nên Bùi Bội có thể nhìn thấy sườn mặt như điêu khắc của anh, mũi thẳng, đôi môi kiên định cùng cái cằm cương nghị.

“Sái Ảnh, cậu gọi điện thoại cho trợ lý của tôi, nói với trợ lý cử một bác sĩ ở bệnh viện tới đây”

Bùi Bội nhất thời kinh ngạc lại thêm kích động. “Anh tìm bác sĩ đến đây làm gì? Nơi này không ai có bệnh, không cần bác sĩ.”

Đột nhiên anh mỉm cười, biến hóa kỳ lạ nhìn cô. “Mời bác sĩ đến đây xét nghiệm AND của anh và Bùi Tòng Ngạn, nếu không lấy máu kiểm nghiệm cũng được.”

Thoáng chốc Bùi Bội ngây người. “Không, không cần…”

“Vì sao không cần, không chỉ có anh muốn xác nhận, anh nghĩ Tòng Ngạn cũng có ý nghĩ như anh.” Anh cố ý cúi đầu nhìn Tòng Ngạn. “Phải không?”

Bùi Tòng Ngạn lặng im trong chốc lát rồi bất ngờ nói. “Tán thành, cháu cũng muốn biết chú có phải ba ba của cháu không?”

Bùi Bội tức giận cắn răng trừng con. “Làm sao tôi lại sinh ra một đứa con đại nghịch bất đạo như vậy cơ chứ?”

Bùi Tòng Ngạn không nghĩ đến sự ngỗ ngược, trừng mắt nhìn lại mẹ, một bộ dáng vô tội. “Từ lúc con sinh ra đến giờ con chưa gọi qua một tiếng ba ba, hiện tại có cơ hội nếm thử thì thử một chút không sao.”

Nhìn con bộ dáng đáng thương nhìn Cổ Việt Trì như chó vẫy đuôi mừng chủ, làm cho Bùi Bội muốn xuất huyết não mà chết. “Đáng giận, sớm biết con ăn cây táo rào cây sung thì mẹ sinh ra cái bánh bao thịt vẫn hơn.”

Sau một lúc im lặng thì Cổ Việt Trì lại nói tiếp. “Về phần đêm đó có phải em xông vào phòng anh hay không?”

Bùi Bội trợn to hai mắt, hắn hắn hắn hắn hắn…lại muốn nói cái gì?

“Anh nghĩ đến.” Cổ Việt Trì nheo hai mắt lại hứng thú nhìn cô.

Anh ta lại muốn nói cái gì? Hai con ngươi của Bùi Bội muốn rớt ra ngoài, hồi hộp đã làm cho cô cảm thấy toàn thân vô lực.