Tổng Tài Ngoan Nào
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình tổng tài Bảo Bối Của Tổng Tài mang thi vị Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em. Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
Chương 5 : Vì sao cô cảm thấy
Xem ra Bùi Bội này rất có hứng nghiên cứu đồ cổ, khó trách ở hội đấu giá cô chỉ ra một giá duy nhất.
Đột nhiên thấy Sái Ảnh cùng Cổ Việt Trì tiến vào trong phòng, đầu tiên là Bùi Bội sửng sốt, tiếp theo dường như cô không có việc gì nhìn liếc anh ta một cái, mũi hừ lạnh một tiếng. “Ân.”
Anh ta có chút quen quen…Cô đã gặp anh ta ở đâu nhỉ ? Cô nhăn mày nghiêng đầu suy nghĩ, không có khả năng, cho dù trí nhớ của cô không phải là quá tốt, nhưng một khi cô đã gặp qua bất kể người hay sự vật thì luôn có chút gì đó lưu lại.
Vì sao cô cảm thấy anh ta mặt quen quen nhưng lại không nhớ ra được a?
“Mẹ tiểu thư Bùi Bội, chú Sái muốn mẹ cùng đi Liêu Ninh.” Bùi Tòng Ngạn thản nhiên mở miệng, cứ việc nói giống như chuyện này không liên quan đến nó.
Cổ Việt Trì ngạc nhiên nhíu mi, con gọi mẹ như thế này đây, mẹ tiểu thư Bùi Bội?
Nhớ không được đã từng quen anh ta, nên Bùi Bội liếc nhìn vẻ mặt quái dị của anh ta một cái rồi thôi, quay qua không hờn không giận trừng trừng Sái Ảnh.
Có phải đầu óc của Sái Ảnh bị nhét đầy đậu hũ hay không mà tìm cô đi đến vùng đất chim sinh sản không nổi chứ?
Như thế thật tốn thời gian bà cô đây bảo dưỡng sắc đẹp, cô cũng không đồng ý vì chuyến đi này mà ảnh hưởng đến da mặt.
Bùi Bội cầm cán chổi lông gà gõ trên mặt bàn.
Bùi Tòng Ngạn ngẩng đầu muốn giải thích. “Mẹ cháu nói…”
“Xin chào, tôi là Cổ Việt Trì, Sái Ảnh giới thiệu cô cho tôi biết, là tôi muốn mời cô đi Liêu Ninh.” Cổ Việt Trì tự dịch ra ý tứ của Bùi Bội, đắc ý cúi đầu nhìn Bùi Tòng Ngạn. “Chú cũng biết mật mã Tây Tạng.”
Ánh mắt Bùi Tòng Ngạn rất kinh ngạc liếc Cổ Việt Trì một cái, không khỏi lộ ra chút thán phục khen ngợi.
Là anh ta tìm cô đi Liêu Ninh sao?
Bất ngờ mặt nạ bùn xoay qua mở to mắt nhìn anh, mặc dù anh ta có khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng cô chán ghét vẻ tự cao tự đại của anh ta. Cô liếc mắt không cho Cổ Việt Trì nói trắng ra như thế là chấp nhận được, lập tức cô trợn mắt trừng Sái Ảnh, tự nhiên không có việc gì đi báo cáo hành tung của cô.
Sái Ảnh phi thường hiểu biết tính tình của Bùi Bội, biết chính mình tự ý phạm vào điều cấm kị của cô cho nên anh ta gấp gáp làm sáng tỏ chuyện. “Danh tiếng của Cổ Việt Trì chắc em đã nghe qua, cũng biết rõ ràng, vài năm nay anh vẫn thường giúp Cổ Việt Trì sưu tầm đồ cổ. Trước đó vài ngày Việt Trì có được một tấm bản đồ miếu nữ thần, cho nên anh ta nhanh chóng tìm thông tin về miếu nữ thần, nhưng anh không ngờ anh ta lại tìm ra di chỉ miếu nữ thần nhanh như vậy…”
“Miếu nữ thần?” Ánh mắt Bùi Tòng Ngạn rời khỏi phim hoạt hình, ngẩng đầu nhìn Sái Ảnh hô to. “Chú nói di chỉ miếu thần không phải là miếu thần Nữ Oa biến mất ngàn năm chứ?”
Sái Ảnh không phủ nhận gật đầu. “Chính là miếu thần đó.”
Cổ Việt Trì lại giật mình nhìn Bùi Tòng Ngạn. “Cháu có biết miếu thần này sao?”
Bùi Tòng Ngạn tay gãi gãi đầu ngại ngùng cười. “Cháu từng theo mẹ thử đi tìm, nhưng là người vui vẻ khi đi, buồn chán khi về.”
Thằng bé từng đi tìm?
“Sự thật?” Cổ Việt Trì vừa mừng vừa sợ, nhất thời khống chế không được kích động ôm lấy Bùi Tòng Ngạn đang ngồi dưới nền nhà, hai người bốn mắt nhìn nhau. “Không nghĩ cháu là đứa trẻ lại uyên bác như vậy.”
Bùi Tòng Ngạn không quen khi có người chưa gì hết đã nhấc bổng hắn lên, hai chân chơi vơi giữa không trung làm cho hắn mất đi cảm giác an toàn, hắn xấu hổ cười cười, tay chỉ vào mặt anh. “Chú, chú, chú có thể để cháu xuống không?”
“Chú không thể khinh thường cháu.” Cổ Việt Trì nhếch miệng cười với Bùi Tòng Ngạn, đáp ứng yêu cầu thả thằng bé xuống.
Bùi Tòng Ngạn bình yên trở lại mặt đất nên người không khỏi thả lỏng nói. “Cảm giác làm đến nơi đến chốn thật tốt.”
A? Làm sao có thể…Bùi Bội kinh hãi miệng mở lớn.
Ngay lúc Cổ Việt Trì ôm lấy con cô, cô bất ngờ phát hiện, con cùng Cổ Việt Trì như từ một khuôn mà ra, một người mang khuôn mặt vì năm tháng mà chín chắn, cứng rắn, một người mang khuôn mặt non nớt vì chưa phát triển đầy đủ.
Khoảnh khắc đối chiếu hai khuôn mặt kia làm cho cô đột nhiên nhớ lại…
Chẳng lẽ lại là anh ta?
Tối hôm đó là anh ta đoạt đi trinh tiết của cô, là anh ta làm cho cô có thai sao?
Đêm đó trước khi rời đi, cô đã dùng ánh sáng mờ nhạt từ đèn ngủ để nhớ kỹ khuôn mặt của anh ta. Tuy rằng tăng thêm vài phần cuồng ngạo nhưng vẫn không mất đi sự tuấn tú của năm đó.
Lại nhìn kỹ…thật sự là anh ta! Tuyệt đối không sai được.
Cô sợ tới mức từ ghế quý phi ngồi thẳng dậy, bởi vì kinh hãi mà hô hấp trầm trọng dồn dập, vội vàng đứng lên chuẩn bị chạy trốn.
“Hai người ngồi chơi đi, tôi đi rửa mặt một chút.” Bùi Bội kích động nói.
Bùi Tòng Ngạn ngạc nhiên nhìn mẹ, chính mẹ nói khi đắp mặt nạ ngay cả lông mi cũng không được động đậy, mở miệng nói là tối kỵ, lúc này mẹ mở miệng là thế nào?
Mà lúc này Bùi Bội đã nhanh chóng chạy đi rửa mặt.
Cổ Việt Trì nhất thời sửng sốt.
Tầm cao như vậy, đường cong như vậy…Chẳng lẽ là cô ấy ?
Tầm mắt Cổ Việt Trì sâu xa khó hiểu lướt qua người Bùi Bội, đột nhiên cả kinh! Anh khẳng định chắc chắn người phụ nữ này là hình ảnh hiện hữu trong đầu anh mười năm qua, anh sẽ không nhớ lầm.
Khẳng định là cô ấy!
Mười năm trước anh hiểu lầm cô là do Well cử đến để mua vui cho anh, ngày hôm sau cô biến mất không chút dấu vết, khi đó anh phát hiện chính mình dùng cả đời hối lỗi cũng không tha thứ được, anh cư nhiên cướp đi trinh tiết của một cô gái còn trinh.
Vì muốn bù lại lỗi lầm không thể tha thứ này nên anh đã đi hỏi thăm địa chỉ của cô, thật đáng buồn là anh không biết tên cô, chỗ ở của cô, mười năm qua không hề có một tin tức gì về cô cả.
Nay vô duyên vô cớ, không có ý định đi tìm thì tìm được cô!
Cổ Việt Trì phát hiện người cần tìm mười năm đến đau khổ xuất hiện ngay trước mắt, mà giờ phút này cô lại muốn trốn giống như trốn đi mười năm trước.
“Không được đi!”
Một tiếng quát chói tai làm cho Bùi Bội đứng yên ngay tại chỗ không dám nhúc nhích. Sửng sốt vài giây cô mới ý thức được anh ta không là gì của cô cả, vì sao anh ta quát một câu không được đi là cô liền ngoan ngoãn đứng ngay tại chỗ chứ?
Thế là cô chuẩn bị nhấc chân lên…
Bất ngờ một tay to như kìm sắt cầm chặt cánh tay của cô “Là cô, khẳng định là cô rồi!”
Bùi Bội ngu ngốc đứng sửng. Anh ta nhận ra cô sao?
Không có khả năng đi? Đêm đó trời tối, anh ta không có khả năng thấy rõ mặt của cô.
Tay kia của Bùi Bội sờ lên mặt của mình, nhất thời nhớ lại trên mặt còn đang đắp mặt nạ, căn bản anh ta không nhìn thấy khuôn mặt của cô thì căn cứ vào đâu anh ta chắc chắn cô là người đêm đó chứ?
“Này, tại sao người này một chút lễ phép đều không có?” Bùi Bội ra sức thoát khỏi sự kiềm chế của anh ta.
Cổ Việt Trì buông tay, hai tay khoanh lại trước ngực, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô. “Mười năm trước có một đêm tình ở Las Vegas…”
Anh ta còn mặt mũi nhắc lại chuyện cũ sao?
Hai mắt cô ngoắc ngoắc trợn lên, khuôn mặt sau lớp mặt nạ trắng xanh. “Tôi chưa từng đến Las Vegas.”
“Không đúng, không đúng, em đã từng đến Las Vegas, nếu nhớ không lầm…Mười năm trước em đi một chuyến đến Las Vegas nhưng lại vì …” Sái Ảnh chen vào sửa lại.
“Câm, anh không mở miệng ra nói cũng không ai nói anh bị câm!”
Đồ lắm miệng!
Bùi Bội tức giận đến suýt nữa là hộc máu nội thương, hận không thể ngay tức khắc bóp chết Sái Ảnh. Không đánh mà khai là thế này đây!