Tổng Tài Ngoan Nào

Tổng Tài Ngoan Nào

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng tài Bảo Bối Của Tổng Tài mang thi vị Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em. Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

Chương 23 : Rốt cuộc giờ phút này

Nước mắt không kìm được nữa rơi xuống, Bùi Bội kích động ôm lấy đầu của anh, ở trên môi anh đặt một nụ hôn thể hiện tình cảm của cô. “Em tin tưởng.”

“Bội…” Tiếng nói khàn khàn có vài phần kích động.

Cô mỉm cười dán sát mặt vào mặt anh, còn anh thật quá cảm động hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười thâm tình.

Rốt cuộc anh cũng nhận được tình cảm của cô.

Đang đắm chìm trong hạnh phúc tình yêu ngọt ngào thì đột nhiên ngoài cửa vang lên âm thanh gõ cửa.

“Cổ tiên sinh đã dậy chưa?”

“Vương Dũng?” Cổ Việt Trì nhăn mi trừng cửa phòng.

Thật biết chọn thời gian đánh vỡ mộng đẹp của anh.

Bùi Bội cảm giác được anh đang giận, cô cười cười ngồi giậy nhìn vẻ mặt giận dỗi của anh.

“Em đi xem có chuyện gì?”

Lập tức Bùi Bội xuống giường, đi tới cửa nhẹ nhàng mở cửa, cửa hé ra vừa đủ nhìn được Vương Dũng. “Xin hỏi có chuyện gì?”

“Cổ phu nhân, tôi chỉ muốn thông báo cho Cổ tiên sinh biết động rắn đã được xử lý xong.” Vương Dũng báo cáo.

Bùi Bội ngẩn ra, làm sao có thể mới chỉ qua một buổi tối mà anh ta đã xử lý xong động rắn chứ?

Cô biết tập tục của người đại lục, có thể dời là dời, nhưng sao anh ta làm việc lại nhanh như vậy?

Cô không thể tin liếc Vương Dũng một cái, rồi quay đầu nói với vào. “Vương Dũng nói đã xử lý xong động rắn rồi.”

Trên mặt Cổ Việt Trì không có một tia kinh ngạc, chỉ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời mới có chút nắng sớm mà thôi, anh lại nhìn về Bùi Bội đang đứng ở cửa. “Nói với anh ta nửa tiếng sau gặp nhau ở cửa khách sạn.”

“Nha.” Cô quay đầu nhìn về Vương Dũng.

“Tôi nghe rồi, nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở cửa khách sạn.” Vương Dũng nhếch miệng cười rồi xoay người rời đi.

Bùi Bội nhẹ nhàng đóng cửa lại, xoay người đã thấy Cổ Việt Trì đã dậy ngồi bên giường, nhưng không ảnh hưởng đến con, thằng bé vẫn cuộn tròn ngủ say như trước.

Cổ Việt Trì nhỏ giọng gọi Sái Ảnh. “Sái Ảnh, dậy thôi.”

Sái Ảnh lập tức ngồi dậy. “Em nghe rồi.”

Lập tức Bùi Bội mở to mắt nhìn Sái Ảnh, chẳng lẽ anh ta nghe được Cổ Việt Trì và Vương Dũng nói chuyện, thậm chí thấy được?

Nếu thật sự anh ta nghe được, nhìn thấy được thì chẳng phải chuyện này quăng ra một cái là chết người à?

“Sái Ảnh, cậu nghĩ sao?” Cổ Việt Trì hỏi.

“Không tầm thường, trừ phi là phái quân đội đến, nếu dùng hai mươi người gan dạ sáng suốt chỉ trong một đêm xử lý xong động rắn đó thì nguy càng thêm nguy.” Sái Ảnh cười lạnh lắc đầu.

“Vương Dũng có thật sự dùng phương pháp chúng ta đề nghị như hôm qua không? Dùng thuốc độc giết rắn.” Bùi Bội chen miệng vào.

“Việc đó có thể là không thể.” Cổ Việt Trì phủ nhận phỏng đoán của Bùi Bội. “Em đã quên thái độ của Vương Dũng khi nhìn thấy rắn sao?”

“Ngày hôm qua chúng ta từng phỏng đoán Vương Dũng thuê hạng người gì rồi, theo tình hình này xem ra càng thêm khẳng định suy luận của chúng ta.” Sái Ảnh nói toạc ra.

“Đúng vậy, cho nên hôm nay chúng ta phải đề cao cảnh giác đối phó.” Cổ Việt Trì lo lắng thâm tình nhìn Bùi Bội. “Nhất là em, trăm ngàn lần nên tự bảo hộ bản thân mình.”

Lời dặn dò quan tâm đặc biệt này như một dòng nước ấm lướt qua trong lòng Bùi Bội, cô cười yếu ớt. “Em sẽ chú ý.”

Cổ Việt Trì lại cúi đầu xem xét đứa con đang ngủ say. “Còn có Tòng Ngạn, em cũng nhớ phải chú ý đến con, không được để thằng bé bị nguy hiểm.”

“Giao cho em, đừng quên nó cũng là con em.” Bùi Bội mỉm cười trấn an lo lắng của anh.

“Được rồi, hiện tại mọi người chuẩn bị ứng chiến.” Cổ Việt Trì nghiêm túc ra lệnh.

Lập tức Bùi Bội đánh thức Tòng Ngạn đang ngủ say, còn Sái Ảnh chuẩn bị đồ phòng thân, cũng lấy ra một khẩu súng đưa cho Cổ Việt Trì. “Cho anh phòng thân.”

Bùi Bội kinh ngạc nhìn khẩu súng trong tay Cổ Việt Trì, cư nhiên bọn họ lại mang súng. Vừa rồi Cổ Việt Trì nói chuẩn bị ứng chiến , chẳng lẽ thật sự có xung đột xảy ra sao?

Cổ Việt Trì dường như không có việc gì cầm lấy súng Sái Ảnh đưa cho, rồi kéo ống quần lên, Lúc này Bùi Bội phát hiện ở ống quần anh có túi đựng súng, chỉ thấy Cổ Việt Trì thật tự nhiên đem súng bỏ vào túi, rồi lập tức cầm lấy di động bấm số.

Bùi Bội kinh ngạc nhăn mày, liếc mắt nhìn anh suy nghĩ, lúc này anh còn gọi điện thoại cho ai?

“Tôi là Việt Trì, các cậu có thể chuẩn bị, trước mắt tôi đang ở…Ân…được…”

~~~o0o~~~

Một giờ sau, bốn người bọn họ đã đến di chỉ miếu nữ thần.

Dường như cũng nghe được hôm nay có việc trọng đại nên một cơn gió lớn nổi lên làm cát vàng bay cuồn cuộn, cát bụi trong không khí làm cho người ta không mở mắt ra được.

Cổ Việt Trì đứng trước cửa động, thần sắc ngưng trọng,  thì ra cửa động phong tỏa nay đã được mở ra. Xem ra ngày hôm qua đã diễn ra một trận chiến giữa người và rắn, trên đất thoáng thấy xác của rắn.

Mà làm Cổ Việt Trì khó hiểu là Vương Dũng đã biết có đàn rắn thì tại sao không trực tiếp xử lý mà còn giả tỉnh giả mê mời anh đi trước?

“Cổ tiên sinh, mời anh đi trước.” Vương Dũng cười nịnh nọt.

Cho dù đoán không ra tâm ý của Vương Dũng thì cẩn thận vẫn là trên hết, nên Cổ Việt Trì giấu giếm liếc Vương Dũng một cái. “Cùng nhau đi vào.” Bàn tay to của anh đáp lên vai của hắn ta, cùng đi vào miếu nữ thần.

Anh lo lắng cho Bùi Bội và Tòng Ngạn nên không quên quay đầu dặn dò. “Nhớ cẩn thận.”

“Đã biết.” Cũng không phải lần đầu tiên thám hiểm nên Bùi Bội nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con theo sát Cổ Việt Trì tiến vào miếu nữ thần.

Miếu nữ thần này được nhiều miếu nhỏ tạo thành, làm người ta tán thưởng là miếu thần biến mất ở vùng sông nước nhưng kết cấu bên trong vẫn đầy đủ, không bị phá hư một cái gì cả.

Vương Dũng cùng những công nhân khác đi sát phía sau, dọc theo đường đi nhặt lên những đồ vật bị hư hại rồi cẩn thận cất vào trong túi plastic.

Lúc Vương Dũng dẫn đường đi xuống, tại đây Cổ Việt Trì đã đi đông đi tây hơn hai tiếng nhưng vẫn không thấy tượng thần Nữ Oa, chỉ thấy phân tán những tàn tích không giá trị.

Rốt cuộc Cổ Việt Trì hiểu được, vì sao Vương Dũng nhất định chờ anh tới mới mời anh đi vào miếu thần?

Anh tin Vương Dũng đã đi vào miếu thần trước, nếu không làm sao anh ta có thể quen thuộc đường đi trong miếu như thế, chính là hắn ta buồn rầu vì không tìm thấy tượng thần Nữ Oa trong truyền thuyết, nhưng lại đoán anh có khả năng biết vị trí miếu thần nên mới giả ngu mời anh cùng đi vào miếu thần.

“Chẳng lẽ nói miếu bữ thần chỉ được người dân cúng tế cái miếu thôi ư?” Vương Dũng vụng trộm quan sát thái độ trên mặt Cổ Việt Trì.

Mặt Cổ Việt Trì không biểu hiện một tia cảm xúc, trầm ngưng nhìn mỗi góc trong miếu, tạm thời mặc kệ dụng ý của Vương Dũng, anh nghĩ thầm chỉ cần tìm được nữ thần giống như trong truyền thuyết, cho dù không mang đi nhưng chỉ cần xem một cái cũng đủ rồi.

Bùi Bội hồ nghi đi tuần tra bốn phía trong miếu, cô không tin miếu nữ thần là nơi cho rắn ở.

Sái Ảnh cũng buồn bực quan sát bốn phía.

Bùi Tòng Ngạn thì giãy ra khỏi tay mẹ, tò mò cầm một nhánh cây khô héo hua hua giữa không trung.

“Xem kiếm!” Bùi Tòng Ngạn ở một bên hăng say múa kiếm, đột nhiên cành cây đụng phải một hòn đá nhô lên thì bất ngờ tảng đá phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Mọi người bị sự cố xảy ra thình lình này làm cho sợ hãi, hai mắt mở to, huống chi Bùi Tòng Ngạn là một đứa trẻ, liền vứt ngay nhánh cây chạy đến trong lòng Cổ Việt Trì, hai tay ôm chặt thắt lưng của anh, sợ hãi ngẩng đầu nhìn tảng đá đang chậm rãi di động.

Một lát sau, vách núi mở ra một mật đạo.