Tổng Tài Ngoan Nào

Tổng Tài Ngoan Nào

Mô Tả:

Truyện ngôn tình tổng tài Bảo Bối Của Tổng Tài mang thi vị Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em. Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.

Chương 16 : Rốt cuộc cũng hỏi cô

Sái Ảnh ở trên đỉnh đầu thằng bé cũng nhỏ giọng cảnh cáo. “Cháu đừng khinh thường ba ba của cháu, trăm ngàn lần đừng để bề ngoài nho nhã lừa gạt.”

“Chính xác.” Nó hoàn toàn tán thành lời nói của Sái Ảnh.

Trong phòng một trận cãi nhau nay im lặng không nghe một chút âm thanh, tình thế phát triển quái dị làm hai người tò mò, vội vàng rón rén đến núp gần cửa nhìn xem.

Chỉ thấy Bùi Bội hai tay ôm lấy cổ của Cổ Việt Trì, còn hai tay Cổ Việt Trì thì gắt gao ôm chặt vòng eo Bùi Bội, đặc sắc nhất là môi của hai người đang dây dưa triền miên rất nóng bỏng…

“Oa.”

Lập tức bàn tay to của Sái Ảnh che lại tầm mắt của Bùi Tòng Ngạn, nên Bùi Tòng Ngạn chỉ nghe được giọng nói cảnh cáo. “Hình ảnh hạn chế độ tuổi, trẻ nhỏ không nên xem.” Anh ta đi lên phía trước xem, trong mắt lộ ra ý cười.

~~~o0o~~~

Vì thu xếp công việc trước khi đi Liêu Ninh nên Cổ Việt Trì phải làm việc đến tận đêm khuya mới được nghỉ ngơi.

Bùi Bội theo sát quan sát từng cử chỉ hành động của anh, phát hiện anh là người đàn ông cẩn thận đáng để người khác an tâm.

Mắt thấy sắp đến ngày khởi hành nên thừa dịp lúc anh ngủ say hết sức, Bùi Bội liền vụng trộm lẻn vào phòng của anh để thẩm duyệt lại tư liệu còn đặt trên bàn.

Thế này cô mới phát hiện, anh trừ bỏ có sưu tập một số tư liệu có liên quan đến miếu nữ thần ra, thì mọi chuyện liên quan đến chuyến đi tới Liêu Ninh đều được anh sắp xếp ổn cả, càng làm cho cô khiếp sợ hơn là anh còn chuẩn bị một máy bay tư nhân.

Cư nhiên anh có máy bay riêng?

Hai tay Bùi Bội đặt trên tài liệu, hít một hơi thật sâu, không khỏi để tay lên ngực tự hỏi, cô chống đối lại là một người đàn ông như thế nào?

Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện thêm một người, đôi tay mạnh mẽ ôm lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào gáy cô.

“Trễ như vậy còn không nghỉ ngơi, vụng trộm vào đây làm gì?”

Cô cứ nghĩ là thần không biết quỷ không hay, rốt cuộc vẫn bị phát hiện, mặc kệ, không liên quan, tùy cơ ứng biến đi.

Bùi Bội xoay người đối mặt với anh, trong phòng u ám, chỉ thấy đôi mắt đen kia rực rỡ ánh hào quang, tình hình này với một đêm mười năm trước đây…

Trong nháy mắt, chuyện xưa nhớ lại như sóng triều đánh úp lại.

Cô nhớ rõ ràng một đêm kia cùng hiện tại giống nhau, trong phòng tối thui không thấy rõ gương mặt của anh, bên hông bị một đôi tay rắn chắc như kìm kẹp, kế tiếp nhớ lại làm cho hai má cô nóng bừng lên.

“Tôi…” Cô băn khoăn đem hai tay che trước ngực, phòng ngừa chuyện đêm kia lại xảy ra một lần nữa. Mà khi tay cô đụng vào da thịt ấm áp của anh, làm cô kinh ngạc phát hiện nửa thân trên của anh trần trụi, khiến cho cô vừa thẹn vừa sợ vội vàng rút tay về.

Trong bóng đêm không nhìn được vẻ mặt bối rối của cô, nhưng khi nghe cô hít một hơi kinh ngạc rồi nhanh chóng rút tay về, trong lúc vô tình như vậy lại kích thích anh.

“Sợ cái gì?”

“Tôi, tôi, tôi…” Bùi Bội kề sát trước lồng ngực rộng lớn của anh, dường như áp lực của anh đã hút hết không khí của cô. Cô khó chịu vặn vẹo eo nhỏ, nhưng vô hình đã tăng thêm ma sát làm cho độ ấm cơ thể tăng lên mấy độ.

“Đừng lộn xộn nữa.” Cổ Việt Trì gầm nhẹ, huyệt ở hai bên thái dương đập nhanh hơn, khát vọng mãnh liệt ở ngực sôi trào, vừa thống khổ vừa phấn khởi.

Chính cô đang dính trước ngực anh nhưng lại gây cho anh nhiều tra tấn như vậy.

Bảo bối trong lòng nghe lời đứng im bất động, ấm áp run run áp trước ngực anh, chậm rãi áp xuống phía dưới “Tôi không nhúc nhích.”

Cô không biết cô đã gây cho anh loại tra tấn nào đâu, thế này so với bất động càng khó chịu hơn, anh nín thở sắp muốn phá tan xương sườn mà ra. Cầu trời phù hộ trái tim của anh sẽ không bị bệnh.

Hoài nghi cùng khát vọng giống một tầng sương mù bao phủ lấy suy nghĩ của anh, anh thử thoát khỏi hoang mang này, thử thăm dò xem cô có giống anh hay không.

“Bùi Bội…” Giọng anh khàn khàn trầm thấp.

“A?”

Tựa hồ Cổ Việt Trì nhìn thấy sâu trong đôi mắt cô là khốn quẫn, nhưng chớp động lại có chút lửa tình dục.

Nhưng lửa tình này nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là cảm xúc bị nhốt cùng giãy dụa, phảng phất không thể tin vừa rồi mình đã làm cái gì, nhưng lại hiểu được mình làm cái gì mà vạn phần sợ hãi.

Bùi Bội nhanh chóng giãy thoát ra, cũng gắt gao nắm hai tay trừng anh. “Tôi chỉ nhất thời tò mò anh làm cái gì, cũng không có ý tứ gì khác.”

Cô không dám dẫm lên vết xe đổ, một lần là đủ rồi.

“Bùi Bội.” Anh khẽ vuốt hai má của cô.

Líc này đây cô tự nhiên khai ra. “Thật sự là tôi chỉ vào nhìn xem thôi.”

“Thật sự là tò mò thứ gì đó trên bàn thôi sao? Bùi Bội, đừng…”

Tay anh nhẹ vén tóc của cô, nhưng cô lại nhanh bắt lấy cổ tay anh rồi dùng lực bỏ ra.

“Không, chúng ta không thể lại một lần nữa, tôi không cần.”

Hay là cô cảm giác được áp lực thống khổ của anh ta?

Ánh mắt anh sắc bén nhìn cô. “Em nói dối, trong lòng em và thân thể của em hiểu được.”

“Im miệng!” Bùi Bội hổn hển nói.

Buồn bực của cô càng chứng minh cho phỏng đoán của anh.

“Phủ nhận?”

Tay Cổ Việt Trì bắt lấy tay cô nhưng lại thả ra.

Thủ đoạn cương ngạnh chọc giận cô chỉ làm anh đau lòng, anh suy sụp quyết định ,anh muốn đoạn tình cảm này đến một cách bình thường dựa trên tình cảm của hai bên, anh phải kiên trì đến khi cô nhận thua mới thôi.

“Vốn đã không có chuyện thì vì sao tôi phải phủ nhận?”

Trong mắt cô không có chút giận dữ giả dối, nghe ra có chút phấn khởi, không thể che dấu chính mình cũng động tình như anh.

Giọng nói ôn nhu, nhưng không có thả lỏng cường ngạnh tiến sát. “Em sợ hãi chúng ta có quan hệ xác thịt một lần nữa nên vẫn cự tuyệt trốn tránh tình cảm của mình sao?”

Bùi Bội phảng phất giống như bị anh đánh tới, kinh hách lui ra sau từng bước một. “Anh nói bậy…căn bản chúng ta không có khả năng…”

Hành động của cô làm cho anh rất khổ sở, nếu đây là báo ứng anh nhận được thì anh phải chịu được, không tiếc sinh mệnh của mình, anh nhất định phải thắng, tuyệt không để cho hai người chia lìa lần nữa.

“Em sai rồi, vì sao không có khả năng,  lý trí của em bị tự tôn vây khốn cho nên không phát hiện ra tình cảm chân chính của anh.”

“Không! Chân chính của anh là ti bỉ, ngạo mạn, cùng…” Bùi Bội cực lực tìm tòi nhiều chữ nhục mạ để công kích anh “Tâm hoài bất quỹ.”

Cổ Việt Trì cười khẽ, phủ nhận lên án của cô. “Anh chỉ bị tình yêu dẫn đường thôi.”

Ôn hòa trong ánh mắt của anh đủ để dập chết thế giới trong lòng cô, hơn nữa thái độ kiên quyết, nói năng có khí phách, hiển nhiên anh chiếm thế thượng phong.

Anh ta thật yêu thương cô sao?

Bùi Bội nhất thời giãy dụa giữa bối rối và hưng phấn.

“Về phần em phát hiện những tính cách mới trên người anh, có lẽ bây giờ chính là đức hạnh của anh nên anh sẽ thẳng thắn vui vẻ chấp nhận. Bùi Bội, em nhớ kỹ lời anh nói, khi cần thiết anh sẽ không từ thủ đoạn được thứ anh muốn, trăm ngàn lần đừng quên lời cảnh cáo của anh, bất kể cái gì anh cảm thấy có hứng thú thì anh sẽ không buông tha, bao gồm cả em, bởi vì em là của anh.” Anh nghênh đón ánh mắt lăng ngốc của cô, nâng cái cằm khéo léo của cô lên. “Anh muốn tình yêu của em, muốn thể xác của em, muốn trái tim của em, thiếu một thứ đều không được.”

Lúc này đầu óc Bùi Bội bị uy hiếp mà ầm ầm rung động, cô bối rối cứu lại một chút lý trí còn sót lại của mình, vô số tình cảm trong lòng nổi lên dày vò cô.