Tổng Tài Ngoan Nào
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Truyện ngôn tình tổng tài Bảo Bối Của Tổng Tài mang thi vị Nếu khoảng cách giữa chúng ta là một nghìn bước, em chỉ cần bước 1 bước, 999 bước còn lại anh sẽ chạy đến cùng em. Thác nước ngoài khách sạn cao cấp Las Vegas, vào ban đêm biến thành núi lửa đang tức giận cháy hừng hực, chiếu hồng những khuôn mặt đang vô cùng kinh ngạc, qua vài phút lửa ngừng cháy khôi phục lại hiện trạng ban đầu.
Chương 15 : Sái Ảnh thì mỉm cười
Sái Ảnh cười cười, không chút suy tư trả lời. “Em nghĩ sẽ đi theo anh, em muốn thấy miếu nữ thần xuất hiện từng giây một ấy chứ.”
Tiếp theo, tầm mắt Cổ Việt Trì lướt nhanh qua Bùi Bội rồi dừng lại ở trên mặt con. “Con, con muốn thế nào?”
“Con?” Bùi Tòng Ngạn khó nén hưng phấn cười ha hả. “Đương nhiên không có lý do gì không cho con đi, hiện tại con hận không thể chắp cánh bay ngay đến Ngưu Hà Lương luôn ấy.”
Bùi Bội kinh ngạc trừng con, cư nhiên bắt đầu nịnh bợ ba ba!
“Này, nhóc con xấu xa, không phải lúc trước con nói nơi đó chim gà đều không sinh sản được hay sao, làm sao lúc này lại sảng khoái đồng ý như vậy?”
“Cái này là nhất thời, nhất thời, không thể so sánh được.” Bùi Tòng Ngạn thong dong trả lời.
“Tới đây.” Bùi Bội đánh một cái lên đầu con không chút lưu tình.
Bùi Tòng Ngạn vô duyên vô cớ bị trúng một chưởng nên sờ sờ đầu chu miệng lên. “Quân tử động khẩu không động thủ.”
“Mẹ không phải quân tử, mẹ là nữ tử.” Liền bắt lỗi trong lời nói của con.
Nhìn hai mẹ con kỳ lạ đối đáp, khiến Cổ Việt Trì không khỏi lắc đầu. “Bùi Bội, ý em thế nào? Có nguyện ý cùng đi với bọn anh không ?.”
Rốt cuộc cũng hỏi cô!
Ngay từ đầu hỏi Sái Ảnh, kế tiếp hỏi con, cuối cùng mới hỏi cô, anh ta đem cô xếp vị trí thứ ba sao?
“Tôi không đi!” Bùi Bội khinh thường đứng dậy, chuẩn bị bước chân rời đi.
“Em không muốn đi thật sao? Miếu nữ thần không hấp dẫn được lòng hiếu kỳ của em?” Giọng nói Cổ Việt Trì trầm thấp vang lên.
Vì sao lại không hấp dẫn được lòng hiếu kỳ của cô được chứ? Năm đó nếu không bị sắc thái thần bí của miếu nữ thần hấp dẫn thì làm gì có chuyện cô có thể đến một nơi xa xôi chim không sinh sản nổi mà tìm kiếm chứ?”
Vấn đề là mặt mũi! Hai tay Bùi Bội chậm rãi nắm chặt, cắn cắn môi, âm thanh căm giận bất bình phát ra từ kẽ răng. “Không đi chính là không đi!” Cô nổi giận đùng đùng bước đi thật nhanh rời đi.
Người có mù cũng nhìn ra được kỳ thật so với bất kỳ ai cô là người muốn đi nhất, chẳng qua cô làm quá lên thôi.
“Lại buồn bực.” Cổ Việt Trì cười lạnh yếu ớt.
Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn đều trưng ra vẻ mặt không giám chọc giận thêm.
Cổ Việt Trì hít một hơi thật sâu, lười nhác từ ghế đứng lên. “Vẫn là tôi đi đả thông cô ấy.”
“Tùy anh.” Sái Ảnh nhún nhún vai ý nói không còn cách nào khác.
“Xin cứ tự nhiên.” Bùi Tòng Ngạn làm ra tư thế mời đi rất kỳ quái.
Cổ Việt Trì mím miệng buồn cười, rồi ngẩng đầu bước đến phòng Bùi Bội.
~~~o0o~~~
Cổ Việt Trì đứng ở trước cửa phòng, tay cầm nắm cửa chuẩn bị mở ra, bất ngờ trong phòng lại truyền ra tiếng la tức giận.
“Cái gì chứ! Cư nhiên đem tôi xếp thứ ba, hừ!”
Nhất thời tay Cổ Việt Trì đặt ở nắm cửa liền rút về, đứng ở cạnh cửa nghe lén một chút đã.
Cô ấy buồn bực vì xếp thứ ba sao? Ngẫm lại tình hình vừa rồi, anh hỏi Sái Ảnh trước, tiếp theo là con, rồi mới đến cô ấy nha…A, thì ra cô ấy vì thứ tự mà tức giận.
Cảm xúc của cô ấy so với cô bé không khác là mấy, bất quá lại có thể chạm đến tâm của anh.
Anh giơ tay lên gõ nhẹ cửa phòng.
“Ai a?” Bùi Bội tức giận la hét.
“Là anh, em mở cửa cho anh đi.”
Không hề cảnh giác, trên cửa vang lên tiếng của đồ vật bị ném, làm cho Cổ Việt Trì chấn kinh nhảy xa khỏi cánh cửa.
“Cút ngay!” Cô quát to một tiếng.
Cổ Việt Trì lắc đầu cười khẽ. “Đừng tức giận, nhanh mở cửa cho anh vào đi.”
Giọng nói ôn hoà vẫn không buông tha khi cô cự tuyệt như thế.
“Cho anh vào ư? Mơ tưởng.” Cô sẽ không mở.
“Em cho là tấm gỗ mỏng manh này có thể ngăn được anh sao?”Cổ Việt Trì không đề cao giọng nói, vẫn là ôn nhu uy hiếp.
“Tôi cũng không tin anh có thể phá được nó.” Bùi Bội ương ngạnh khiêu khích.
Phanh! Nháy mắt một tiếng động vang trời, cửa phòng bị một lực mạnh đá văng lên tường, biến thành mảnh nhỏ nằm trên nền nhà.
Nhìn người đàn ông đứng thẳng thắn ngoài cửa, khiến cô hoàn toàn há hốc mồm ngây người.
“Anh đem cửa phòng tôi…”
“Anh đã nói qua, tấm gỗ mỏng manh này không ngăn được anh.”
“Cho dù tôi không tin thì anh cũng không được phá cửa phòng của tôi.” Bùi Bội hét lên, che dấu sợ hãi trong lòng.
Nhìn anh ta tới gần chính mình, Bùi Bội nhát gan chỉ có thể lui từng bước. “Anh cách xa tôi ra một chút.”
Cổ Việt Trì khoanh hai tay trước ngực nhìn cô đang sợ hãi nhưng lại không cam lòng yếu thế. “Rõ ràng em muốn theo mọi người đi…”
“Không, anh lầm rồi, tôi không muốn đi theo mấy người.”
“Phải không?” Cổ Việt Trì nghiền ngẫm nhìn cô.
“Đúng.” Bùi Bội hét lên, thiếu chút nữa phá hư cổ họng của mình.
“Đừng lừa gạt chính mình.” Anh nói chậm rãi , ánh mắt trào phúng mang ý cười ám chỉ cô không cần lừa dối người khác.
Cho dù chỉ lừa bản thân một lúc, nên tin tưởng ông trời không đánh cô xuống mười tám tầng địa ngục đi.
“Tôi nói không là không…”
Cổ Việt Trì cúi đầu xuống, làm cho cô kinh ngạc hai mắt sắp rớt ra đến nơi.
Anh hôn lên tóc cô, cuối cùng tới hai má đang đỏ bừng của cô.
Động tác bất ngờ như vậy làm cho Bùi Bội không thể nhúc nhích, lời nói phản bác hoàn toàn bị nuốt xuống bụng, nháy mắt toàn thân cứng ngắc.
Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, anh còn khẽ cắn trêu chọc vành tai của cô.
Trời ạ! Căn bản cô vô lực chống cự hành động ôn nhu của anh, trong lòng lại có nai con nhảy loạn lên.
“Ngoan, đùng náo loạn, theo anh và con đi tìm tòi nghiên cứu miếu nữ thần đi.”
Hơi thở nóng rực vây quanh cô khiêu khích những cảm quan yếu ớt của cô.
“Anh hy vọng tôi đi ư?” Cô hoàn toàn bị lạc ở sự tán tỉnh ôn nhu của anh.
“Anh rất khát vọng em đồng hành cùng anh, anh không chịu đựng được mỗi phút giây không có em làm bạn.” Giọng nói trầm thấp của anh vô cùng thân thiết, bạc môi dựa vào trên môi cô, dùng hô hấp của anh nhiễu loạn hô hấp của cô, một bàn tay nắm lấy eo nhỏ, ánh mắt phá lệ trở nên thâm tình. “Anh muốn em nhắm mắt theo đuôi bên cạnh anh.”
Cái miệng nhỏ nhắn mới được mở ra lại bị che lại chặt chẽ, biện hộ hay nghi hoặc đều bị anh nuốt hết.
Kỹ xảo của anh mê hoặc làm người ta si mê như say rượu. Suy nghĩ của Bùi Bội không biết bay đến nơi nào, hoàn toàn đầu hàng trước sự ôn nhu của anh.
Đột nhiên có tiếng phá cửa làm cho Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn sợ tới mức ngay lập tức chạy đến phòng Bùi Bội.
Sái Ảnh và Bùi Tòng Ngạn trốn ở một bên góc tường, đầu ló ra nhìn những mãnh gỗ nhỏ nằm trên sàn nhà.
“Oa, khí lực của ba ba thật không phải vừa nha!” Bùi Tòng Ngạn bội phục nhẹ giọng kêu lên.