Vòng tròn Tình Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Vòng tròn Tình Yêu mang tới thông điệp Tình yêu biến những điều vô nghĩa của cuộc đời thành những gì có ý nghĩa, làm cho những bất hạnh trở thành hạnh phúc.
Mới Cập Nhật:
Chương 1.1
"Nếu không còn chuyện gì cả, thì hôm nay cứ tan họp ở đây đi."
Ngồi ở vị trí cao nhất của phòng họp, chàng thanh niên ngũ quan anh tuấn nhưng không hề mang vẻ dữ tợn, rất tỉnh táo lên tiếng.
Nghe được câu này, những người khác trong phòng họp cũng bình tĩnh trở lại.
"Ồ..., nhóc này cũng khí thế ghê gớm nha, mới ngày đầu nhậm chức mà đã dọa sợ hết cả đám đàn anh đàn chị rồi?"
Chủ tịch hội sinh viên tiền nhiệm vốn còn đang lấy danh buông rèm nhiếp chính tên A Quân vỗ mạnh mấy cái lên lưng cậu, cố làm dịu bớt bầu không khí.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thôi Tú Bân nhận chức chủ tịch hội sinh viên trường đại học S, cũng là lần đầu chủ trì một cuộc họp.
Thôi Tú Bân lộ ra ý cười, khuôn mặt mềm mại phúng phính, biểu cảm trên mặt cũng ôn hòa đi rất nhanh. "Em xin lỗi, lần sau em sẽ chú ý."
Bản thân cậu lại không hay biết rằng mấy thành viên nữ trong hội sinh viên đã bắt đầu khẽ giọng bàn tán.
"Chết thật, đàn em này hình như hơi bị đẹp trai quá hay sao ấy?"
"Sao mà đẹp thế nhỉ??? Khí chất đỉnh ghê..."
Ánh mắt của Thôi Tú Bân chỉ một mực dừng trên cái đầu màu bạc kia, trên tai gắn mấy vòng trang sức bằng kim loại, bờ môi vừa ướt át vừa mềm mềm, chính là vị đàn anh nãy giờ vẫn đang cúi thấp đầu xem điện thoại.
Là đàn anh Thôi Liên Chuẩn.
Từ ngày nhập học đầu tiên, ánh mắt của cậu đã luôn dán trên người anh.
Nhưng tận hôm nay mới lần đầu được nghe tên anh.
Thôi Tú Bân không phải người hướng ngoại cho lắm. Cậu chỉ nghe lời bố mẹ mà chuyên tâm học hành, chuyên tâm nghiên cứu, một mình tới thành phố, một mình bước vào sân trường xa lạ này.
Vì vậy, hoạt động chào tân sinh viên đối với người đã quen ở một mình như cậu mà nói, cũng không có nhiều ý nghĩa cho lắm, cậu đi ra ngoài nguyên nhân duy nhất là bởi vì tránh sự lúng túng bất tiện với bạn cùng phòng vốn chưa nói chuyện được nổi dăm câu mà thôi.
Nhưng cậu đã phải hối hận rất nhanh. Các đàn anh đàn chị đều quá nhiệt tình giăng lưới bắt cá, đi dạo có mỗi một vòng thôi, trên tay đã đủ loại giấy tuyên truyền tờ rơi sổ ghi chép các loại, nhiều tới mức cầm không xuể.
Tay chân cậu bận bịu sắp xếp đống giấy tờ, không hề để ý xung quanh, lúc giật mình bừng tỉnh, là khi đã đâm vào người khác.
Đối phương nhỏ giọng kêu đau, mấy quyển sổ tân sinh viên trên tay đều rơi hết xuống, người kia thấp hơn cậu một chút nên bị đâm lảo đảo cả người, nghiêng ngả đổ vào trong ngực cậu.
Toàn thân người kia có một mùi rất thơm, lúc ngã vào người cậu, mấy sợi tóc mềm mại êm ái trên đỉnh đầu cọ qua chóp mũi Thôi Tú Bân, nhẹ xốp ngứa ngáy, không hề báo trước mà khiến hô hấp cậu rối loạn.
Người kia vịn vào cánh tay của cậu đứng thẳng dậy. "Xin lỗi nhé, xin lỗi nhé..."
Anh nhìn mớ sổ tân sinh viên lả tả trên đất, bấy giờ mới ngẩng đầu đối mắt với cậu, "Tân sinh viên?"
Nhìn thấy khuôn mặt người kia rồi thì Thôi Tú Bân đột nhiên lại ngây ngẩn cả người, não bộ lí trí đều không thể suy nghĩ bình thường được nữa.
Thôi Tú Bân chưa từng đặc biệt cảm nhận được thế nào là "đẹp mắt", cậu chưa từng đánh giá người khác, lúc người khác khen ngợi mình này kia cũng chẳng có cảm giác gì luôn, nhưng người trước mắt lúc này thì lại cho cậu cảm giác đầu tiên chính là,
Người này... trông thật đẹp.
Màu da giống màu kẹo đường, mũi cao thẳng tinh xảo, mắt một mí chỉ cần không khống chế cái là sẽ có vẻ hung dữ ngay, nhưng tròng mắt rất to, đuôi mắt lại có một đường cong nũng nịu.
À, còn nữa, đôi môi vô thức cong cong giống con vịt nhỏ, dày dày mềm mềm, chắc có bôi son dưỡng môi nên trông rất ướt át, khiến trong đầu Thôi Tú Bân không vì lý do gì mà nảy ra suy nghĩ phải hung hăng gặm cắn cái bờ môi hồng hào này một cái mới đã hờn.
————tóm gọn lại là, giống như một con cáo nhỏ.
Hóa ra, con trai cũng có thể dùng từ "đáng yêu" để miêu tả mà không hề có cảm giác gì kỳ lạ.
"Đàn em?"
Thấy cậu ngơ ngác không trả lời, Thôi Liên Chuẩn lại hỏi lần nữa.
Thôi Tú Bân lúc này mới kịp phản ứng, tay chân luống cuống mà gật đầu.
"À————"
Nhìn qua thì trông anh giống hệt một trong các hội trưởng chi hội sinh viên, anh nghiêm mặt cau mày, quan sát cậu từ trên xuống dưới, lát sau còn đưa tay lên người Thôi Tú Bân ấn chỗ này sờ chỗ kia, cuối cùng hai mắt sáng lên mà hỏi, "Đàn em này, em từng học nhảy hả? Không, chưa từng học cũng không sao hết, thiên phú tự nhiên này của em học cũng sẽ nhanh lắm————"
"Thôi! Liên! Chuẩn!"
Một giọng nữ tức giận từ phía xa vọng tới.
"Cậu nhanh lăn về đây cho tôi!"
Thôi Liên Chuẩn bị hét đến mức lộ ra vẻ hơi sợ hãi, anh ngượng ngùng nhìn đàn em mình vừa va phải mà nói. "Xin lỗi nhé, anh phải giải quyết chút việc với trưởng ban của anh đã..."
"À, nếu có hứng thú, nhất định em phải ghé qua xem đội văn nghệ của bọn anh biểu diễn nhé, hai giờ rưỡi chiều hôm nay luôn nha!"
"Thôi Liên Chuẩn!"
"Được rồi, đúng là muốn bỏ chạy luôn mà, tạm biệt đàn em!"
Vị học trưởng Thôi Liên Chuẩn này còn chưa có kịp tự giới thiệu gì cứ như thế sỗ sàng xuất hiện, sau đó không thèm hỏi ý kiến ai mà biến mất ngay tắp lự.
Để lại Thôi Tú Bân đờ người tại chỗ, nhìn đống giấy tờ tả tơi trên đất đến mức xuất thần.
"Hai giờ chiều..."
Thế thì đi xem chút đi.
Đây chính là thời điểm mọi thứ bắt đầu.
Tới khi nhìn được trên sân khấu, điệu nhảy của người kia dù dưới ánh đèn giá rẻ cũng hoàn toàn chinh phục, thu hút ánh mắt của người khác, cậu dường như thấy bản thân bước qua từng ranh giới thanh âm một.
Tâm tình chưa từng vì ai mà hâm mộ lưu luyến cứ thế nảy lên, cảm giác bị mạnh mẽ tàn phá, cuối cùng là rung động tới mức không thể ngăn cản được.