Thấy Em Liền Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Thấy Em Liền Yêu mang tới thông điệp Thà rằng cô đơn vì không yêu ai cảcòn hơn yêu ai đó mà vẫn cô đơn
Chương 5: Cuối tuần
Cuối tuần, vốn Chu Phác Ngọc muốn ngủ một giấc đến tận chiều tối, Trần Cừu An lại khua cô dậy, muốn mang cô đi ra ngoài chơi. Cô mặc áo len trễ vai màu xanh ngọc, ngồi trên ghế lái phụ ngáp liên tục, còn Trần Cừu An thì lại là tinh thần phấn chấn.
Xe chạy đến trại nuôi ngựa vùng ngoại thành, nhân viên phục vụ đi đỗ xe, hai người đi bộ thêm một đoạn, từ xa đã có thể nhìn thấy trường đua rộng mênh mông, Phác Ngọc ngồi trên khán đài, nhân viên trại nuôi ngựa dắt ngựa qua đây, Trần Cừu An lên ngựa, nở nụ cười với cô.
Gió thổi tung áo sơ mi của anh, cô nghe thấy tiếng vó ngựa, ngay sau đó nhìn anh đi xa dần.
Rong ngựa gió xuân lòng đắc ý (1). Trần Cừu An lúc nào cũng đắc ý, nhưng anh có vốn liếng để đắc ý, gia thế không tầm thường, vẻ ngoài xuất sắc, năng lực xuất chúng. Luôn nói trời cao công bằng, hóa ra cũng có thiên vị.
(1) 春风得意马蹄疾: Rong ngựa gió xuân lòng đắc ý ( Đăng Khoa Hậu – Bản dịch của Lâm Trung Phú.)
Anh chạy hai vòng đường đua, Chu Phác Ngọc đi xuống khán đài đứng cạnh hàng rào chắn, anh xuống ngựa đi về phía cô, mồ hôi chảy dọc hai bên thái dương, Phác Ngọc tiến lên ôm lấy anh.
“Sao vậy?” Trần Cừu An cũng vòng tay ôm cô, Phác Ngọc lắc lắc đầu, kiễng chân lau mồ hôi giúp anh.
Hai người đi vào tòa biệt thự của làng du lịch, Phác Ngọc mở tủ lạnh ra nhìn bên trong đầy đủ mọi nguyên liệu nấu ăn: “Buổi trưa muốn ăn gì?”
Trần Cừu An cũng đi tới, gác cằm lên hõm vai cô: “Gà hầm cốt dừa. (2)”
Chu Phác Ngọc lấy ra hai trái dừa: “Anh biết chọn thật đấy.”
Phác Ngọc đeo tạp dề, xắn tay áo lên, dóc trái dừa lấy thịt, bổ trái dừa lấy nước, cô biết nấu ăn từ khi còn nhỏ, xuống bếp cũng được coi là bày mưu lập kế (3).
(3) 运筹帷幄: Ánh mắt nhanh nhạy, có thể tùy cơ ứng biến, giỏi nắm bắt thời cơ,… ( Nguồn: Baidu)
Trần Cừu An ngồi trên ghế sofa xem TV, thời gian chầm chậm trôi đi, bọn họ giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Gà hầm cốt dừa thêm một đĩa rau xào, ăn cơm trưa xong, hai người cùng nhau đi ngủ trưa, Trần Cừu An ôm eo cô, một nụ hôn không mang theo tình dục rơi xuống, cô rất thích thời khắc này, yên bình lại thanh thản.
Buổi chiều, lúc Phác Ngọc tỉnh lại, Trần Cừu An không biết đã đi đâu, cô ngồi trong phòng gọi anh, tiếng đáp lại truyền ra từ sau nhà.
Cô kéo cửa sổ sát đất ra, Trần Cừu An đang bơi lội, anh bơi một vòng qua đây, vẩy nước lên thành bể bơi, lau mặt một phen: “Nghịch nước không?”
“Không nghịch.” Cô từ chối thẳng thừng.
Trần Cừu An nói: “Em lấy khăn tắm giùm anh.”
Phác Ngọc thấy trên ghế có khăn tắm, cầm lấy đi tới bên cạnh bể bơi.
“Lau mặt giúp anh.”
Tật xấu gì vậy?
Phác Ngọc vẫn ngồi xổm xuống, chuẩn bị lau giúp anh, Trần Cừu An bỗng cười xấu xa, một tay ôm cả người cô xuống nước, Phác Ngọc trở tay không kịp, sặc vài ngụm.
Trần Cừu An cười thoả thích, Chu Phác Ngọc đen mặt, dìm anh vào trong làn nước, Trần Cừu An kéo cô đến giữa hồ bơi, Phác Ngọc giãy giụa muốn lên bờ, Trần Cừu An người này xấu xa bưng mặt cô lên rồi hôn.
Phác Ngọc bị bắt hôn một lúc, không địch lại nổi cái phổi cứng như thép này, vùng vẫy mãi mới hít thở được, cô đứng thẳng, thở phì phò hổn hển, Trần Cừu An cố tình còn muốn tiến lên chắn trước người cô, Phác Ngọc ra tay tàn nhẫn đánh anh một cái thật đau, xoay người trèo lên bờ.
Cô thay bộ đồ ướt sũng ra, Trần Cừu An cũng đi vào theo.
“Cút ngay.” Chu Phác Ngọc nói.
“Không cút.” Trần Cừu An giả bộ đáng thương: “Em xem xem có phải lưng anh đỏ lên rồi không.”
“Đáng đời anh.”
Nói thì nói vậy, Chu Phác Ngọc vẫn nhìn nhìn lưng anh, có một vết bàn tay đỏ ửng.
Trần Cừu An thấy biểu cảm trên mặt cô, cười nói: “Bảo bối, để lại dấu bàn tay trên người anh, em là người đầu tiên đó.”
Đã vô số lần anh phá lệ vì cô, hao tốn biết bao công sức, nhưng tính là gì so với cô chứ?
Tình yêu, chính là dung túng cho đối phương ngang ngược.
Chu Phác Ngọc trừng mắt liếc xéo anh một cái, vừa rồi cô bị kích động đến nỗi chảy nước mắt, đôi mắt ửng đỏ, tóc còn nhỏ nước, thoạt nhìn cực kỳ tội nghiệp.
Trần Cừu An thở dài, ôm cô vào lòng: “Phác Ngọc, chưa bao giờ anh hỏi em có vui vẻ không, là bởi vì anh tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng em, quan hệ giữa hai chúng ta chỉ có anh và em, em hiểu không?”
Từ Đông Sơn trở về, Chu Phác Ngọc bắt đầu khép mình lại, cô trốn trong trường học, như một con nhím con khiến anh không biết phải mở miệng sao. Trần Cừu An vẫn còn nhớ khi cô 19 tuổi, bọn họ vừa mới bắt đầu ở bên nhau, anh đã rất ngạc nhiên vì sự trưởng thành sớm của Phác Ngọc, dưới vẻ bề ngoài nhỏ tuổi này là một tâm hồn quá mức thành thục. Người trưởng thành quá sớm sẽ biết tự làm tổn thương bản thân, cô là một viên ngọc thô, cũng là một viên đá cứng.