Thấy Em Liền Yêu
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Thấy Em Liền Yêu mang tới thông điệp Thà rằng cô đơn vì không yêu ai cảcòn hơn yêu ai đó mà vẫn cô đơn
Chương 14 : Tống Từ có chút bất đắc dĩ
Hôm sau, Phác Ngọc thức dậy từ sớm, khi trời mới tờ mờ sáng, Trần Cừu An nhận thấy người bên cạnh cử động, ôm lấy eo cô.
“Sao không ngủ thêm lúc nữa?”
Phác Ngọc thấy anh còn mơ mơ màng màng, trong lòng cảm thấy mềm mại.
“Anh ngủ đi, em đi mua đồ ăn.”
Cô vào phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, Trần Cừu An đang ngồi trên giường, nửa người trên anh để trần, vóc dáng đẹp đến mức làm người ta phải huýt sáo. Anh đứng dậy đi vào phòng tắm, Phác Ngọc tìm được một giỏ tre để đựng thức ăn.
Hai người cùng đi chợ mua thức ăn, Phác Ngọc nói chuyện với bác gái bán hàng, Trần Cừu An đứng bên cạnh nhìn cô, cô mua xong một thứ lại bỏ vào giỏ tre anh cầm, thoạt nhìn hai người họ như một đôi vợ chồng bình thường.
Bữa sáng, Phác Ngọc làm sủi cảo tôm tươi với bắp, sủi cảo làm lấy ra khỏi lồng trong suốt óng ánh, Trần Cừu An ngồi trong phòng ăn ăn điểm tâm, Phác Ngọc nấu cháo trong bếp, cô nấu cháo thịt, cô băm thịt thật nhỏ, sợ Tống Từ không tiêu hóa được.
Trần Cừu An cần hộp giữ nhiệt đi cùng cô đến bệnh viện, lúc này mới 8 giờ, lúc vào phòng, Tống Từ sớm đã dậy, Phác Ngọc không khỏi nhíu mày.
“Sao mẹ không ngủ thêm một lát nữa? Không thoải mái chỗ nào sao?”
Đến lúc này rồi, còn cái gì thoải mái hay không thoải mái chứ, Tống Từ vẫn cười nói: “Mẹ vẫn ổn, người lớn tuổi ngủ không nhiều mà.”
Phác Ngọc giúp bà điều chỉnh giường bệnh, mang bàn ăn lên: “Con có nấu cháo, mẹ ăn một chút đi.”
Hương cháo bay khắp phòng, Tống Từ không muốn ăn nhưng vẫn cố ăn hơn nửa bát. Ăn cháo xong, bà nói: “Phác Ngọc, mẹ muốn ra nước ngoài.”
Phác Ngọc dừng động tác trên tay: “Sao lại đột nhiên muốn ra nước ngoài, mẹ bây giờ còn có thể chạy loạn đi đâu chứ.”
“Phác Ngọc, mẹ muốn đi gặp bố của con.”
“Bố của con?”
Phác Ngọc ngạc nhiên, cô chưa từng gặp bố của mình, cũng chưa từng biết bố mình trông như thế nào. Tống Từ hơi nheo mắt, phảng phất trở về năm xưa.
“Bố con là một nhà hải dương học, năm đó khi đang làm khảo sát thì gặp sự cố trên biển.”
Câu tiếp theo, bà không nói, bao năm qua, thời gian mang theo tình yêu và thanh xuân của bà, bà chưa bao giờ quên người ấy, hơn hai mươi mấy năm bỏ dở có liên quan đến người ấy, trong trí nhớ khuôn mặt đó vẫn giống như năm nào.
Giọng của Phác Ngọc khàn khàn: “Mẹ với chú Trần là thế nào?”
Tuy rằng Tống Từ và Trần Uyên kết hôn, nhưng mấy năm nay, Phác Ngọc chỉ gặp ông vài lần, lúc này mới chợt nhận ra.
“Mẹ không muốn liên lụy đến ông ấy.” Ngữ khí Tống Từ bình thản, bà và Trần Uyên chẳng qua là đôi bên có lợi, ông mượn danh tiếng của bà, bà lợi dụng thân phận của ông.
“Con đi với mẹ, cũng tiện chăm sóc mẹ hơn.”
Tống Từ có chút bất đắc dĩ: “Mẹ đã có sắp xếp, con đi làm gì. Mẹ muốn tự mình đi gặp bố con.”
Từ nhỏ Phác Ngọc không có khái niệm về bố, tình cảm rất mơ hồ, thế nhưng cô biết, Tống Từ rất yêu ông ấy.
Tống Từ trước nay là người có chủ kiến, ngay tuần sau đã muốn đến đảo Greenland. Trần Cừu An ở lại thành phố Hải không được lâu, để lại Phác Ngọc một mình chăm sóc mẹ. Chu Phác Ngọc nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng bệnh, hằng ngày ở bên cạnh chăm sóc mẹ. Ban ngày đọc sách đọc báo cho bà, buổi tối cùng bà nói chuyện phiếm về cuộc sống, hơn hai mươi năm hai mẹ con chưa từng thân mật như vậy.
Trước ngày đi một ngày, Tống Từ gọi cô đến bên giường cho bà xem, Phác Ngọc đứng co lại một bên, sợ làm bà không được tự nhiên, Tống Từ nhéo nhéo bên hông cô.
“Trông có vẻ gầy, nhưng vóc dáng vẫn rất cân xứng.”
Phác Ngọc có chút buồn bực lẫn xấu hổ.
“Trần Cừu An với con sống có ổn không?”
Lúc này hỏi câu hỏi có ổn hay không cũng mang theo chút hàm ý khác, Phác Ngọc đỏ mặt, vẫn đáp: “Ổn.”
“Mẹ cũng đoán được, nhìn qua không tồi.”
Tắt đèn, tai Phác Ngọc nóng bừng bừng.
Tống Từ ôm cô nói: “Con với cậu ấy phải sống thật tốt, mẹ để chọn cho con người khác, con lại khăng khăng không chịu, nếu sau này có chuyện gì, mẹ cũng không còn cách nào quyết định giúp con được nữa.”
Đôi mắt Phác Ngọc hơi ẩm ẩm: “Anh ấy đối với con rất tốt, con tin anh ấy, dù không có anh ấy, con còn không tìm người khác hay sao.”
Tống Từ thở dài: “Nếu con đã nói vậy thì tốt rồi.”
Lúc lâu sau, Tống Từ mới mở miệng: “Phác Ngọc, mẹ luôn cảm thấy có lỗi với con, nhưng cũng biết không thể bù đắp được, mẹ không có cách nào giống như những người mẹ khác cho con một gia đình hoàn chỉnh, thậm chí chưa bao giờ đề cập tới bố của con.”
Nói tới đây, bà dừng lại vài giây: “Ông ấy là một người rất tốt, nếu ông ấy còn sống, hôm nay tất cả mọi thứ sẽ khác.”
Bà hôn lên trán Phác Ngọc: “Nhưng, con mãi mãi là bảo bối của chúng ta.”
Phác Ngọc nhỏ giọng khóc trong ngực bà, hai mẹ con ôm nhau ngủ, khóe miệng Tống Từ vẫn luôn nở nụ cười nhàn nhạt.