Thấy Em Liền Yêu

Thấy Em Liền Yêu

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Thấy Em Liền Yêu mang tới thông điệp Thà rằng cô đơn vì không yêu ai cảcòn hơn yêu ai đó mà vẫn cô đơn

Chương 13 : Rốt cuộc cũng tới ngày này

Chu Phác Ngọc không có bố, từ trước tới nay không hề có, sau khi ông bà ngoại lần lượt rời đi, Tống Từ mẹ cô là người thân duy nhất của cô.

Nhưng hiện tại, Chu Phác Ngọc ngồi trên ghế, cúi đầu, không ngăn được nước mắt, cô không hiểu, cũng không thể lý giải cách làm của Tống Từ, từ khi cô bắt đầu có trí nhớ đã không thể hiểu bà, bà có thương cô không? Có lẽ có, nếu không sao lại sinh ra cô. Nhưng vì sao lại gửi cô cho ông bà ngoại nuôi, vì sao có vẻ không muốn nhìn cô nhiều thêm một cái? Đời này, phủ nhận Chu Phác Ngọc lớn nhất chính là đến từ mẹ của cô.

“Phác Ngọc.”

Tống Từ nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, “Mẹ biết mẹ không phải người mẹ tốt, thực sự có lỗi với con.”

“Được rồi, mẹ đừng nói nữa.” Phác Ngọc cúi đầu: “Nếu mẹ chỉ muốn nói lời xin lỗi, vậy thì đừng nói, con sẽ không chấp nhận.”

Cô đứng lên, kéo hành lý đi ra ngoài: “Con về nhà trước, tối lại đến thăm mẹ.”

Số 31 đường Nam Kinh, là nơi cô lớn lên từ nhỏ, cầm chìa khóa bằng đồng đã cũ mở cửa, hoa cỏ trong sân mọc lên tươi tốt, đều là công của người làm vườn, từ sau khi ông bà ngoại rời đi, Phác Ngọc rất hiếm khi trở về thành phố Hải, cô xách hành lý lên lầu, thay chăn và ga giường, quét dọn một phen, mới nhớ mở di động.

Âm báo nhắc nhở vang lên không ngừng làm cô sợ hết hồn, cô biết mình làm sai, gạt ra số điện thoại của Trần Cừu An gọi đi.

Rất nhanh có người bắt, âm thanh phát ra từ cổ họng Trần Cừu An cho thấy anh đang nổi nóng.

“Chu Phác Ngọc.” Trần Cừu An hít thở nặng nề, anh cố chậm trãi bình phục tâm tình: “Hiện tại em đang ở đâu?!”

“Em ở nhà, ở thành phố Hải.” Cô ngồi trên sàn, áp mặt vào giường đệm, “Cừu An, mẹ em sắp chết.”

Trần Cừu An không ngờ tới chuyện này, anh trầm mặc một lúc, thanh âm dịu đi.

“Em ở yên trong nhà, ngủ một giấc, mở mắt ra, anh đã đến nơi rồi.”

Ngắt điện thoại, Chu Phác Ngọc tắm xong nằm ở trên giường, nhìn quạt trần màu đồng xoay tròn trên trần nhà, ở đây chưa đến 24 tiếng mà cô như tiến vào một cơn ác mộng. Trong đầu cô lúc thì hiện lên dáng vẻ của Tống Từ ở trong bệnh viên, lúc thì khung cảnh sinh hoạt hồi nhỏ sống cùng ông bà ngoại, lúc lại là dáng vẻ của Trần Cừu An.

Bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, khi cô tỉnh lại phát hiện trên mặt đầy nước mắt, là Trần Cừu An gọi đến.

“Xuống dưới mở cửa cho anh.”

Cô xuống lầu mở cửa cho anh, mới phát hiện trời đã tốt, cô mở cửa, Trần Cừu An đứng ngoài cửa, nước mắt cô tuôn trào, Trần Cừu An bước đến ôm cô vào lòng.

“Đừng khóc, Phác Ngọc.” Giọng anh kiên định trầm ổn, “Anh ở đây rồi.”

Bọn họ cứ ôm nhau như thế, giữa lòng thành phố phồn hoa, trong khoảng sân yên tĩnh, một góc nhỏ của thế giới.

Phác Ngọc cầm tay anh lên lầu: “Em phải đến bệnh viện rồi, anh ăn cơm chưa?”

Cô vào phòng, cởi đồ ngủ thay quần áo: “Anh ở đây nghỉ ngơi, em đi một lát liền trở về.”

“Phác Ngọc, anh cùng em đến bệnh viện.”

Phác Ngọc có chút luống cuống, nhìn anh, từ lúc cô và anh bên nhau chưa từng quên một điều, yêu nhau, là chuyện của hai người bọn họ, cho tới bây giờ cô không dám liên lụy đến gia đình hai bên, dẫn anh đi gặp mẹ, nếu sau đó phải kết thúc thì làm sao đây? Cô không dám nghĩ tới.

Trần Cừu An thở dài, ôm cô vào lòng: “Phác Ngọc, mọi chuyện có anh ở đây rồi.”

Cô nắm tay anh, gật gật đầu, hai người ra cửa, tài xế đã đợi ở ven đường, Chu Phác Ngọc ngồi vào xe, lúc này mới cảm thấy yên tâm một chút, cô dựa vào lồng ngực anh, cảnh đêm ở thành phố Hải không thua kém thành phố Bắc, cô không có tâm tình ngắm phong cảnh, thầm nghĩ chỉ muốn ở bên cạnh người đàn ông này.

Hai người tới phòng bệnh, Tống Từ vẫn nằm trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn về phía cửa.

Phác Ngọc buông tay Trần Cừu An, có hơi xấu hổ, Trần Cừu An lại nắm chặt tay cô hơn.

“Chào dì.”

Tống Từ quan sát anh không chút giấu diếm, nở nụ cười, dù bệnh cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc của bà, khi cười rộ lên lại có một phong thái khác.

“Chẳng trách Phác Ngọc thích cậu như thế.”

Hai người ngồi cạnh giường, Phác Ngọc ngồi ở một bên, Trần Cừu An nói chuyện với Tống Từ.

Trần Cừu An rất biết cách ứng phó với trưởng bối, thỉnh thoảng đùa cho Tống Từ bật cười, Phác Ngọc ngồi một bên lại giống như người ngoài.

“Phác Ngọc, con đi xuống lầu mua ít trái cây cho Cừu An ăn đi.” Tống Từ sai bảo cô.

Chu Phác Ngọc đành phải cầm ví xuống lầu, trước khi đi còn liếc Trần Cừu An một cái, mang theo oán giận.

Phác Ngọc đi rồi, lát sau Tống Từ mới lên tiếng: “Hiện tại ta là người đang chờ cái chết.”

“Dì.”

Tống Từ cười ngắt lời anh: “Cậu không cần phải nói, ta chỉ mong sao chết thôi.” Nói xong, sắc mặt bà vẫn thản nhiên: “Chỉ là Phác Ngọc, đứa nhỏ này không chịu nổi chuyện này.”

“Cậu cảm thấy ta rất nhẫn tâm đúng không?”

Trần Cừu An nói: “Dì, cháu không biết suy nghĩ của dì, cũng không có tư cách bình luận cách làm của dì. Nhưng đối với cô ấy, quả thực dì quá tuyệt tình.”

Tống Từ trầm mặc một lúc: “Từ nhỏ ta đã rất tùy hứng, ở độ tuổi Phác Ngọc có đôi khi còn không bằng con bé, người ngoài đều cảm thấy tính cách con bé không giống ta, đều cho rằng con bé giống bố nó, chỉ có ta biết, đứa nhỏ này cực kì giống ta, thích cái gì liền cố chấp đến cùng, đến chết cũng không chịu buông tay.”

“Hai mươi mấy tuổi, đáng lý ta nên chết rồi, khi đó bố con bé xảy ra chuyện, ta chỉ muốn chết theo, ai biết kiểm tra ra mang thai Phác Ngọc, bố con bé luôn hy vọng có một đứa con, ta nghĩ, vậy thì sinh đi. Sau khi sinh ra, bố mẹ hỏi ta bố con bé là ai, ta không nói, nhất quyết không nói, bố con bé đã mất, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì. Ta nhìn Phác Ngọc, bỗng nhiên nghĩ, đứa nhỏ này không có bố, nếu lại không có mẹ, về sau phải làm sao đây, bị bắt nạt phải làm sao đây, sau này kết hôn bị mẹ chồng ghét bỏ làm sao đây. Nghĩ như vậy, ta không dám chết, chớp mắt một cái, lúc con bé hai mươi tuổi, ta gả cho Trần Uyên, nghĩ, nếu ta có một gia đình, sau này con bé cũng sẽ tốt hơn. Lúc biết có bệnh, ta thực sự thở phào nhẹ nhõm trong lòng, thật đấy.”

Rốt cuộc cũng tới ngày này, rốt cuộc bà cũng đạt được ước nguyện.

“Trần Cừu An, cậu là người đàn ông tốt.” Tống Từ tiếp tục nói: “Nhưng Phác Ngọc ở bên cậu, chỉ sợ sau này con bé sẽ chịu thiệt.”

Gia thế Trần Cừu An không tầm thương, sao có thể chấp nhận người có thân thế như Phác Ngọc.

Trần Cừu An trầm mặc một lát: “Cháu sẽ cưới Phác Ngọc, cháu là cháu, gia đình cháu không thể chi phối cháu.”

Đúng lúc Phác Ngọc mua trái cây trở về, không nghe thấy lời Trần Cừu An vừa nói, nhìn sắc mặt hai người không tốt lắm, cô không rõ chuyện gì: “Làm sao vậy?”

Tống Từ gọi cô qua: “Mua gì thế? Gọt vỏ táo cho Cừu An đi.”

Trần Cừu An nhận dao gọt vỏ táo, Tống Từ không thể ăn những thứ gì, anh bổ táo bưng đến cho Phác Ngọc ăn.

Phác Ngọc ăn táo, cô nhìn Tống Từ, vẻ mặt bà có chút mệt mỏi, như là muốn ngủ như bình thường. Phác Ngọc bỏ tay bà vào trong chăn, Tống Từ nói: “Con và Cừu An trở về nghỉ ngơi đi.”

“Có muốn con ở lại với mẹ không?”

“Không cần, con về đi, đừng lo lắng.”

Phác Ngọc đành phải cùng Trần Cừu An về nhà, buổi tối, hai người nằm trên giường của Phác Ngọc.

Phác Ngọc chôn trong ngực Trần Cừu An, gió điều hòa thổi ra khí lạnh, không cảm thấy nóng.

“Năm ngoái mẹ em đã biết mình bị bệnh, nhưng mẹ vẫn luôn không chịu điều trị, nếu không phải tới tận lúc này, mẹ cũng sẽ không nói cho em biết.”

Cô thở dài: “Hồi nhỏ, mẹ rất ít khi ở nhà, đi du học nước ngoài, hoặc mở triển lãm ở khắp nơi trên toàn quốc, mẹ luôn bộn bề công việc, em từng hỏi bà ngoại, có phải mẹ không thích em hay không, bà ngoại bảo em hãy tha thứ cho mẹ, không ai yêu em nhiều hơn mẹ cả.”

Khi đó cô nhỏ như vậy, còn chưa học được cách làm nũng với mẹ, mà đã học được cách tha thứ trước.

Cũng không phải oán giận, Phác Ngọc cảm thấy dường như tình cảm giữa mình và mẹ cách một khoảng cách rất xa rất xa, không thể hiểu được, chỉ có thể bao dung.