Thấy Em Liền Yêu

Thấy Em Liền Yêu

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình tiểu thuyết Thấy Em Liền Yêu mang tới thông điệp Thà rằng cô đơn vì không yêu ai cảcòn hơn yêu ai đó mà vẫn cô đơn

Chương 10 : Phác Ngọc từ chối

Thời tiết nóng dần lên, khoảng 6 giờ tối, Trần Cừu An căn thời gian đi đón Phác Ngọc tan tầm, xe dừng ở đối diện, anh châm điếu thuốc.

Tiếng ve kêu không dứt, báo hiệu mùa hè đã đến.

Hút hết một điếu, anh thấy Phác Ngọc, cô cùng đồng nghiệp vẫy tay tạm biệt, đi lên lối đi bộ, từ xa trông thấy anh, chạy chậm qua đây, cô mặc áo xanh lục và chân váy trắng, tựa như hoa dành dành nở đầu mùa hè.

Chu Phác Ngọc lên xe, tặng cho anh một làn môi thơm, anh nở nụ cười với cô, bật đèn chuyển hướng, mang cô đi ăn cơm.

Chung Ngôn, bạn của Trần Cừu An mới mở một nhà hàng Thái Lan, anh ta là người thích náo nhiệt, kêu gọi bạn bè dẫn người nhà, bạn bè của mình đến đầy một bàn.

Trần Cừu An và Phác Ngọc tới sau cùng, phục vụ dẫn bọn họ vào phòng. Chung Ngôn ngồi đối diện cửa, thấy họ đầu tiên.

"Nhị ca tới!"

Trần Cừu An gật đầu với anh ta, nắm tay Phác Ngọc ngồi vào bàn. Phác Ngọc thích đồ ăn Đông Nam Á chua ngọt, Trần Cừu An ngồi bên cạnh gắp đồ ăn cho cô cùng cô nói chuyện.

"Gà hấp chanh, muốn thử không?"

"Nếm thử món salad này."

Bát nhỏ của Phác Ngọc chất đầy đồ ăn, có chút buồn cười nói: "Anh ăn đi, đừng lo cho em."

"Nhị ca, anh chỉ lo cho mình Nhị tẩu, chúng ta đã bao lâu không tụ họp rồi." Chung Ngôn nâng chén rượu kính anh.

Trần Cửu An cười nói, "Cậu vừa cải tà quy chính được mấy ngày, dạo gần đây coi như cũng có tiến bộ."

Năm nay Chung Ngôn vào công ty của gia đình mình, bản thân cũng làm ra vài thành tựu.

Trần Cừu An trò chuyện với Chung Ngôn, Chu Phác Ngọc nhận ra một tầm mắt quan sát mình, cô im lặng nhìn sang.

Mạnh Dịch Duyên hào phóng tự nhiên cười với cô, Chu Phác Ngọc chỉ gặp cô ấy vài ba lần, nhưng ấn tượng khá sâu sắc.

Cơm nước xong, đoàn người đi tới câu lạc bộ, mở hai bàn mặt chược, Chung Ngôn bắt chuyện với Phác Ngọc.

"Nhị tẩu, tới chơi một chút."

Phác Ngọc cười xua tay: "Tôi chơi không giỏi."

"Có Nhị ca ở đây, chị sợ cái gì, tới đây, chơi một chút thôi."

Phác Ngọc từ chối không được đành phải ngồi vào chơi, Trần Cừu An ở bên cạnh cô làm quân sư.

Nhà trên thả bài, Phác Ngọc thấp giọng hỏi anh: "Em nên đánh cái nào?"

"Tự em đánh đi, đừng hỏi anh."

Người này còn mang thù cô mà, Phác Ngọc tức giận liếc anh một cái, đánh ra một quân bài.

"Cống."

Phác Ngọc ngước mắt nhìn, người ngồi đối diện cô là Mạnh Dịch Duyên. Đánh một vòng, Chu Phác Ngọc thua chỉ còn một đồng xu.

Phác Ngọc đưa bài cho anh: "Chỉ còn lại quân này thôi."

Cô có chút bất đắc dĩ, Trần Cừu An cười vui vẻ, anh ghé sát cô nói chuyện: "Nhóc đáng thương, anh giúp em thắng lợi trở về được không?"

Trần Cừu An ngồi vào bàn, thế cục rất nhanh đảo ngược, Phác Ngọc chơi không giỏi cũng ngó vào xem. Anh cầm một bàn tay cô lên nhìn ngắm, tay cô mềm mại nhỏ nhắn, không sơn móng tay.

Không bao lâu sau, quả nhiên Trần Cừu An thắng, thậm chí còn nhiều hơn lúc đầu, anh đổ mạt chược xuống mặt bàn, không lấy đồng xu, ngồi cùng Phác Ngọc trên ghế sofa ăn trái cây.

Chung Ngôn hẹn đều là bạn bè thân thiết, tất nhiên cũng quen biết Trần Cừu An, không ít người lại đây bắt chuyện với anh, Phác Ngọc liền ngồi im ở một bên.

Trần Cừu An cùng người khác nói chuyện, thi thoảng nhìn về phía Phác Ngọc, mọi người ở đây đều là người thông minh, thường xuyên qua lại nên rất nhanh hiểu ý. Trước nay, Trần Cừu An là người ngoan độc, trên thương trường lão luyện như gió đêm rằm, mấy năm nay lại ngày càng thu mình lại, mọi người đều nói anh đổi tính, hiện giờ xem ra, là do gặp phải đối thủ mới đúng.

Trên đời này mọi chuyện không thể nói trước được, chim sẻ có thể mổ diều hâu, cống ngầm lật được thuyền đò.

Buổi tối về nhà, Trần Cừu An gọi tài xế tới, hai người sóng vai ngồi ở ghế sau, Phác Ngọc uống rượu không nhiều lắm, chỉ hơi say. Cô ghé vào cửa sổ, gió đêm thổi tới, hơi híp híp mắt.

Trần Cừu An ôm hông cô hỏi: "Hôm nay vui không?"

Phác Ngọc gật đầu, hôn hôn môi anh: "Rất vui vẻ!!"