Nữ Thần Khiêu Gợi

Nữ Thần Khiêu Gợi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Nữ Thần Khiêu Gợi mang tới thông điệp So với việc gặp được người khiến tôi rung động. Thì tôi càng được muốn gặp người khiến tôi yên lòng hơn

Chương 68 : Cậu cũng cố lên nhé

Cô thở dài, “Nhưng em đã đồng ý với Ôn Dịch, sẽ giúp cô ấy chăm sóc tốt Thần Thần.”

“Em đã từng hỏi qua Thần Thần, xem con bé muốn hay không muốn gặp bố của mình chưa?”

“Nhưng trước mắt mấy này không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, hiện tại không có người nuôi Thần Thần. Cho nên, em nghĩ em tạm thời nhận nuôi con bé trước.”

“Tại sao không có ai nuôi, Thần Viêm Nghiêu không thể nuôi con bé sao?”

Đột nhiên nghe thấy cái tên này, Nam Nhược choáng váng. Cô khó hiểu nhìn Thẩm Ý Đông, “Sao tự dưng lôi Thần Viêm Nghiêu vào?”

“Bởi vì Thần Viêm Nghiêu chính là bố Thần Thần.” Anh nói tới vô cùng chắc chắn.

“…” Cô không nghĩ Thẩm Ý Đông sẽ biết chuyện này, im lặng một lúc, vẫn là lựa chọn ngầm đồng ý, “Sao anh biết được?”

Vừa khéo xe dừng lại, Thẩm Ý Đông tắt máy, tháo đai an toàn, xoay sang nhìn cô.

“Có một chuyện tôi còn chưa nói với em. Trước khi lên đại học tôi từng sang Pháp hai tháng. Là vì tìm em. Nhưng tôi không tìm được.”

Chuyện này, đúng là Nam Nhược không hề biết.

“Khi đó Thần Viêm Nghiêu đã sang bên kia du học, suốt hai tháng đó tôi ở cùng nhà với cậu ấy. Cậu ấy quen một người bạn gái, là bạn học cùng trường, cũng là một người mẫu. Con người tôi vốn lạnh lùng nên không quan tâm lắm đối phương tên gì. Nhưng năm đó chuyện của cậu ấy và cô gái kia ầm ĩ rất lớn, tôi gần như biết hết. Hơn nữa, bọn em đều cho rằng Thần Viêm Nghiêu không biết Ôn Dịch mang thai, thật ra cậu ấy biết. Bằng không năm đó cũng sẽ không tìm cô ấy tựa phát điên. Sau đó, là biết cô ấy nhảy lầu tự tử, Thần Viêm Nghiêu không chịu nổi bèn lựa chọn về nước. Những năm này, ngay cả công ty cũng không thèm tới, cùng là vì năm đó bố mẹ cậu ấy làm ra loại chuyện ngu xuẩn kia, tạo thành chướng ngại trong lòng cậu ấy.”

Nam Nhược không ngờ chuyện là như vậy.

“Hôm qua lúc nhìn thấy Thần Thần, Thần Viêm Nghiêu đã cảm thấy không đúng rồi. Lúc em ngủ cậu ấy gọi điện cho tôi, hỏi có phải em quen Ôn Dịch hay không?”

Tất cả mọi chuyện đều được chắp nối lại một lần nữa.

Có như thế nào Thần Viêm Nghiêu cũng không nghĩ tới, đứa con anh ta vẫn luôn kiếm tìm, sẽ tìm tới Nam Nhược, rồi để chính anh trông thấy.

Cũng là đến bây giờ Thần Viêm Nghiêu mới hiểu ra, chả trách lần đầu tiên Nam Nhược nhìn thấy anh ta, ánh mắt đã không thiện cảm, cái nhìn vô cùng khó chịu.

Hết thảy đều là vì Ôn Dịch đi.

Câu chuyện đi theo hướng chả ai ngờ đến.

Đến cả Nam Nhược cũng không nghĩ tới, vốn là một bí mật muốn bảo vệ cả đời, lại bị vạch trần dễ như ăn cháo.

Theo lời của Thẩm Ý Đông, ở chỗ này của anh, tất cả chuyện của cô đều không là bí mật.

Bởi vì cô là mạng của anh, anh không thể nào đến mạng của mình cũng không thể không khống chế được.

Sau đó Nam Nhược có gặp qua Thần Thần hai lần, là Thần Viêm Nghiêu đưa con bé tới.

Nghe nói người nhà họ Thần chấp nhận Thần Thần, đón con bé về. Ôn Thần Thần là một đứa trẻ vô tư cởi mở, còn rất được người nhà họ Thần yêu thích.

Hôn lễ của Thần Viêm Nghiêu và Hoa Linh ngoài ý muốn bị đẩy lùi.

Nam Nhược cho rằng Hoa Linh không tài nào đồng ý chuyện này, có lẽ hôn lễ này không thành rồi.

Lại không nghĩ tới sẽ đụng phải Hoa Linh trong một bữa tiệc.

Hoa Linh nói với Nam Nhược, cô ta không có cách nào, bởi vì quá yêu Thần Viêm Nghiêu, hết thảy chuyện liên quan tới anh ta, cô ta chỉ có thể chấp nhận.

Cũng may Thần Viêm Nghiêu cũng không xấu xa như trong tưởng tượng.

Anh ta và Hoa Linh lĩnh chứng, đồng ý chờ sau khi Ôn Thần Thần chấp nhận sẽ cho cô ta một hôn lễ trong mơ.

Sau đó nữa Nam Nhược nghe Thẩm Ý Đông nói, Ôn Thần Thần rất yêu quý Hoa Linh, hai người họ sống chung coi như không tệ.

Trong khi đó một nhà bọn họ, bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Bắc mà có thêm một niềm vui mới.

Nam Nhược được nhà họ Thẩm nâng tới trời, chuyện gì cũng không cần cô bận lòng, mấy chuyện khổ cực như thức đêm thay bỉm cho Bì Bì đồ, đều là Thẩm Ý Đông tự tay làm, mình anh thầu hết.

Chuyện duy nhất cô nhớ nhung chính là, trở lại sàn catwalk.

Kết thúc.

Bốn năm sau.

Mùa hè ở Thiệu Thành rất nóng, chỉ khiến người ta hận không thể co mình trong tủ lạnh rồi đóng băng thành đá, mới có thể cảm thấy thoải mái.

Nam Nhược thay một chiếc quần short, mặc một chiếc áo T-shirt đơn sắc, đi ra khỏi phòng.

Thẩm Bắc ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trong tay cầm một chiếc xe đồ chơi, nhìn thấy Nam Nhược thì vô cùng khoa trương kêu “Woaaa” một tiếng, ngọt ngào nói: “Mẹ ơi, người thật xinh đẹp!”

Nam Nhược cười xoe, đi tới nâng hai má cậu nhóc lên dùng sức hôn một cái, “Bảo bối, cảm ơn con đã khích lệ mẹ nha.”

Thẩm Bắc có hơi thẹn thùng rụt cổ lại.

“Chuẩn bị xong rồi?” Thẩm Ý Đông bước ra khỏi nhà bếp, cầm ly nước trên tay, đưa cho cô, “Uống ngụm nước rồi xuất phát thôi.”

Cô cầm lấy cốc nước, ngửa đầu uống một hớp nhìn anh xua xua tay, “Hai bố con không cần đi theo em đâu, một mình em đi là được rồi.”

Thẩm Ý Đông nhận lại cốc nước, đặt nó lên bàn, lắc lắc đầu, “Bọn anh đi theo cổ vũ cho em.”

Thẩm Bắc đương ở cạnh đó cũng bò dậy, đứng trên ghế sofa, hai tay nắm lại, “Đúng vậy, con và bố muốn đi theo cổ vũ cho mẹ. Mẹ là giỏi nhất, mẹ nhất định làm được!”

Nam Nhược cười, đưa tay xoa xoa đầu Thẩm Bắc, “Được rồi. Vậy chúng ta đi thôi.”

Thẩm Ý Đông nhìn Thẩm Bắc phát hiệu lệnh, “Mang giày vào, ra ngoài nào.”

“Vâng, thưa bố!” Thẩm Bắc nhìn anh chào một cái.

Rất nhanh chóng nhảy tuột khỏi ghế sofa, tự mình chạy tới cửa mở tủ giày và lấy ra một đôi giày da nhỏ.

Cửa lớn chỗ huyền quan bị mở ra, Nam Thượng Thiện cầm theo túi lớn túi bé của siêu thị bước vào, hỏi: “Này là muốn ra ngoài sao?”

“Ông ngoại, mẹ muốn đi phỏng vấn đó, bố và con muốn đi theo cổ vũ cho mẹ!”

Nam Thượng Thiện cười, đặt cái túi sang bên cạnh, giúp cậu nhóc mang giày, còn dặn dò thêm, “Đi ra ngoài nhớ phải lễ phép đó, không được chạy loạn đâu.”

“Vâng ạ, thưa ông ngoại.”

Một nhà ba người mang xong giày, đi ra khỏi biệt thự, lên xe.

Nam Nhược ngồi vào ghế phó lái, quay đầu nhìn vị trí ngồi ở phía sau của Thẩm Bắc.

Cậu nhóc mặc quần yếm, mái tóc được chải gọn gàng lộ ra đôi mắt tròn to trong veo, đương nhìn về phía trước.

Trông thấy cô quay đầu thì vỗ vỗ ngực, nói: “Mẹ ơi, con đã gài khóa an toàn rồi ạ.”

“Bắc Bắc của chúng ta giỏi quá.”

Thẩm Bắc cười rộ lên khoe hàm răng đều như hạt bắp.

Xe chạy trên đường quốc lộ, Nam Nhược quay đầu lại nhìn về phía trước.

Trong lòng có hơi lo lắng.

Bốn năm qua, ngoài trừ cái tháng ở cữ kia thì những thời gian còn lại cô đều làm việc không ngừng nghỉ.

Cho dù là chụp ảnh tạp chí, hay là đi catwalk, cô vẫn luôn khăng khăng làm.

Nhưng rất nhiều tài nguyên đều là Thẩm Ý Đông giao cho cô.

Giống như anh đã nói, cô muốn cái gì, anh đều sẵn sàng dốc túi trao cho cô.

Mà hôm nay cô muốn đi phỏng vấn cho buổi trình diễn của VV, cô muốn dùng thực lực của chính bản thân để có được cơ hội này.

Xe chạy tới bãi đậu xe, Thẩm Ý Đông nhìn thấy xe của Tấn Vị Vị cũng đi theo ở phía sau.

Thẩm Bắc nhận ra nên nhoài người lên cửa xe, vẫy vẫy tay với Tấn Vị Vị vừa mới bước xuống xe, “Cậu, cậu ơi!”

Tấn Vị Vị vui vẻ đi tới, mở cửa xe ôm Thẩm Bắc xuống, “Tiểu Bì Bì, sao con cũng tới đây thế?”

“Con đến cổ vũ mẹ cố lên ah.”

“Ôi chao, thế không cổ vũ cho cậu à?”

“Cậu cũng cố lên nhé.”

Tấn Vị Vị đưa tay cù tới cù cù lui nách Thẩm Bắc hai lần, khiến cậu nhóc bật cười khanh khách, “Cậu ơi, cháu ngứa!”

Nam Nhược bước xuống xe, “Đừng nghịch. Đi vào thôi.”

Tấn Vị Vị bế Thẩm Bắc, sóng vai với Nam Nhược bước vào thang máy.

Vào thang máy, Thẩm Ý Đông đưa tay ôm Thẩm Bắc qua, hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

Đối với người anh rể này Tấn Vị Vị còn tôn kính hơn cả Nam Nhược, trả lời: “Cũng không tệ lắm. Đoạn thời gian trước em vẫn luôn tập luyện, mấy ngày gần đây vì muốn thả lỏng bản thân nên giảm thời gian tập luyện lại ạ.”

“Điều chỉnh tốt trạng thái là được.”

Tấn Vị Vị khoát tay lên vai Nam Nhược, “Em chỉ sợ người căng thẳng là chị em í.”

Nam Nhược liếc cậu, “Chị căng thẳng? Ôiiii.”

“Ai ya, chị có thể làm được mà. Cố lên!”

Hai tay Tấn Vị Vị nắm lại, làm một cái tư thế “Chiến đấu.”

Những người có mặt trong thang máy đều nhìn về phía cậu, mặt lạnh lùng.

Thật là trẻ con.

Tấn Vị Vị có hơi ngại ngùng sờ sờ mũi.

Quá trình phỏng vấn còn thuận lợi hơn so với bọn họ nghĩ, cả Tấn Vị Vị và Nam Nhược đều được trúng tuyển.

Buổi trình diễn mùa mới của VV sẽ được tổ chức vào một tháng sau.

Để có được trạng thái chiến đấu tốt nhất, đoạn thời gian này Nam Nhược đều ngâm mình trong phòng tập luyện ở công ty.