Nữ Thần Khiêu Gợi

Nữ Thần Khiêu Gợi

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Nữ Thần Khiêu Gợi mang tới thông điệp So với việc gặp được người khiến tôi rung động. Thì tôi càng được muốn gặp người khiến tôi yên lòng hơn

Chương 66 : Đôi mắt trong veo

Thư phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng trắng yếu ớt phát ra từ màn hình laptop chiếu lên gương mặt Thẩm Ý Đông, có phần quỷ dị.

Anh tựa vào ghế da, tay chống má, ngón tay đặt hờ bên môi.

Nhìn vào màn hình, trong mail là bức hình cô đương ngồi trên hành lang được cắt ra từ camera giám sát.

Cô mặc đồ bệnh nhân, mái tóc buộc cao kiểu đuôi ngựa, cả người gầy yếu không có chút sức lực.

Khiến trái tim anh như bị nhéo mạnh một cái.

Khớp đầu tiên của ngón trỏ oằn xuống, móng tay ngón cái đè xuống móng tay ngón trỏ, ấn mạnh.

Chuyện bị giấu nhẹm trong lòng như thể một cơn sóng lớn, một đường trào dâng.

Trong trí nhớ của Thẩm Ý Đông, lần đầu tiên anh nhìn thấy Nam Nhược là ở bên ngoài quầy bán đồ ăn vặt.

Khi đó, đương là tháng tám thời tiết hanh khô.

Lớp mười một vẫn chưa chính thức khai giảng, nhưng Nhất Trung lại bắt đầu học phụ đạo sớm hơn so với những trường khác nửa tháng.

Bọn họ vừa mới học xong giờ Số học, cảm thấy nóng bức nên rất là khát nước.

Cho nên một đám con trai bá vai bá cổ nhau đi về phía căn-tin.

Trần Trạm lấy cho anh một chai nước tăng lực, anh nhận lấy sau đó đi ra ngoài.

Thời tiết nóng nực khiến anh cảm thấy cả người đều không thoải mái, nơi nách của bộ đồng phục màu trắng đã đẫm mồ hôi. Nhớp nháp.

Mấy học sinh nam khác cầm kem que ăn tới là vui vẻ.

Trần Trạm còn liên tục ma sát cây kem quanh môi mình, anh ta cảm thấy kem lành lạnh nên làm như thế vô cùng thoải mái.

Thẩm Ý Đông thì thấy anh ta có bệnh, tiện miệng mắng anh ta một câu: “Biến thái.”

Trần Trạm cười đến là hài lòng, “Chuyện này thì có gì biến thái chứ. Tôi thấy Đông ca cậu chính là đương hiểu lầm đi.”

Thẩm Ý Đông mặc kệ anh ta.

Trần Trạm đột nhiên huýt sáo, mấy học sinh nam đứng cạnh cũng ồn ào theo.

Thẩm Ý Đông ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một cô gái đương đi tới.

Làn váy đồng phục cô mặc bị xén cao lên vài phân, duyên dáng thướt tha đi lướt qua người bọn họ.

Không chút sợ hãi, trái lại còn quang minh chính đại đặt tầm mắt lên người Thẩm Ý Đông.

Anh run lên.

Song chỉ khoảnh khắc đó trái tim bị hẫng một nhịp, ngẩng đầu lên há miệng uống nước.

Lại không nghĩ tới cô gái này nhìn thẳng vào anh, còn lộ ra nụ cười xán lạn.

Anh hơi ngơ ra. Nghĩ thầm: Cái quỷ gì đây? Bộ tôi biết cô à?

Cô gái không nói gì, đi về phía căn-tin.

Trần Trạm nhanh chóng sáp tới hỏi, “Này, cậu quen à?”

Anh lắc đầu: “Không quen.”

“Không quen, thế tại sao cô ấy cười với cậu chứ?”

“Tôi con mẹ nó làm sao biết chứ?”

Trần Trạm “Xíiiii” một tiếng, rõ ràng là không tin, “Không phải gần đây cậu muốn cưa gái à? Cô bé này rất được ah, hoa khôi của trường đó.”

“Hoa khôi của trường?” Thẩm Ý Đông ngu ngơ, “Hoa khôi của trường không phải là Ngôn Nặc sao?”

“Ngôn Nặc??” Trần Trạm ngớ ra, “Cậu là đang sống ở cái hành tinh nào thế? Tiểu tỷ tỷ Ngôn Nặc đã tốt nghiệp từ đời tám hoánh rồi, người ta đã đến Thiệu Đại học đại học rồi ế.”

“Ờ…” Thẩm Ý Đông cũng không quan tâm cho lắm.

Trần Trạm và mấy anh em bên cạnh còn đương chê cười anh, ngoài trừ học ra thì cái gì cũng lười đặt trong lòng. Nếu không phải biết anh sở hữu IQ 200 thì bọn họ đều cảm thấy anh chính là thằng con trai ngốc của một gã nhà giàu, cái khỉ gì cũng không biết.

Nghe quá nhiều nên Thẩm Ý Đông thấy hơi phiền, giơ tay lên muốn đánh người.

Lúc này, cô gái kia đi ra khỏi căn-tin.

Lại không hề rời đi mà đi thẳng tới chỗ bọn họ.

Đám người dõi mắt theo đôi chân thon dài kia, nhao nhao rồi bỗng im lặng, ngẩng đầu lên thì phát hiện người tới vậy mà là hoa khôi của trường.

Nam Nhược hoa khôi của trường ném một thứ về phía Thẩm Ý Đông, anh nhanh tay lẹ mắt đón lấy, cúi đầu nhìn, là một cây kem.

Khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô bé kia.

Cô mỉm cười nói, “Mời cậu ăn kem, chúng ta kết bạn nhé.”

Thẩm Ý Đông cầm cây kem kia, hơi hơi áng chừng, không lên tiếng.

Đầu lưỡi chống chống quai hàm.

Sau đó anh nghe thấy cô nói: “Nam Nhược, năm nhất lớp mười sáu. Năm nay mười bảy tuổi.”

Khóe môi anh mang theo ý cười.

“Tôi biết cậu tên là Thẩm Ý Đông, là một cái học bá. Mà tôi cũng vậy. Cho nên chúng ta chính là trời sinh một đôi.”

Rốt cục anh cũng nở nụ cười, “Trời sinh một đôi?”

“Đúng vậy. Tôi, và cậu.”

Khóe miệng anh nhếch càng thêm cao, tâm tình vui vẻ không biết phải diễn tả như thế nào.

Bắt đầu từ sơ trung đã có không ít bạn học nữ tỏ tình với anh, len lén viết thư tình có, căng thẳng tỏ tình ngay trước mặt có.

Nhưng nghĩa chính ngôn từ mà nói rằng bản thân là trời sinh một đôi với anh như này thì, quả là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Trời sinh một đôi, đây là chỉ là cậu nói.”

“Hả?” Nam Nhược vừa gặm kem, vừa hỏi: “Vậy cậu cảm thấy sao?”

“Tôi cảm thấy, cậu chính là đang làm trò con bò.”

Khi đó, đối với anh cô giống hệt mấy cô gái kia, mù quáng thích anh lại không hiểu chút gì về anh.

Thẩm Ý Đông chả có nhiêu hứng thú với cô.

Hoặc là nên nói, đối với mấy cô gái mù quáng yêu mình kia, đều không có tí hin gì hứng thú cả.

Anh biết vô cùng rõ ràng, rằng bản thân mình muốn thứ gì. Cái anh muốn chính là, có thể cùng với một cô gái sống trọn hết cuộc đời này.

Mặc kệ là hồi cao trung, hay là sau này, đều sẽ như vậy.

Sau đó Trần Trạm thường xuyên gọi cô đến, có khi là ngồi trên bãi cỏ tán gẫu, có khi là đi ăn đồ nướng sau giờ tự học tối.

Ấn tượng về cô trong anh dần chuyển từ một cô gái mê trai sang một cô gái ồn ào.

Chuyện cũng không có bao nhiêu thay đổi.

Mãi cho đến khi ở trong nhà của Thần Viêm Nghiêu nhìn thấy ảnh một cô gái trên tạp chí, anh mới bắt đầu nhìn kĩ lại cô.

Đó là một cuốn tạp chí giành cho giới trẻ, bên trong đều là thứ văn vẻ kiểu khóc gió than mưa(*).

(*) Kiểu câu chuyện không có ý nghĩa.

Nhưng vào cái năm đó, có thể là do chiếm được lòng người mà bán rất chạy.

Anh đi đến nhà Thần Viêm Nghiêu chơi, vì không thích chơi điện tử với anh ta nên cầm lấy quyển tạp chí đặt trên bàn, lật qua lật lại vài trang thì nhìn thấy bức hình ngập tràn hơi thở thanh xuân của cô.

Có đến tận mấy tấm hình.

Một trong số đó, cô mặc một chiếc váy đồng phục đen, đứng dưới giàn thanh đằng sau trận mưa, hai tay cầm lấy quai ba-lô đen che trên đỉnh đầu.

Đôi mắt trong veo, nhìn thẳng vào ống kính, vô cùng bối rối.

Còn có tấm hình kia, cô đeo ba-lô trên vai, đang đi trên hành lang. Phía sau cô có một bạn học nam mặc áo sơ mi trắng, trên vai đeo chiếc túi sách chéo, không hề quay đầu đi thẳng về phía trước.

Mà cô thì đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng cậu bạn học kia đi, môi mím chặt.

Có một cảm giác không tên nào đó, khiến người ta thật muốn ôm lấy cô.

Loại cảm giác đó chỉ thoáng qua.

Thẩm Ý Đông bài xích nó cho nên ném tạp chí xuống bàn học, không thèm nhìn nữa.

Hai ngày sau là sinh nhật Trần Trạm, vẫn như cũ gọi Nam Nhược tới.

Cô mặc chiếc váy đồng phục màu xanh lam, đeo ba-lô đen trên vai, lúc đi vào phòng khách thì Thẩm Ý Đông trông thấy cô, trong lòng bỗng dưng ngứa ngáy.

Anh lại nghĩ tới quyển tạp chí kia, nhớ tới gương mặt đơn thuần vô hại nhìn theo hướng cậu bạn học đã đi xa.

Tối hôm đó có rất nhiều người uống say, kể cả Nam Nhược.

Lúc dìu Nam Nhược đến phòng khách sạn ở trên lầu, Thẩm Ý Đông rất chi buồn bực, anh cảm thấu cô bé này vô cùng tùy tiện.

Vừa ném người xuống giường là anh muốn rời đi ngay.

Song cô gái kéo cánh tay anh lại.

Thẩm Ý Đông muốn hất ra, nhưng lại bị cô nắm chặt.

Cô cầm bàn tay anh, đưa lên, đôi môi ghé tới hôn xuống mu bàn tay anh một cái, cười hì hì nói, “Hôn rồi thì là của em đó!”

Anh lười phải nói với một con ma men, toan rút tay mình về.

Song cô lại rất bướng, tóm chặt tay anh, sau đó nhìn ngón tay trỏ, cắn.

Thẩm Ý Đông đau tới nỗi hai hàng mày vặn xoắn.

Qua hồi lâu sau cô mới chịu nhả miệng ra, ngẩng đầu lên, cười đến hai mắt sắp thành một đường. Nhìn anh nói: “Đã để lại dấu vết, chứng minh, là của em!”