Yêu Nghiệt Tiểu Mỹ Nữ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Yêu Nghiệt Tiểu Mỹ Nữ mang tới thông điệp Loay hoay trong chuyện tình cảm không rộng cũng không chật này khiến cả hai đều mệt mỏi. Mà tháng năm thì vội vã, có dừng lại chờ ai bao giờ. Ta chọn cách buông bỏ tình cảm
Chương 45 : Nơi này nhỏ
“Chết”, Kỷ Vân vội vàng che miệng, vô tội nhìn cô: “Xin lỗi nhé Niệm Sơ”
Niệm Sơ không quan tâm
Cậu hậm hực chớp mắt, vô vọng an ủi: “Nhưng mà có sao đâu, em còn nhỏ nên tương lai còn sáng lạn!”
“Nhưng hai năm trước anh đã được quán quân rồi.” Niệm Sơ bình tĩnh trần thuật
“Ơ…” Kỷ Vân ngượng ngùng gãi đầu, thật cẩn thận mở miệng: “Thật ra từ nhỏ anh đã giỏi hơn mọi người rồi…”
“Cho nên Niệm Sơ em đừng khổ sở nữa”
“Lăn!”
Hạn chót nộp tác phẩm là tháng năm, trong khoảng thời gian này Niệm Sơ luôn ngâm mình trong phòng làm việc còn ngày thường đi học trên trường luyện kiến thức làm bài tập
Chỉ có cuối tuần mới có thời gian làm việc của mình, Niệm Sơ vẽ một bức rồi lại vẽ
Thời gian từng ngày đến gần, Niệm Sơ bắt đầu tận dụng thời gian ở trường học
Đại học Mỹ thuật A có phòng vẽ tranh riêng, học sinh có thể tự do ra vào, luôn mở cửa
Vẽ tranh là một việc rất tốn thời gian, thức trắng đêm là việc không thể tránh
Bất kể là học bài hay vẽ tranh thì đêm khuya luôn thấy bật dèn sáng trưng trong phòng
Niệm Sơ lúc nào cũng vậy
Tháng tư, thời tiết vẫn còn lạnh. Máy sưởi ở đấy nhưng tay chân vẽ vời cũng có lúc lạnh băng. Niệm Sơ rốt cuộc bị cảm
Trận cảm này kéo dài, tra tấn đầu não cô. Lý An Nhiên mỗi lần lại gần đều bị Niệm Sơ đẩy ra, cô sợ lây cho anh
Vì vậy mà Lý An Nhiên mua cho cô một đống thuốc, nhưng cũng không trị được
Niệm Sơ vẫn luôn cầm khăn giấy, giọng mũi đặc khan
Cả người cũng bất thường, càng ngày càng ốm
Cuối tuần, Lý An Nhiên nấu canh cho cô bổ thân thể, quan sát cô uống thuốc, mỗi ngày đều trực tiếp đưa cơm đến trường
Lúc nào cũng là đồ ăn khác nhau làm mọi người ở ký túc xá hâm mộ không thôi
Nhưng mà cho dù như vậy, mỗi thứ hai đưa cô đi học Lý An Nhiên đều hận không thể ở bên cô cả ngày, xem cô ăn uống mới yên tâm
Nửa tháng sau, Niệm Sơ đã khỏi nhưng vẫn gầy như trước
Một đêm nọ, Lý An Nhiên đột nhiên muốn nghe giọng cô cho nên thử gọi điện. Lúc sau rất mau bắt máy, giọng nói bên kia có khác thường, anh rất nhạy bén phát hiện ra
“Sao em còn chưa ngủ?” Anh giơ tay nhìn đồng hồ, ánh mắt lập tức trầm lại
“Còn chưa xong.” Niệm Sơ cẩn thận giải thích
“Gần sáng rồi còn chưa xong?”
“Bây giờ em đang ở đâu?”
Giọng nói anh nghiêm túc, Niệm Sơ lập tức hình dung ra được gương mặt anh lúc này, cô đột nhiên cảm thấy run sợ
“Ký túc xá.” Niệm Sơ không chút do dự buột miệng thốt ra
“Vậy em kêu Lý Mẫn lại đây nói chuyện”
“….”
Niệm Sơ nhắm mắt, tay cô gõ cạch cạch lên bàn vẽ, nhỏ giọng: “Em ở phòng vẽ tranh.”
Lý An Nhiên vừa nghe cô trả lời thì lập tức hít sâu kìm chế không tức giận, “Bây giờ mau về ngủ, lát nữa anh kiểm tra.”
Thứ sáu ngày hôm sau, Niệm Sơ như chuẩn bị sắp bị làm thịt, ảo não đi đến xe của Lý An Nhiên. Anh đang xem điện thoại, thấy cô lên xe liền cất đi, khởi động xe
Tiếng động cơ rất nhỏ vang bên tai, Niệm Sơ nhìn sườn mặt của anh, suy nghĩ một hồi mở miệng: “Anh An Nhiên, hôm nay chúng mình ăn cái gì vậy..”
Lý An Nhiên như cũ nhìn chằm chằm phía trước, lãnh đạm phun ra hai chữ
“Ăn cơm.”
“Ồ.” Niệm Sơ mất mát lên tiếng
Trong xe lại yên lặng, Lý An Nhiên đang lái xe thấy cô không nói gì thì nhìn qua, Niệm Sơ đã ngủ gật trên ghế phụ rồi
Cô mặc một chiếc hoodie rộng, da thịt trắng nõn lộ ra, thoạt nhìn có vẻ gầy yếu
Lý An Nhiên thở dài một hơi, dẫm chân ga tăng tốc độ
Lúc Niệm Sơ tỉnh dậy thì bên ngoài trời đã tối nhưng cô vẫn còn cảm thấy buồn ngủ. Cô cục cựa thân mình, cảm giác trên eo mình như bị xiềng xích
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói phát ra từ đỉnh đầu nhưng có thể cảm nhận được yết hầu khẽ rung chuyển, mang theo ý nghĩa sâu xa, chui vào màng nhĩ làm cô khẽ run thân mình
Niệm Sơ xoay người ôm lấy eo anh cọ cọ
“Em tỉnh rồi…”
Lý An Nhiên xoa đầu cô, ôm sát vào lòng. Thân người cô càng ngày càng nhỏ, một vòng tay là có thể ôm trọn
“Rời giường ăn cơm thôi.” Anh nhẹ giọng nói
“Ôm một lát nữa có được không.” Niệm Sơ làm nũng trước ngực anh, thanh âm mềm mại không cự tuyệt được
“Được.”
Niệm Sơ ôm anh lại ngủ, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều không được ngủ đủ 6 tiếng
Tỉnh dậy lần nữa, trên giường đã không có bóng người. Phòng tối đen, Niệm Sơ dụi mắt đi dép lê ra tới cửa, mở ra tràn ngập ánh đèn
Lý An Nhiên mặc đồ ngủ dài tay, tóc anh hơi ướt đang ngồi gõ máy tính trên ghế sô pha. Nghe thấy tiếng động thì nhìn lại. “Em đi tắm đi, để anh hâm lại đồ ăn.”
“Dạ”, Niệm Sơ gật đầu, chậm rãi đi đến phòng tắm
Tắm rửa xong liền cảm thấy tỉnh táo. Niệm Sơ đi đến phòng bếp, đồ ăn đã được dọn ra
Hôm nay Lý An Nhiên làm cá hấp, xương sườn hầm hạt sen, đều là mấy món Niệm Sơ thích ăn. Cô thấy đồ ăn còn nhiều nên ngẩng đầu hỏi
“Anh chưa ăn sao?”
“Ừ, anh chờ em”, Lý An Nhiên gập máy tính, từ sô pha đứng lên xoa xoa khóe mắt
“Anh không đói hả?” Niệm Sơ vừa bới cơm vừa hỏi
“Anh có ăn lót dạ.” Lý An Nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, nhận chén cơm từ tay cô
“Lần sau đừng đợi em, anh đói thì ăn trước đi.” Niệm Sơ cúi đầu húp canh, trong miệng còn lẩm bẩm
“Ít khi mới được cùng ăn cơm với em mà.”
Niệm Sơ ngẩng đầu thấy Lý An Nhiên đang gắp đồ ăn, cô thuận miệng hỏi: “Không phải tuần nào chúng ta cũng bên nhau hai ngày sao?”
“Ừ, nhưng một tuần sáng trưa chiều tổng 21 bữa cơm, tính ra thì chúng ta chỉ ăn với nhau có 6 bữa, không phải là rất ít à?”
Lý An Nhiên nghiêm túc trình bày, Niệm Sơ sửng sốt một lúc, tự hỏi thật lâu sau mới phát hiện không thể phản bác vì thế cô tiếp tục ăn cơm
Ăn xong, hai người cùng đánh răng. Cùng nhau đứng trước gương súc miệng, Niệm Sơ liền không nhịn được mà nở nụ cười
Lý An Nhiên đang lau mặt thì hỏi cô
“Em làm sao vậy?”
“Nhớ lại lúc còn nhỏ anh luôn đánh răng cho em.”
Lý An Nhiên cũng cười theo. Trong trí nhớ của anh, cô bé có hàm răng trắng sáng, ngoan ngoãn để anh ôm vào trong ngực, mỗi lần súc miệng xong còn há miệng cho anh kiểm tra
“Ừ nhỉ” Lý An Nhiên nhìn Niệm Sơ lau khô mặt, vẫy vẫy tay: “Lại đây.”
“Sao vậy?” Niệm Sơ không biết gì nhưng cũng cúi người lại gần
“Để anh kiểm tra một chút.”
Lý An Nhiên nâng cằm Niệm Sơ hôn lên, hương vị bạc hà quấn quanh, đầu lưỡi anh quét vòng quanh hàm răng trơn bóng của cô một lúc sau mới rời đi
Lúc tách ra còn nhìn cô với vẻ mặt nghiêm trang
“Rất sạch sẽ”
Niệm Sơ: “……..”
Buổi tối, Lý An Nhiên ôm cô nằm trên giường. Hai người lẳng lặng dựa sát vào nhau, ánh đèn màu cam tỏa ra từ một góc phòng. Niệm Sơ không buồn ngủ, nghe anh lải nhải bên tai
Một bàn tay sờ đến hông cô
“Nơi này to.”
Đi xuống sờ vào cái bụng nhỏ
“Nơi này gọn”
Tiếp theo, bàn tay hướng lên trên, ở trước ngực cô xoa một cái
“Nơi này nhỏ.”
Niệm Sơ nhịn không được mà đá chân anh
======= tiểu thuyết Ngôn Tình ======Truyện Ngôn Tình là kho tàng lưu trữ những di sản, thành tựu vô giá được truyền từ thời kỳ này sang thời kỳ khác, từ thế hệ này qua thế hệ khác.Chúng ta có thể chủ động tiếp cận tiếp nhận thêm nhiều kiến thức hơn nữa thông qua việc đọc Truyện Ngôn Tình . Đọc truyện cùng HaHa Truyện
Chỉ nghe Lý An Nhiên lại khe khẽ thở dài, ai oán phiền muộn
“Anh dưỡng nhiều năm như vậy vất vả lắm, vậy mà…”
Niệm Sơ không nghe nổi nữa, lập tức lôi tay anh ra, ngước mắt giận mắng: “Về phòng anh ngủ đi!”
“Không muốn”, Lý An Nhiên ôm chặt cô, đầu cọ ở cổ Niệm Sơ, uy hiếp: “Về sau mỗi tuần anh sẽ kiểm tra em, nếu em thức khuya sụt kí anh sẽ nhốt ở nhà không cho đi đâu nữa.”
Anh nói xong ngẩng đầu nhìn
“Anh nghiêm túc đấy.”
“Em biết rồi”, Niệm Sơ tránh mắt anh
Cô ậm ừ cho qua, cũng không dám làm trái lời. Nhưng càng lớn lá gan cô cũng lớn theo, vẫn mong muốn đạt được giải thưởng
Niệm Sơ như cũ mỗi ngày đều thức đêm vẽ tranh
Nhưng mà cho dù có thức khuya đến mấy thì cũng không cải thiện được bao nhiêu
Cô cau mày, xé bức tranh trước mặt. Bình thường, quá bình thường, cảm giác không có gì đặc biệt
Niệm Sơ cắn môi, ủ rũ ngồi một chỗ
Trước hạn một ngày, Niệm Sơ đem nộp tác phẩm.
Cảm giác mệt mỏi rã rời kéo đến
Cô lập tức gọi taxi đến nhà Lý An Nhiên. Lúc chạng vạng, hoàng hôn thoắt ẩn thoắt hiện, ánh sáng trong phòng có chút tối tăm, căn phòng im ắng bên trong không có một bóng người
Thời gian làm việc anh thường xuyên tăng ca, Niệm Sơ trực tiếp tắm rửa xong chui vào giường anh ngủ thiếp đi
Lúc Lý An Nhiên trở về thì trời đã khuya, một đôi giày vứt đó, anh tự hỏi vài giây rồi cất bước đi vào
Phòng khách không có người, thật im ắng. Lý An Nhiên trực tiếp đến phòng ngủ. Mở cửa ra, giữa giường là một khối, anh đi đến mép giường cúi xuống nhìn cô
Niệm Sơ đang ngủ ngon lành, hô hấp đều đều. Lông mi nồng đậm, hai má ửng hồng
Lý An Nhiên tay chân nhẹ nhàng lấy đồ ngủ đi vào phòng tắm
Nửa đêm, Niệm Sơ vì đói mà tỉnh. Mơ mơ màng màng đẩy người bên cạnh, Lý An Nhiên mở mắt ra đã nghe thấy người nọ trong lòng ngực mình kêu đói
Anh bật đèn lên, gãi đầu
“Để anh đi nấu gì đó cho em ăn.”
“Ừm…” Niệm Sơ nhắm mắt đáp lại, ôm chăn ngủ tiếp
Không khí trong phòng bếp ấm lên, dưới ánh đèn ấm áp, Lý An Nhiên cầm chiếc đũa gắp sợi mì trong nồi, đồng hồ trên tường chỉ đúng 1h sáng
Không còn buồn ngủ, sợi mì cũng đã mềm, Lý An Nhiên vớt lên bỏ vào nước lạnh, sau đó trở lại phòng ôm người đang nằm trên giường dậy
“Em còn muốn ăn không?”
Niệm Sơ nhắm mắt cọ cọ trong lòng ngực anh, lung tung gật đầu
“Vậy đi đánh răng rửa mặt.”
Lý An Nhiên trét kem đánh răng lên bàn chải, nhét vào miệng cô. Niệm Sơ cầm lấy, chậm rì súc miệng
Lý An Nhiên để cô ở đó, lại đi trở về phòng bếp
Anh rửa nồi, chiên trứng xào cà chua, lại nấu canh
Bên ngoài, Niệm Sơ rửa mặt xong đi đến bàn ăn, cầm ly nước sôi để nguội uống một hớp