Đừng Hòng Chạy Khỏi Anh
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Đừng Hòng Chạy Khỏi Anh mang tới thông điệp Anh có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không, hay là để em nhờ thần Cupid bắn mũi tên vào anh một lần nữa nhé
Chương 5 : Con là đồ vô dụng
Từ Mật chán nản tự giam mình trong phòng, chơi trò đánh quái vật. Đột nhiên có người gõ cửa gọi cô.
"Mật Mật?"
"Chuyện gì ạ?"
"Mở cửa, là mẹ đây." Từ Mật miễn cưỡng đứng dậy mở cửa, để mẹ Từ đi vào.
Mẹ Từ lôi kéo cô, cười thật vui.
"Mật Mật, cha con tìm người sửa lại cây đàn cho con rồi."
"Con biết rồi mẹ."
Leng keng leng keng, âm thanh gõ gõ kéo dài cả một buổi chiều, cô nghe cảm thấy rất phiền.
"Con có cần đi xuống dưới thử đàn một chút không? Cây đàn kia, từ khi con ra nước ngoài, cũng không có ai đụng vào. Không có con luyện đàn, trong nhà trở nên thật yên tĩnh."
"Dạ." Từ Mật quay đầu nhìn chằm chằm màn hình vi tính.
Thao tác đánh quái cũng đột nhiên dừng lại, dẫn đến việc đánh quái của cô thất bại, thua cuộc thảm hại.
"Thợ sửa mới vừa nói sẽ sửa nhanh thôi, chúng ta đi xuống xem một chút đi!" Mẹ Từ mong đợi nói.
"Không cần á..., Piano sửa xong thì sửa xong. Kỹ thuật điều âm của chú rất tốt, không cần phải nói thêm, trừ phi thính lực của chú ấy bị lão hóa, nếu không mọi người có thể tiếp tục tin tưởng chú ấy."
Cô ổn định tinh thần rồi lại ngồi vào trước máy vi tính, khởi động lại game, tiếp tục công cuộc đánh quái của mình.
"Đã rất lâu rồi mẹ không nghe con đánh đàn, đi xuống đàn vài bài cho mẹ nghe đi, để cho cha và mẹ xem một chút, con ra nước ngoài hai năm đã học được những gì?" Mẹ Từ hưng phấn kéo tay của cô, đi xuống lầu dưới.
Cô vẫn ngồi tại chỗ, chuyển một cái, để mẹ cô ra sau.
"Hiện tại con không muốn đánh đàn." Cô nói nhỏ.
"Ai nha, đã lớn như vậy còn xấu hổ cái gì? Xuống, xuống, đánh đàn cho cha mẹ nghe một chút!" Mẹ Từ cho là cô đang xấu hổ, đưa tay muốn kéo cô.
"Con có tiến bộ hay không, sao cha mẹ có thể nghe được?" Cô hất ra tay, vô cùng phiền não trả lời một câu, ngay sau đó liền muốn cắn đầu lưỡi của mình.
"Mật Mật! Sao con nói như vậy? Mẹ không phải là người hiểu những cao thâm trong âm nhạc, mẹ chỉ quan tâm con mà thôi!"
Mặt mẹ Từ liền biến sắc, tức giận trách cứ cô.
"Mẹ, thật xin lỗi, con không nên nói như vậy." Cô nặng nề cắn môi, nhìn ra được cô đang hết sức hối hận.
Mẹ Từ nhìn ra trong mắt con gái chứa đựng phiền não khác thường, vốn đang không vui cũng mềm nhũn ra.
"Có phải con đang có tâm sự gì hay không? Có muốn nói với mẹ hay không?" Mẹ Từ ngồi ở mép giường, muốn cùng cô nói chuyện.
Mặc dù rời xa hai năm, nhưng hiểu con gái không ai bằng mẹ, cảm xúc con gái khác thường, ngay từ lúc con gái trở về nước, bà đã phát giác.
Chỉ là bà cảm thấy con gái đã lớn, tự nhiên cũng có chuyện riêng tư, con gái không đề cập, bà cũng không hỏi tới.
Nghe được lời mẹ nói, chóp mũi Từ Mật đau xót, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống.
Cô có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn nói, cô có rất nhiều rất nhiều uất ức muốn nói, cô có rất nhiều rất nhiều tâm sự muốn kể, cô có. . . . . .
"Mẹ, con. . . . . ."
Nhìn nét mặt quan tâm của mẹ, tất cả những điều muốn nói đều bị chặn ở cổ họng, không phát ra được, cũng nuốt không trôi, đau đến làm cho cô mù quáng.
Thấy con gái khóc, mẹ Từ luống cuống tay chân, tâm cũng như bị ai đánh.
"Thế nào? Có chuyện gì? Có phải hai năm qua trôi qua không tốt hay không? Nếu như bên ngoài bị uất ức gì, hãy nói với mẹ. Không muốn ở nước ngoài học âm nhạc cũng không sao, trở lại cho mẹ nuôi, chúng ta ở lại chỗ này, cũng có thể tìm được giáo viên giỏi để học đàn." Mẹ Từ vừa khẩn trương, lại đau lòng ôm cô dụ dỗ nói.
Từ Mật ngồi vào bên cạnh mẹ, vùi đầu chui vào ngực vừa thơm vừa ấm của mẹ, dùng sức ngăn nước mắt chảy ra. Cô không muốn làm mẹ lo lắng vì cô.
"Mẹ. . . . . ."
"Hả?" Mẹ Từ vỗ lưng của cô.
Từ Mật nghĩ đến hai năm trước, cha mẹ đứng ở sân bay, trên mặt đầy vẻ kiêu ngạo.
Họ đưa cô lên máy bay, mong đợi cô ở nước ngoài học ở học viện âm nhạc, có thể có được môi trường học tập và rèn luyện tốt, để cho thiên phú của cô có thể phát huy đầy đủ.
Đứa trẻ có thể ra nước ngoài học, khi đó đã làm cho khu nhà này ồn ào không ít.
Huống chi, cô còn học ở Học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước ngoài, có thể được xem là tiểu thiên tài âm nhạc, giành được học bổng toàn phần của học viện, loại vinh dự Quang Tông Diệu Tổ này, quả thật có thể để cho cha mẹ trước mặt tất cả thân hữu hàng xóm, còn có nhà họ Diệp sát vách không đội trời chung, kiêu ngạo mà đi tới đi lui, đi lên mười năm cũng còn gió.
Vì vậy, cô nói thế nào được, vào đêm biểu diễn tổng kết cô làm đào binh, chẳng những làm mất mặt chính mình, giảng viên, trường học, mà còn vứt sạch mặt mũi cha mẹ?
"Con là đồ vô dụng. . . . . ." Cô nhắm hai mắt, ở trong ngực mẹ nhỏ giọng nói.
"Nói bậy! Mật Mật nhà chúng ta là Tiểu Thiên Tài âm nhạc, đàn Piano là giỏi nhất, ai dám nói Mật Mật nhà chúng ta vô dụng?"
Lời của mẹ, làm cho cô đang tâm sự đầy bụng càng không thể nói ra miệng.
Cô ngửa mặt, nặn ra khuôn mặt tươi cười, phối hợp cười hai tiếng.
"Không phải con có lời muốn nói với mẹ sao? Con muốn nói gì?" Mẹ Từ lo âu nhìn cô.
Sợ run một lát, Từ Mật mới lắc đầu một cái.
"Không sao, chỉ là ở nước ngoài quá lâu, rất nhớ mọi người. Bây giờ trở về rồi, cảm thấy giống như đang nằm mộng." Cô cố gắng mỉm cười.
"Đứa nhỏ ngốc!" Con gái làm nũng, khiến Mẹ Từ cười ha ha.
"Mẹ, con rất mệt, hôm nay không đánh đàn có được hay không?" Cô hề hề nói.
"Mới vừa rồi mẹ và cha đã hối chú Lâm của con sửa đàn nhanh một chút, chính là muốn được nghe con đánh đàn. Nhưng con đã không muốn đàn, mẹ cũng không miễn cưỡng con. Chờ tâm tình con tốt hơn thì nhớ đàn cho cha mẹ nghe nhé." Mặc dù mẹ Từ an ủi cô, nhưng mà trên mặt lại có thể nhìn rõ ràng vẻ chờ đợi.
"Mẹ, thật xin lỗi, con làm mẹ thất vọng." Trong lời nói của cô, chứa ý tứ sâu hơn.
"Con bé ngốc, nói những lời như thế làm gì?" Mẹ Từ cười ra tiếng, xoa xoa đầu của cô.
Kéo cửa chính ra, thấy Diệp Nặc xuất hiện tại cửa nhà cô, Từ Mật giật mình.
"À. . . . . . Mật Mật, chào em." Anh giơ tay lên chào hỏi cô.
Nghĩ đến cuộc nói chuyện không vui vẻ hôm trước, cô không thể nào tươi cười chào hỏi lại với anh được.
"Anh đến tìm ai? Hiện giờ chỉ có một mình em ở nhà." Sắc mặt cô không tốt, nhìn anh chằm chằm.
"Anh đến là muốn tìm em." Anh lịch sự cười một tiếng.
"Tìm em có chuyện gì? Cô nam quả nữ, không sợ người khác nói xấu sao? Không lấy được đền thờ trinh tiết là cũng không sao..., nhưng mà em rất sợ bị mang tiếng xấu, sẽ bị dìm lồng heo đấy!"