Đừng Hòng Chạy Khỏi Anh
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Đừng Hòng Chạy Khỏi Anh mang tới thông điệp Anh có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không, hay là để em nhờ thần Cupid bắn mũi tên vào anh một lần nữa nhé
Chương 22 : Từ Mễ nhìn vẻ mặt Diệp Nặc tự
“Chỉ cần có người ở đâu, nhất định sẽ có cạnh tranh ở đó. Ở trong phòng nghiên cứu của anh, cạnh tranh còn kịch liệt hơn!”
“Ai, lớn lên thật không tốt, thật nhiều chuyện phiền não.” Cô cong môi lên.
Diệp Nặc mặc cho cô oán giận, biết cô chỉ đang nói đùa.
Trên thực tế, tâm tình cô khôi phục lại bình tĩnh, ý nghĩ sẽ dần dần không để tâm đến chuyện vụn vặt nữa.
Không được bao lâu, cô sẽ có lựa chọn tốt hơn, hơn nữa sau đó sẽ chuẩn bị đối mặt với tất cả trách nhiệm.
Ai ai, tại sao anh cảm giác mình giống một người cha, đang vui mừng nhìn con gái lớn lên nhỉ?
Không được, không được! Anh muốn thay đổi loại tâm trạng này, nếu không tương lai cùng Từ Mật kết hôn anh nhất định sẽ lâm vào cảm giác loạn luân!
Diệp Nặc âm thầm nắm quyền, không ngừng tự nhắc nhở mình.
“Em cảm thấy thật kỳ quái, trước kia đi du học, rõ ràng cho là mình giỏi nhất, nhưng sau khi du học, làm sao lại hoàn toàn mất hết sự tự tin nhỉ? Chẳng lẽ em lúc đó, vẫn chưa qua giai đoạn trẻ con sao?” Hai tay cô nâng gò má, nhìn người bạn nhỏ đang chơi cầu trượt cách đó không xa.
“Anh sẽ giải thích suy nghĩ của em. Trước khi anh và Capu nhảy lớp, thành tích luôn luôn đứng đầu lớp, nhưng sau khi nhảy lớp bị sắp xếp vào lớp có tư chất nổi trội, thời điểm thi lần đầu tiên, thế nhưng anh và Capu cùng nhau đứng cuối, khi đó quả thật đau đến không muốn sống, cảm giác mất mặt đến chết.”
Nghĩ đến năm đó mặt anh em hai người phờ phạc nhìn tình hình phiếu điểm của nhau, cho đến bây giờ anh vẫn hoài nghi mình làm thế nào mà sống qua được loại đả kích kinh khủng đó?
“Đó là bởi vì tư chất nổi trội của mọi người trong lớp quá là ưu việt! Coi như chỉ đứng cuối cùng, trở lại ban phổ thông, vẫn là số một mà!” Cô nhíu nhíu mày.
“Không phải em cũng giống như vậy sao? Tất cả các bạn học của em đều là tinh anh từ các nơi trên thế giới đến, có lẽ em ở trong tập thể đó, biểu hiện không phải là tốt nhất, cho nên cảm giác thành công vô cùng thấp, nhưng kỳ thật em vẫn như cũ đứng ở trên cao nhất tỏa sáng, chỉ là chính em không cảm thấy mà thôi.”
Từ Mật mở to mắt nhìn anh.
“... Rất trừu tượng nha, thầy giáo Diệp.”
Diệp Nặc nhíu mày, biết mình vừa lãng phí nước miếng rồi.
Hơn nữa, anh lại quên ý nguyện kiên định của mình: không muốn trở thành cha cô.
Nhưng khi cô vừa nói ra nghi vấn, anh liền không nhịn được mà kể về cuộc sống của mình để khuyên bảo cô! Aiz!
“… Anh Diệp Nặc, anh xem cái cầu trượt đó, bên trái nó là lạ phải không?” Từ Mật đột nhiên kéo kéo tay áo anh.
Diệp Nặc cau mày cẩn thận quan sát, cũng phát hiện ra có gì đó không đúng.
Bất chợt, chiếc cầu trượt chậm rãi nghiêng lệch đi trong tầm mắt bọn họ, mà ở trên vẫn còn hai đứa trẻ không biết chuyện, vẫn đang lúc lên lúc xuống chơi đùa.
Bọn họ song song thở dốc vì kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhấc chân chạy về phía trước.
“Nguy hiểm! Người bạn nhỏ mau xuống đây!” Bọn họ kêu to.
Người bạn nhỏ không nhận thấy được tình huống nguy hiểm, vẫn vui vẻ đứng ở đỉnh cầu trượt, đang muốn trượt xuống.
Sau đó, đứa trẻ thét lên nắm lấy lan can, kinh sợ khóc to.
Bọn họ chạy tới, Diệp Nặc mạo hiểm đưa tay chụp lấy, đỡ được một đứa bé, cũng không quay đầu lại ném ra sau lưng cho Từ Mật.
Sau khi Từ Mật nhận lấy đứa trẻ, ôm chặt nó dỗ một lát, lại tiếp tục xoay người, muốn giúp đỡ Diệp Nặc.
Diệp Nặc đạp lên một ống sắt, muốn ôm một đứa trẻ khác xuống thì cầu trượt oanh một tiếng sụp đổ.
Diệp Nặc ôm đứa trẻ, thân thể nghiêng một cái, thiếu chút nữa thì đụng phải một ống sắt bị biến dạng đang nhô ra.
“Diệp Nặc!” Từ Mật nóng lòng kêu to, bất chấp tất cả xông lên phía trước kéo Diệp Nặc.
Không ngờ khi cô kéo Diệp Nặc, trọng tâm dưới chân mình lại không vững, cứ như vậy thẳng tắp ngã về phía trước Diệp Nặc thiếu chút nữa đụng vào ống sắt biến dạng kia…
“Bác sĩ nói thế nào?” Mọi người vây quanh Diệp Nặc vừa mới nói chuyện với bác sĩ xong.
“Bác sĩ nói, cánh tay cô ấy không bị gãy xương, nhưng bị rách một đường, nhất định phải bó thạch cao trong một tháng trước. Một tháng sau, mới có thể bắt đầu làm trị liệu”
“Tay của nó sẽ không sao chứ?”
“Sẽ không có gì đáng ngại.”
Sau khi mọi người yên tâm, cha Từ liền bắt đầu oán giận.
“Diệp Nặc, cái đồ tiểu tử thúi này! Vì sao không bảo vệ tốt con gái ta? Tay của nó quan trọng cỡ nào, hiện tại, may mà chỉ cần bó thạch cao một tháng là khỏi, nếu như tay của nó không thể đánh đàn, thì ngươi định làm thế nào?” Cha Từ kích động mắng Diệp Nặc.
Diệp Nặc không nói gì, chỉ cúi đầu chịu đựng chỉ trích.
Cha Diệp nhìn con trai bị chửi, không nhịn được đứng ra nói chuyện.
“Ông Từ! Con gái ông có đủ tay đủ chân, không tự bảo vệ nổi mình sao? Con tôi lại không nợ nó cái gì, tại sao con gái ông bị thương, lại muốn con trai ta chịu trách nhiệm?”
“Các ông đủ rồi đó! Sau khi bị thương Từ Mật vẫn bị nhốt ở trong phòng không ra được, các ông không lo lắng cho nó, tính ở chỗ này gây gổ, muốn ầm ĩ thì ra ngoài mà ầm ĩ, không nên ở đây phá tâm trạng của mọi người!”
Mẹ Từ phát uy, hai người đang gầm thét với nhau bỗng chốc câm miệng.
“Con vào xem Từ Mật thế nào.” Từ Mễ không yên lòng, muốn đi vào.
Diệp Nặc kéo Từ Mễ lại.
“Là em hại cô ấy bị thương, hay là để em đi vào trước nói chuyện với cô ấy.”
Từ Mễ nhìn vẻ mặt Diệp Nặc tự trách, không đành lòng nói gì, không thể làm gì khác hơn là gật đầu một cái.
Tâm tình tất cả mọi người đều không tốt, chỉ có Diệp Trạm cảm thấy phản ứng của mọi người quá phô trương.
“Lạy trời! Mật Mật chỉ bị thương ở tay, không bị đứt rời, cũng không tàn phế, làm sao mọi người lại biến thành không khí âm u như vậy?” Diệp Trạm trợn mắt một cái.
“Nhưng là, trên tivi cũng nói nếu như tay của người đàn piano bị thương, sẽ giống như đến ngày tận thế. Cho nên chúng ta rất lo lắng sợ Mật Mật sẽ nghĩ không thông!”
Diệp Trạm than thở trong lòng.
Tại sao người của hai nhà này đều có tính xót thương mãnh liệt như vậy?
… Từ Mật không đến nỗi sẽ… mắc bệnh tâm thần chứ?
“Hu hu …” Từ Mật ở trong ngực Diệp Nặc khóc đến thê thảm.
“Thật xin lỗi…. Đều là lỗi của anh.” Diệp Nặc khổ sở nói không ra lời.
“Liên quan gì đến anh? Em khóc là do tay em đau!” Từ Mật dùng áo anh để lau nước mũi.
“…À.” Anh không biết nên yên tâm hay nên cười.
“Diệp Nặc…”
“Chuyện gì?”
“Em quyết định rồi!”
“Quyết định cái gì?” Anh giúp cô điều chỉnh lại khăn, săn sóc thắt lại một nút ở khuỷu tay.
“Tay của em phải nhanh chóng hồi phục!”
“Ừ, một tháng sau là có thể bỏ thạch cao rồi.”
“Anh nguyện ý chờ em bao lâu?”
“Cái gì mà chờ bao lâu?”
“Trong nháy mắt em tưởng tay mình sẽ gãy, đột nhiên em cảm thấy cảm giác không thể tiếp tục đàn piano thật là đáng sợ, thật là đáng sợ.”
“Cho nên?”
Từ Mật hít hít mũi.
“Cho nên em quyết định sau khi nghỉ hè, sẽ quay về học viện âm nhạc tiếp tục học đàn.”
Diệp Nặc nhàn nhạt nâng môi lên.
“Em không muốn từ bỏ piano! Những bạn học kia, em sẽ từng bước từng bước đánh bại, sau đó sẽ đứng trên đỉnh cao nhất tỏa sáng! Về phần cái người tóc vàng kia… Hừ! Em muốn cố gắng đánh bại hắn, đem hắn giẫm dưới lòng bàn chân, để hắn vĩnh viễn không dám đứng lên mà phách lối được nữa!”
“Có khí phách!” Anh cười đến càng thêm vui vẻ.
“Anh vẫn chưa trả lời em, anh nguyện ý chờ em bao lâu?”
“Anh nguyện ý chờ em trở về bên cạnh anh mới thôi.”
Anh thành tâm thề, nghiêng người hôn cô.