Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ mang tới thông điệp Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả. Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây

Chương 9 : Cô gian nan đi qua tính tiền

Buổi chiều.

   Bắt đầu cảnh quay trên gường, Miêu Khả Vân để lưng trần, trên người quấn chăn màu trắng, gợi cảm mê người, đang diễn cùng một diễn viên nam khác.

   Những vị trí trọng điểm trên người cô đều dùng các biện pháp bảo vệ, chăn đơn màu trắng cũng dùng băng dính cố định, không có nguy hiểm, bởi vì chuyện tối hôm qua, cô thề sẽ diễn thật tốt .

   Ánh sáng của ngọn đèn giảm xuống, thợ trang điểm đến trang điểm cho cô.

   "Tốt lắm." Thợ trang điểm cầm gương cho cô xem, cô cầm lấy gương nhìn mặt của mình, đột nhiên từ trong gương nhìn thấy Cổ Húc Uy, anh ngồi trên đài cao ở vị trí giám sát nhìn cô... Không, cô không chắc chắn là anh nhìn cô, khoảng cách hơi xa, hẳn là anh nhìn toàn bộ trường quay!

   Nhưng cô chắc chắn anh đến đây, cô cũng không quay đầu chào hỏi anh, cô cũng không biết vì sao trong lòng không cách nào thoải mái mỗi khi đối mặt với anh, cô giãy dụa muốn giữ một khoảng cách với anh, cô buộc nhiệt tình trong lòng mình nguội đi.

   Cô không phải bạn của anh, cô là diễn viên anh dùng tiền mời đến, cô nhận rõ bản thân, không thể sinh ra ảo tưởng lần nữa, sẽ chỉ tự làm khổ bản thân mình!

   Cô đưa gương trả lại cho thợ trang điểm, đi tới vị trí đã định, nhân vật nam chính cũng đã vào vị trí. David kêu một tiếng, bắt đầu diễn.

   Cảnh này là Vũ nương thật lòng yêu một người đàn ông tốt, cô không vì báo thù, cô muốn trao tất cả tình yêu của mình cho người đó.

   "Không cần đi." Cô nhẹ nhàng rúc vào lồng ngực trần của nhân vật nam chính, cánh tay ngọc ngà ôm lấy thắt lưng anh ta, mềm mại yêu cầu.

  "Sao anh bỏ đi được?" Bàn tay của nhân vật nam chính xoa nhẹ trên lưng cô, miệng dịu dàng nói, môi của hai người gần như chạm vào nhau.

   "Em nói là... cả đời cũng không rời bỏ em." Cô nói ra ý nguyện mong muốn được gả cho anh ta.

   "Anh sẽ không bỏ rơi em, chúng ta kết hôn, ngày mai theo anh về gặp ba mẹ anh."

   "Nếu họ không thích em thì làm sao bây giờ?"

   "Họ sẽ rất thích em, yêu quý em, giống như anh yêu em vậy." Nhân vật nam chính cười với cô, nhiệt tình ôm lấy cô đi về phía giường lớn, nhìn cô, hôn môi cô...

   Toàn bộ máy quay di chuyển tới gần, quay hai người âu yếm. Miêu Khả Vân nằm trên giường vừa đúng góc độ có thể nhìn thấy đài cao, dường như cô nhìn thấy Cổ Húc Uy đang lườm cô, cô nhắm hai mắt, vẫn có thể cảm thấy ánh mắt giống như sấm sét của anh phóng tới.

   Cô cong hai chân kẹp lấy thân thể nam chính, lấy hai tay ôm anh ta, cố ý thể hiện thật nóng bỏng, cô cũng không hiểu vì sao cô muốn diễn như vậy, cô đang muốn kích thích cái gì? Rõ ràng Cổ Húc Uy nói diễn tình cảm mãnh liệt là được, cô làm như anh nói.

   Nhân vật nam chính cởi chăn đơn trên người cô...

   David hô cắt, khen một câu: "Diễn rất khá."

   Nhân vật nam chính lùi lại, Miêu Khả Vân cũng đứng dậy, yên lặng nhìn về phía đài cao, quả nhiên là Cổ Húc Uy đang trừng mắt nhìn cô, con ngươi đen loé lên ánh sáng giống như tức giận.

   Anh đang tức giận vì cô sao? Thật vô lý, cũng chẳng thể giải thích được, cô vẫn rất cố gắng diễn vai Vũ nương thật tốt. Cô đi vào phòng thay quần áo.

   Cả buổi chiều cô phát hiện anh đều ở trường quay, nhưng anh chưa từng xuống dưới chào hỏi bất kì ai, ngồi trên đài cao giống pho tượng nghiêm nghị không thể xâm phạm.

   Mà anh càng xụ mặt, cô càng diễn nhiệt tình hơn, cô chuyển dời cảm xúc vào trong việc diễn xuất, nếu không cô sẽ điên mất, cô không hiểu anh bị làm sao.

   Buổi tối, kết thúc diễn, Miêu Khả Vân thay quần áo xong, khi đi ra khỏi phòng thay quần áo thì cô phát hiện Cổ Húc Uy không còn ở trên đài cao. Theo bản năng cô nhìn về phía trường quay, anh cũng không có ở dưới.

   Cảm giác mất mát và hoang mang chiếm cứ lòng của cô, cô cùng rời đi với diễn viên khác, nhưng bên ngoài trời mưa, Cổ Húc Uy đang đứng ở dưới lán che mưa, nói chuyện cùng David.

   Bọn họ cùng quay đầu nhìn cô, Miêu Khả Vân nhìn về phía Cổ Húc Uy, nhìn vào con ngươi đen lạnh lẽo của anh. Cô không có cách nào lên tiếng chào hỏi anh.

   "Khả Vân, anh đưa em về có được không?'' Đúng lúc này, nam diễn viên chính đi đến bên người Miêu Khả Vân, che ô cho cô, cất giọng thoải mái hỏi cô.

   Miêu Khả Vân nhìn về phía nam chính, tên của anh ta là Dương Chính Hạo, là một người đẹp trai, cô diễn không ít cảnh tình cảm mãnh liệt với anh ta, nhưng cho tới bây giờ cô không có cảm giác gì đặc biệt với anh ta, trừ Cổ Húc Uy, cho dù là ai cũng không thể thắp lên từng tia nhiệt tình trong lòng cô.

   Cô rất cảm ơn ý tốt của anh ta, cũng không muốn ngồi xe của anh ta, nhưng đối mặt với sự coi thường của Cổ Húc Uy, cô lại bướng bỉnh nói với Dương Chính Hạo: "Được."

   Cô muốn chạy trốn Cổ Húc Uy, cùng đi về phía xe của anh ta, cùng anh ta rời đi.

   David phát hiện dường như nam nữ nhân vật chính ở chung với nhau cũng không tệ, nhạy bén khẽ động nói với Cổ Húc Uy: "Húc Uy, sao không làm cho nam nữ nhân vật chính diễn giả thành thật để tuyên truyền cho phim?"

   "Không cần." Cổ Húc Uy quả quyết bác bỏ.

   "Vì sao? Đây là tuyên truyền tốt mà." David cảm thấy chuyện này rất có giá trị.

   "Rất cũ." Cổ Húc Uy nói.

  "Được rồi, tôi đi trước đây." David thấy ý kiến của mình không được tán thành, cũng không có cách nào kiên trì, anh ta lái xe rời đi trước.

  "Ừ." Cổ Húc Uy đi trong thẳng về phía xe, anh không cầm ô, mưa rơi trên người anh, trên vai, anh không buồn để ý, trái tim anh ở dưới trời mưa.

  Anh khó có thể hình dung được nội tâm tràn đầy mâu thuẫn cùng phức tạp, thấy Miêu Khả Vân đi về phía Dương Chính Hạo anh rất tức giận, rõ ràng trong lòng cô không có anh.

   Nếu anh muốn cô, thật rất đơn giản, cô không thể trốn khỏi anh, nhưng giữ một người con gái có ý nghĩa gì? Không yêu, chinh phục một cái thân xác cũng không có ý nghĩa gì.

  Hôm nay anh cho mình thời gian một ngày, anh nhìn cô từ đằng xa, nội tâm của anh như lửa mãnh liệt điên cuồng thiêu đốt, nhìn cô nhiều hơn, yêu nhiều hơn. Thậm chí anh khát vọng chính mình là người đàn ông ôm cô, mà không phải nam nhân vật chính.

   Anh ngồi vào trong xe, đóng sầm cửa xe, không chịu đựng nổi việc cô rời đi cùng Dương Chính Hạo, nếu trong lúc đó bọn họ diễn giả thành thật anh sẽ phát điên.

  Anh khởi động xe, lái xe không có mục đích giữa đêm mưa cô độc, anh không biết mình nên đi đâu?

    "Có muốn cùng ăn cơm không?" Dương Chính Hạo rất vinh hạnh có thể đưa Miêu Khả Vân về, nhàn nhã điều khiển chiếc xe chạy nhanh, hỏi cô. Anh ta rất thích bộ dáng mê hoặc lòng người khi diễn của cô. Anh ta mê muội vì cô, thường mơ mộng có thể thật sự lên giường cùng cô. Đợi hơn nửa ngày, anh ta không nghe thấy cô trả lời, quay đầu nhìn, lại thấy cô đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngẩn người.

   "Khả Vân." Anh ta gọi cô một tiếng.

   "Cái gì?" Miêu Khả Vân lấy lại tinh thần, cô đang ở trên xe của Dương Chính Hạo, tâm lại chạy đi chỗ nào không biết.

   "Có muốn cùng ăn cơm với anh không?"

   "Thôi, anh cho tôi xuống ở trạm xe buýt phía trước là được." Cô mua bánh về nhà ăn là được.

   "Xe buýt? Em muốn đợi xe buýt?" Anh ta nghĩ rằng cô không phải là muốn đi ngược lại sở thích của mình chứ?

   "Ừ, ngay phía trước."

   "Em là ngôi sao, đi xe công cộng rất giản dị." Anh ta không có ý dừng xe.

    "Tôi là tôi, cho dù là ngôi sao cũng sẽ không thay đổi." Cô lạnh nhạt nói.

   "Ngoài đời em cũng không giống khi diễn lắm." Anh ta phát hiện phản ứng của cô không giống như mong muốn, một chút cảm giác nhiệt tình cũng không có.

  "Diễn cũng chỉ là diễn, sắm vai nhân vật tốt mà thôi. Chẳng lẽ anh không phải như thế sao?"

   "Anh...đương nhiên cũng vậy." Anh ta xoay chuyển rất nhanh, thực tế là ý loạn tình mê với cô, ngoài đời và diễn không phân rõ.

   "Lần khác mời anh đi ăn cơm." Cô chân thành cảm ơn anh ta chở cô về.

   "Hôm nay không được sao?" Anh ta muốn giữ cô lại, muốn có một đêm đẹp với cô.

   "Tôi còn có việc." Tâm tình cô không tốt, thầm nghĩ chỉ muốn về nhà.

    "Được rồi vậy để lần khác." Dương Chính Hạo rất tiếc, cô không thú vị như tưởng tượng của anh ta.

   Anh ta chạy xe đến chỗ bến xe buýt, hỏi cô: "Có cần ô hay không?"

    Cô lắc đầu: ''Mưa không lớn, cảm ơn anh đã chở tôi đi một đoạn đường." Cô xuống xe đi vào trong màn mưa mênh mông.

   Anh ta không ở lại lâu, lái xe đi đến hộp đêm tìm trò tiêu khiển.

   Miêu Khả Vân đi trên đường, đi qua một số nhà hàng, đến chỗ rẽ vào cửa hàng. Cô đẩy cửa ra, mùi cà phê cùng mùi bánh bay thơm lừng, đây là tiệm cà phê nổi tiếng, cũng bán bánh ngọt.

   Cô cầm khay chọn bánh, mỗi loại đều rất mới mẻ, trông rất ngon, cô cũng không biết mình muốn ăn cái gì? Cô kẹp một chiếc bánh bỏ lên khay, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc.

   "Cho một ly Americano."

   "Có cho thêm đường và sữa không?" Nhân viên cửa hàng hỏi.

   "Không cần."

   "Dùng ngay hay là mang về?"

   "Dùng ngay.''

   "Tám mươi đồng, cảm ơn."

    Cô quay đầu, nhìn thấy Cổ Húc Uy đang đứng tại quầy cà phê, anh đưa lưng về phía cô, trên tay cầm một quyển tạp chí ô tô.

  Anh hẳn là không phát hiện ra cô! Cô nên trốn anh hay là thản nhiên qua trả tiền?

  Lúc cô phân vân không biết làm sao, có hai nữ sinh mua bánh thấy cô, kinh ngạc kêu: "Oa! Cô là diễn viên Miêu Khả Vân sao?"

   Mọi người trong quán đều nhìn về phía cô, Cổ Húc Uy cũng chậm rãi xoay người, nhìn cô.

    "Các bạn ...nhận lầm người." Vẻ mặt Miêu Khả Vân cứng ngắc, ngại ngùng nói, không thừa nhận.

   "À, cô thật xinh đẹp, trông rất giống ngôi sao!" Hai nữ sinh ngượng ngùng cười, đi lấy bánh.

   Miêu Khả Vân đã không còn biện pháp trốn, cô không thể không trực tiếp đối mặt với Cổ Húc Uy, cô nhìn về phía anh, anh đang nhìn chằm chằm chế nhạo cô.

   Cô gian nan đi qua tính tiền, không biết nói với anh cái gì cho phải, không nghĩ tới anh mở miệng trước: "Cô có muốn một ly cà phê không?''

    Cô không thể tưởng tượng nổi ngẩng đầu lên nhìn anh, không phải anh đang giận cô sao? Không phải một câu cũng không muốn nói với cô sao? Sao lại đột nhiên lại có lòng tốt? Tâm tình của anh chẳng lẽ cũng thay đổi như thời tiết?

   "Anh mời?''

   "Tôi mời."

    "Được."

   Cổ Húc Uy giúp cô gọi cốc cà phê, nhận bánh trên tay cô, nói với nhân viên cửa hàng: ''Tính tiền."

   Anh rất bất ngờ khi phát hiện ra cô cũng ở đây. Anh không biết mình nên đi đâu, mua một quyển tạp chí ô tô ở sạp báo, vốn là muốn im lặng uống cà phê, xem tạp chí ô tô giết thời gian, cũng không nghĩ tới người phụ nữ quanh quẩn trong lòng anh lại ở nơi này.

   Thẳng thắn mà nói, khi thấy cô đi một mình, trong lòng anh bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt.

   "Hai vị có lấy bánh nữa hay không?" Nhân viên cửa hàng hỏi hai người.

    Cổ Húc Uy nhìn về phía Miêu Khả Vân, muốn cô quyết định.

   "Có, tôi trả tiền bánh này là được." Miêu Khả Vân đứng bên cạnh anh nói.

   Anh không để ý cô, thanh toán tiền. Nhân viên cửa hàng cho bánh vào trong hộp giấy, đưa cho họ bánh ngọt cùng hai cốc cà phê.

   "Cô muốn ngồi đâu?" Cổ Húc Uy bê khay hỏi Miêu Khả Vân. Cô thấy anh đột nhiên nghiêm túc nên không biết làm thế nào, nhưng cô cũng không còn muốn chạy trốn anh nữa, cô nghĩ mình muốn cùng anh ở một chỗ, cô có nhiều điều muốn nói với anh.

   "Chỗ đó còn trống." Cô chỉ vào vị trí ở góc, hai người đi tới, ngồi xuống.

   "Không phải cô đang ở cùng với Dương Chính Hạo sao?" Cổ Húc Uy vừa thưởng thức cà phê vừa hỏi cô. Cô nhún vai.

   "Có ý gì?"

   "Anh ta muốn ăn cơm với tôi, tôi không muốn nên nói với anh ta là đã có việc, sau đó xuống xe."

   "Cô có chuyện gì?" Con ngươi đen thâm thuý của anh nhìn cô.

    "Không có, chỉ là lấy cớ." Mặt của cô lặng lẽ đỏ lên, khi đối mặt với anh cô thật không thể tự kiềm chế bản thân.

   "Vì sao không đi ăn cơm với anh ta?"

   "Bởi vì...tôi muốn ăn bánh." Cô cầm bánh trên bàn lên. Anh nở nụ cười.

    Cô nhìn khuôn mặt đang cười của anh, nhịn không được hỏi anh: "Không phải anh đang giận tôi sao? Vì sao muốn mời tôi uống cà phê?"

   Anh giật mình một cái, cô lại cho rằng anh đang giận cô, làm sao anh có thể giận cô? Anh yêu cô, nhưng không thể chấp nhận cô thân thiết cũng người khác nên tức giận, nội tâm xung đột mãnh liệt. Nhưng anh không thể giải thích cho cô, vì cô mà anh rơi xuống vực sâu không đáy, anh không có được thuốc giải, đau đớn vô cùng.

    "Tôi giận cô khi nào?"

   "Ngày hôm qua, hôm nay..." Cô nói xong, hốc mắt đột nhiên phiếm hồng.

   Anh nhìn thấy trong mắt cô hiện lên sự uất ức, mới giật mình nhận ra cô cũng có thể cảm nhận được anh, không chỉ cô có thể ảnh hưởng anh, mà anh cũng có thể ảnh hưởng đến cô.

   Đáy lòng anh hiện lên một chút kinh ngạc vui mừng: "Nếu là có, cũng là tôi giận chính bản thân mình."

   "Anh giận chính mình?"

   "Đừng hỏi nữa, tôi không thể trả lời cô." Anh cầm bánh cắn một miếng.

   "Anh là ông chủ, muốn như thế nào cũng được." Mày cô nhíu chặt, tức giận nhai bánh.

   "Tôi cũng không nói như vậy." Anh cười.

   "Vậy anh nói thành thật nói xem tôi diễn có tốt không?"

   "Cô biểu hiện rất tốt." Rất sinh động, diễn Vũ nương rất xuất sắc, làm cho lòng đố kỵ của anh không thể sửa chữa.

   "Vậy...vì sao muốn cắt bớt cảnh tình cảm?" Cô thật sự không nghĩ ra.

   "Cho cô thoải mái không tốt sao?" Anh không muốn cho nam diễn viên này được lợi.

   "Anh đừng nói đùa."

   "Nếu không cô nghĩ có nguyên nhân khác sao?"

   Cô trái lo phải nghĩ, nghiêng đầu nói với anh: "Tôi không nghĩ ra."

   Anh xem xét vẻ mặt buồn rầu của cô, buồn cười nói: "Lý do chỉ có vậy, uống cà phê của cô đi!"

   Cô bê cốc cà phê lên, hỏi lại anh một lần: "Thật sự là bởi vì... để cho tôi có thể thoải mái hơn?"

   "Thật sự." Anh cười nói.

   "Được rồi." Cô uống cà phê. Anh đã nói như vậy, cô không tin cũng không còn cách nào: "Anh muốn ngồi đây bao lâu?"

   Anh dương dương tự đắc cầm tạp chí. Cô muốn biết ý của anh, anh muốn xem tạp chí, nói như vậy... "Nơi này có cung cấp tạp chí, tôi đi lấy mấy quyển cho anh xem." Cô phát hiện tiệm cà phê có rất nhiều tạp chí mới phát hành.

   "Ừ!"

   Cô đứng dậy đi lấy hai quyển tạp chí, trở về chỗ ngồi.

   Đột nhiên, bầu không khí thoải mái trở lại, tuy rằng hai người chỉ im lặng uống cà phê, xem tạp chí, nhưng khoảng cách trong lòng hai người gần lại.

   Nội tâm mâu thuẫn của anh dần biến mất, âm thầm vui mừng có thể làm bạn cùng cô, cô ngay bên cạnh anh, ngay cả bầu không khí cũng trở nên tươi sáng vui vẻ, thực sự rất vui vẻ.

   "Cô biết lái xe không?" Anh hỏi cô.

   "Ừ, tôi có bằng lái, nhưng không mua xe." Cô nói.

   "Cô cảm thấy hai xe này, cái nào tốt hơn?" Cổ Húc Uy lấy tạp chí ô tô hỏi cô. Miêu Khả Vân nhìn, hai xe đều là Mercedes-Benz mới nhất.

   "Tôi không hiểu xe lắm, nhưng nhìn chiếc màu bạc này có vẻ đẹp." Cô nói. Anh xé tờ kia ra.

   "Anh muốn mua loại xe này?" Cô tò mò hỏi anh.

   "Ừ."

   "Anh đã có xe."

   "Tôi muốn tặng người khác."

   "Ai?"

   "Đến lúc đó cô sẽ biết." Anh tạm thời không nói.

   "Rất bí mật! Anh không phải là muốn làm hoạt động tuyên truyền gì chứ?" Cô đoán.

   "Nếu như vậy, nói không chừng cô sẽ may mắn là chủ."

   "Tôi tham gia hoạt động trúng thưởng xà phòng." Cô không biết mình có may mắn như vậy, có thể trúng một chiếc Mercedes-Benz về nhà.

   Anh nhìn cô, thật ra anh muốn mua tặng cô, như vậy cô không cần đi nhờ xe người khác, anh sẽ tìm lý do tốt nhất để đưa cho cô, mà cô không thể từ chối.

   Cô là nhân vật nữ chính tốt nhất của anh, cưng chiều cô ... là đặc quyền của anh.

   Cô bê cà phê lên uống, cô cũng không để ý hoạt động đó, có thể yên bình ở chung với anh giống như bạn bè nói chuyện phiếm, là cô đã cảm thấy rất tốt.

  Cô hy vọng có thể giữ gìn quan hệ tốt đẹp này, không còn bất cứ hiểu lầm hay hồi hộp.

  Cô sẽ để anh ở nơi quan trọng nhất trong lòng.