Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ mang tới thông điệp Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả. Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây

Chương 21 : Hồi Cuối

Một tuần lễ sau đoàn làm phim tới Nhật Bản, ngay sau đó tác phẩm mới khai mạc, Miêu Khả Vân ngày nào cũng bận rộn đóng phim.

Cổ Húc Uy chưa về Đài Loan, anh ở lại trường quay đảm nhiệm chức vụ giám sát, mượn cơ hội ở cùng với cô.

Một tháng trôi qua rất nhanh, sau khi hoàn thành biên tập cắt ghép, toàn bộ người của đoàn làm phim lại đến Thượng Hải lấy cảnh diễn lần nữa. Đoàn làm phim thuê một nhà trọ rồi phân phòng cho mọi người ở, mỗi người dùng một phòng, có xe riêng đưa đón đến trường quay.

Cổ Húc Uy và Miêu Khả Vân cùng đến Thượng Hải, toàn bộ hành trình làm bạn với nhau, không có trở ngại về sự thay đổi đất đai thời tiết, trong lòng cực kỳ vui vẻ.

Mặc dù hai người bọn họ không công khai tình cảm, nhưng cũng không cố ý giấu diếm, mà đạo diễn David sắc bén lại thường thấy bọn họ ngồi với nhau sau khi đóng phim, đoán rằng bọn họ sa vào tình yêu cuồng nhiệt.

"Húc Uy, có muốn làm sáng tỏ chuyện tình yêu giữa nhà sản xuất và ngôi sao cho giới thuyền thông biết hay không, để tuyên truyền cho tác phẩm mới?" David thử thăm dò ý kiến của Cổ Húc Uy.

"Cũng được." Cổ Húc Uy không phản đối.

Ngay hôm sau tin tức truyền khắp các quốc gia châu Á. . . . . .

Mẹ của Miêu Khả Vân - Lâm Lệ Thủy cũng thấy được tin tức từ báo chí, sau khi con gái của bà nổi tiếng, ngày nào cũng lật xem mấy tờ báo giải trí, xem có tin tức liên quan đến con gái hay không.

Hôm nay thấy tờ báo viết về con gái "Sắp gả vào nhà giàu, là cô dâu của ông chủ nhà sản xuất Giả thị - Cổ Húc Uy" khiến cho bà bị dọa tới giật mình, vội vàng cầm theo tờ báo, chạy đi tìm chồng.

"Ôi Chí Thành, đây là thật hay giả. . . . . . con gái sắp gả vào nhà giàu có rồi."

Miêu Chí Thành đang đánh cờ với hàng xóm dưới gốc cây lớn, vừa nghe vợ mình nói vậy, cướp lấy tờ báo rồi cầm lên xem. . . . . . Tất cả hàng xóm dưới gốc cây cũng đều vây xung quay để nhìn.

"Chúc mừng nha! Khả Vân đúng là người tài giỏi."

"Con bé không những trở thành ngôi sao lớn, mà còn trở thành nàng dâu của nhà giàu có, chúng ta cũng được thơm lây."

Hàng xóm dưới gốc cây nhiệt tình chúc mừng không ngừng.

"Tôi thấy đám cưới phải một, hai trăm bàn mới đủ." Một người đàn ông phe phẩy cây quạt, nhếch miệng cười nỗi lộ hết cả hàm răng vàng khè.

"Nói không chừng đây là tờ báo bậy bạ." Lâm Lệ Thủy và Miêu Chí Thành cười cười, nhưng trong bụng lại thầm đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc Cổ Húc Uy này là ai bọn họ cũng không biết?

Hai vợ chồng Miêu Chí Thành về nhà trong tiếng chúc của mọi người.

"Ông xem chúng ta có nên đến Thượng Hải một chuyến không?” Lâm Lệ Thủy hỏi chồng mình trên đường.

"Đúng là nên đi một chuyến, ngộ nhỡ con gái bị lừa thì làm sao?"

"Vậy chúng ta lấy lý do gì đây?"

"Đã nói là ‘đi thăm’, ở trên báo chí có viết, tôi lên xem thế nào.” Kể từ khi Miêu Chí Thành làm bố của ngôi sao, cũng thường đọc báo như vợ mình, cũng muốn xem có tin tức con gái hay không.

"Lúc nào thì lên đường?" Lâm Lệ Thủy hỏi.

“Càng sớm càng tốt."

"Có cần thông báo với con gái hay không?"

"Tất nhiên là không cần, con bé bận rộn như vậy, bà chỉ cần hỏi con đang nghỉ ngơi ở đâu là được, chúng ta đến thẳng đó tìm con."

"Tốt, vậy chúng ta mau trở về chuẩn bị một chút."

Cứ như vậy, hai người đi lên Thượng Hải, cả hai ăn mặc thời thượng, đeo kính mát, rất sợ bị nhận ra mình là ba mẹ của ngôi sao lớn.

Bọn họ nhìn thời gian, cũng sắp sáu giờ tối rồi, trước tiên kêu xe taxi đi mua vịt quay cùng thức ăn cho con gái bồi bổ một chút.

Đến trước nhà trọ của con gái, bọn họ trực tiếp nhấn chuông tìm con gái, bởi vì không có thông báo trước chuyện này, cũng không biết con gái có ở đó không, quyết định thử vận may một chút.

Vậy mà lại có người mở cửa, mở cửa là một người đàn ông cao gầy, anh mặc áo màu đen, quần jean, khuôn mặt rất đẹp trai, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nhưng lại có vẻ rất được lòng người.

Lập tức Lâm Lệ Thủy và Miêu Chí Thành nhận ra anh là Cổ Húc Uy, trên báo có hình của anh.

Hai vợ chồng kéo kính xuống cùng nhìn nhau một cái, nghĩ thầm rằng Cổ Húc Uy xuất hiện ở nơi ở của con gái, vậy trên tờ báo viết là thật. 

"Xin hỏi hai bác tìm ai?" Cổ Húc Uy khách sáo hỏi.

“Chúng tôi là ba mẹ của Khả Vân, con bé có ở đây không?"

"Là bác trai bác gái? Chào hai bác, cháu là Cổ Húc Uy, chắc các bác cũng biết được đại khái tin tức của cháu với Khả Vân từ truyền thông." Cổ Húc Uy cởi mở tự giới thiệu mình, chia tay ra cầm tay của hai người.

"Thật ra chúng tôi đến đây để thăm con bé." Lâm Lệ Thủy nói có chút gượng gạo, bà muốn giấu ý định kiểm tra xem con gái có bị lừa gạt không.

"Đúng đúng, là tới thăm hỏi." Miêu Chí Thành ở một bên phụ họa.

“Mời bác trai bác gái vào, có thể các bác phải chờ thêm chút nữa, Khả Vân vẫn còn đang quay phim, muộn một chút nữa mới trở lại." Cổ Húc Uy chào đón hai người, tận tình nói.

Hai người lại đeo mắt kính vào, vào nhà trọ. Nhà trọ này rất nhỏ, vừa nhìn là thấy hết ngay, chỉ có một cái giường, một phòng tắm đơn giản, cùng một bếp nấu ăn, trên bếp là nồi lẩu đang nấu.

"Cháu đang nấu ăn?" Miêu Chí Thành rất kinh ngạc hỏi Cổ Húc Uy.

“Cháu sợ Khả Vân trở về rồi đói bụng." Cổ Húc Uy giảm lửa nhỏ lại, đảo thức ăn, bê bàn nhỏ đến cạnh mép giường cho hai người, nói: “Bác trai bác gái, mời ngồi, rất xin lỗi, nơi này rất chật."

Lâm Lệ Thủy và Miêu Chí Thành thay đổi cách nhìn về Cổ Húc Uy, bà vốn tưởng rằng con cháu nhà giàu đều có vẻ lưu manh, không hiểu lễ phép, tự cho là đúng, nhưng thằng bé này lại không có khuyết điểm đấy, ngược lại lại có những ưu điểm không ngờ tới, thằng bé lại có thể nấu thức ăn cho con gái vì sợ con bé đói bụng, đối đãi lễ phép với người khác, rất có giáo dưỡng.

Cổ Húc Uy lấy đệm ra, để hai người ngồi ở trên mặt đất.

Miêu Chí Thành cùng vợ ngồi xuống.

“Bác trai bác gái chỉ tạm thời tới đây sao? Cháu cũng không nghe Khả Vân nói qua hai bác muốn tới Thượng Hải?" Cổ Húc Uy hỏi hai người.

"Thì. . . . . . Muốn cho con bé một niềm vui bất ngờ! Cũng là muốn tới xem cháu một chút. . . . . . Coi báo chí viết thế để giúp để tuyên truyền, hay là thật?" Miêu Chí Thành thẳng thắn nói.

"Là thật." Chính miệng Cổ Húc Uy chứng thực.

"Chúng ta cũng không yêu cầu con gái phải gả vào nhà giàu có, quan trọng là hai đứa thật tâm yêu nhau, dù sao hôn nhân cũng không phải là trò đùa, nếu như các con tâm đầu ý hợp, sẽ quý trọng đối phương, cũng bao dung đối phương." Lâm Lệ Thủy cũng thẳng thắn nói.

"Cháu hiểu." Cổ Húc Uy cảm kích bọn họ suy nghĩ cho hai người.

"Cháu đừng nhìn bình thường Khả Vân hiền lành, nếu con bé đã quyết định thì rất quật cường." Lâm Lệ Thủy nói rõ, muốn anh có tính toán trước.

"Cháu biết rồi, cháu sẽ nhường cô ấy." Trong lòng Cổ Húc Uy biết rõ, biết rất rõ.

"Vậy thì tốt." Miêu Chí Thành không nói thêm nữa, những điều còn lại để cho người trẻ tuổi làm chủ là được, ông hoàn toàn không nhìn ra Cổ Húc Uy có điểm nào không phù hợp với tiêu chuẩn con rể của mình.

"Bác đem cờ tướng theo, cháu có chơi hay không? Chúng ta chơi một ván." Miêu Chí Thành cầm một hộp cờ tướng từ túi hành lý ra ngoài.

"Vâng ạ! Bác trai ra ngoài vẫn mang theo cờ tướng?" Cổ Húc Uy rất tò mò.

"Lúc nào đi ra ngoài bác cũng mang theo, sợ ở khách sạn không có gì làm thì chán!" Miêu Chí Thành trải bàn cờ giấy ở trên bàn, đổ các con cờ ra, tướng sĩ, tượng, xe, mã, pháo đều sắp đúng vị trí trên bàn cờ.

"Các bác có đặt khách sạn rồi sao?" Cổ Húc Uy cũng sắp cờ mình xong.

"Có, hai người cứ chơi, tôi bỏ vịt quay cùng thức ăn vào đĩa, hai bác mua rất nhiều." Lâm Lệ Thủy đứng dậy, vào bếp tìm đĩa đựng thức ăn.

"Bác gái, để cháu làm cho." Cổ Húc Uy đứng dậy theo, cầm thức ăn từ tay Lâm Lệ Thủy, bày thức ăn lên đĩa rồi đặt trên bàn.

"Cứ để đó đã, chờ Khả Vân về rồi cùng ăn." Lâm Lệ Thủy nhìn kỹ các động tác của con rể, mặc dù chỉ là động tác lấy đĩa đơn giản, nhưng cử chỉ của thằng bé lại lộ ra khí chất ưu nhã trời sinh, sắp xếp mọi thứ cẩn thận, bỏ túi vào thùng rác, tuyệt không cẩu thả, bà rất thích thái độ làm việc của thằng bé, người như vậy mà kết hôn với con gái bà, bà không lo lắng.

"Xong." Cổ Húc Uy rửa tay, cùng bác trai đánh cờ.

Miêu Khả Vân trở lại nhà trọ thì vô cùng vui mừng, Cổ Húc Uy đang đánh cờ cùng ba, mẹ xem ti vi ở một bên, hình như cả ba người chung đụng không tệ.

"Vì sao ba mẹ lại tới đây?" Cô đi tới.

"Đến thăm con." Lâm Lệ Thủy cùng Miêu Chí Thành đồng thời nói.

"Hôm nay diễn tốt không?" Cổ Húc Uy dùng ánh mắt hòa nhã nhìn cô hỏi.

"David nói em biểu hiện rất tốt." Miêu Khả Vân ngồi vào bên cạnh anh.

"Cố gắng lên." Cổ Húc Uy cổ vũ cô.

Lâm Lệ Thủy cùng Miêu Chí Thành thu hết vào trong mắt, hai đứa trẻ đúng là tâm đầu ý hợp.

"Đừng chơi nữa, ăn cơm." Lâm Lệ Thủy muốn chồng cất cờ tướng.

"Con rể, ván này coi như con thắng rồi." Lời nói Miêu Chí Thành chứa đầy hàm ý.

Cổ Húc Uy nghe được hàm ý trong lời nói, nở nụ cười đáp lại.

Miêu Khả Vân cùng Lâm Lệ Thủy bưng thức ăn ngon lên bàn, "Người một nhà" ngồi vây quanh bàn ăn uống, vừa nói vừa cười.

Sau khi ăn xong Cổ Húc uy phụ trách rửa chén bát, Lâm Lệ Thủy muốn Miêu Khả Vân đi tản bộ xung quanh cùng bà, thuận tiện cùng nói chuyện tâm tình.

Thời gian trôi qua, Cổ Húc Uy lái xe đưa Miêu Chí Thành và Lâm Lệ Thủy đến khách sạn nghỉ ngơi, rồi trở về nhà trọ.

Miêu Khả Vân đang lau đĩa, thấy anh trở lại, nở nụ cười hớn hở với anh, ngọt ngào nói: "Anh đã về."

"Sao không đi nghỉ ngơi? Cái này để anh làm là được." Cổ Húc Uy đóng cửa lại, ôm cô từ sau lưng, hai cánh tay vòng qua ngang hông cô, cúi đầu nói bên tai.

"Em không mệt." Cô cười, nhìn anh cùng ba mẹ chung đụng vui vẻ, cô quên hết cực khổ cả ngày.

“Em tản bộ cùng với mẹ, mẹ lúc nào cũng khen anh!"

"Thật?"

"Mẹ nói anh đến đồ bỏ đi cũng sắp xếp cẩn thận, hơn nữa nấu lẩu ăn rất ngon. . . . . . Lễ phép với người lớn tuổi."

"A, như vậy là được cộng điểm rồi!" Anh cười đến lông mày cũng giương lên.

"Mẹ hỏi lúc nào thì kết hôn."

“Em có nói em quay phim xong thì kết hôn luôn không?" Anh hỏi, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô.

"Có. . . . . . Mẹ còn nói. . . . . .” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bốn con mắt trao đổi với anh, nhìn dáng vẻ vui mừng của anh, trong lòng cô cũng vui theo.

"Nói gì?"

"Nói em đừng quá cố chấp."

"Nói rất đúng." Anh khẽ chạm vào môi cô, vui vẻ cười to.

"Hừ!" Cô hờn dỗi.

Anh ôm chặt cô, đứng đắn hỏi: "Còn nói cái gì?"

"Nói rằng phải lễ phép với bố chồng mẹ chồng, phải chu đáo, phải làm theo ý của ông bà nội, ông bà đã lớn tuổi, cũng giống như đứa bé phải dỗ dành, còn phải. . . . . ." Cô muốn nói mà thôi.

"Còn phải cái gì?" Anh nghe đến say sưa ngon lành.

"Phải yêu anh, tốt với anh, mẹ nói làm ngôi sao chỉ là tạm thời, làm vợ mới là cả đời."

Anh cầm cái đĩa trong tay cô, giữ chặt vai của cô để cho xoay người nhìn anh, lộ vẻ xúc động nhìn cô nói: "Em nói thể nào?"

“Cả đời em sẽ cưng chiều anh, rất yêu anh, đối xử tối với anh. . . . . . Như đối với một người chồng." Sóng mắt cô óng ánh như thể hiện tình yêu vô tận với anh.

"Em phải nhớ kỹ lời hứa của mình cả đời, vợ tương lai.” Anh khẽ vuốt khuôn mặt xinh đep của cô, đây là người con gái anh muốn cưng chiều, anh mãi mãi yêu cô.

Anh ôm cô thật chặt, đặt nụ hôn lên môi của cô, trong lòng in dấu lời ước vĩnh hằng của mình.

Anh vô cùng cưng chiều cô, chỉ dành riêng cho một mình cô.