Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ
FULL Chương
(Click xem Danh Sách Chương)Mô Tả:
Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ mang tới thông điệp Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả. Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây
Chương 7 : Mà cô càng tiếp xúc với anh
Cả người cô tạo ra vẻ đẹp mãnh liệt mà mâu thuẫn, cùng lúc có cả đặc điểm của thiên sứ và ác quỷ, quả thật nữ nhân vật chính dưới ngòi bút của anh đang đứng trước mặt anh.
Muốn anh không say mê cô cũng khó.
"Có phải diễn đoạn này hay không?" Miêu Khả Vân luống cuống đi về phía anh, chỉ vào kịch bản hỏi.
"Đúng vậy, nhưng cô không cần phải cầm kịch bản, cũng không phải dựa theo lời thoại này, cứ lấy phương thức của chính cô để diễn tả, miễn là cô phát huy tốt là được." Anh không bắt cô cầm kịch bản mà cho cô không gian tự do để biểu diễn.
Mắt cô thấy kịch bản bị anh ném sang một bên, cảm thấy càng bất lực, có kịch bản ít nhất còn có điểm xuất phát để tuân theo và nơi quy tụ hình thức cố định, nhưng lúc này đều bị ném sang một bên.
Trong lúc nhất thời đầu óc cô trống trơn, mất đi phương hướng...
"Cho cô một ít thời gian để bồi dưỡng cảm xúc, có thể bắt đầu bất cứ khi nào..." Hai tay của anh đan chéo đặt ở trước ngực, chờ cô.
Cô mờ mịt đi về phía vị trí đã định quay lưng về phía anh, khi diễn cùng nam diễn viên cô diễn còn không được, huống chi bây giờ là diễn cùng anh.
Muốn cô khiêu khích anh, trừ phi cô uống rượu mới có thể.
Đột nhiên cô nghĩ đến đây lòng cũng sáng ra (nguyên văn là phúc chí tâm linh), sợ gì, cứ coi như mình uống rượu say...
Đúng, cứ làm như thế!
Hai tay cô đan chéo, nhắm mắt ba giây, rất nhanh bình tâm lại rồi bắt đầu diễn, thân thể bắt đầu biến hoá.
Tóc dài như thác nước thả xuống, phối hợp vũ điệu cùng âm nhạc, cười quyến rũ, đi về phía anh, nhấc chân lên, giày cao gót đúng lúc đặt vào khe hở giữa hai chân anh, nghiêng người ý tứ khiêu khích hàm xúc rất rõ ràng, nhẹ nhàng giữ chặt cà vạt của anh, cười ác ý với anh, ánh mắt dụ dỗ nói: "Đối với em ... Chẳng lẽ anh không có yêu cầu khác sao?"
"Đương nhiên là có." Đôi mắt u ám của Cổ Húc Uy ngước lên nhìn cô, cười tà nịnh, hai tay giữ lấy eo của cô, trong nháy mắt khiến cô ngồi lên trên đùi anh, ngón tay không có ý tốt giữ người cô lại, xoa nhẹ đôi môi nở nang của cô.
Cô suýt chút nữa thì không giữ được bình tĩnh. Động tác thân mật này của anh thật sự là đang diễn sao? Rất thật. Thật sự rất thật, diễn còn giỏi hơn cô, làm lòng cô chấn động.
Cô không có thời gian suy nghĩ, việc duy nhất cô có thể làm bây giờ là nhập vào vai diễn, cô chỉ có thể thay đổi trở thành vũ nương vô tình chuyên đùa giỡn đàn ông.
Cô mút ngón tay của anh, hàm răng trắng tinh nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay của anh, ánh mắt tà ác lại mị hoặc nhìn anh chăm chú, mặt sát vào bên tai, thở nhẹ hơi nóng: "Nói, yêu cầu gì?''
Hai tay của anh thít chặt khiến ngực cô đập mạnh vào lồng ngực của anh, tay vòng ra sau lưng cô, theo tấm lưng non mềm trắng nõn xoa nhẹ một đường xuống, khuôn mặt tuấn tú gần kề gò má của cô, cũng ở bên tai của cô nói: "Rất đơn giản, không được kháng cự yêu cầu của anh."
Cô điên cuồng mà rung động, vẻ mặt của anh rất chân thật, thật sự chỉ là đang diễn thôi sao?
Cô muốn chạy trốn.
"Anh thật là xấu, không sợ vợ anh biết sao?" Cô đẩy hai tay anh ra, vượt qua hai chân anh, bước ra xa, cô cho là mình đã an toàn.
Không nghĩ tới anh đứng dậy kéo cô lại, cô nghoảnh đầu nhìn lại, tay anh vừa vặn thu tay về, mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng anh.
"Anh chưa có vợ, chỉ có tình nhân." Anh áp sát cô, ánh cười phóng túng giống như con sói hung ác.
Cô suýt chút nữa thì không kịp phản ứng, may là kịp thời ổn định cảm xúc, hai tay khẽ run bám vào cổ anh, dùng ánh mắt linh hoạt và dụ dỗ: "Sao không tìm tới tình nhân của anh."
"Đêm nay anh muốn em." Ánh mắt sâu sắc sáng ngời đầy cuồng dã nhìn về phía môi của cô...
Cô nín thở, tiếp theo chính là cảnh hôn, mà ánh mắt nguy hiểm của anh giống như thật sự muốn hôn cô. Trong lúc đó bọn họ gần như không có khoảng cách, hô hấp giao nhau hình thành một luồng nhiệt, lửa tình bừng lên, làm cho cô sắp không chống đỡ được, từ lúc bắt đầu đến bây giờ vẻ mặt của anh đều chân thật không giống diễn.
Nhưng một người vũ nương mang ý định trả thù sẽ nghĩ thế này sao? Cô nên tập trung diễn với anh, diễn chính là mong giống y như thật.
"Chỉ có đêm nay thôi sao?" Cô đè xuống suy nghĩ đáy lòng, tập trung suy nghĩ lại biến mình thành vũ nương, đặt câu hỏi với anh, phóng đãng cười duyên.
"Khẩu vị của em không nhỏ." Anh nheo mắt lại nhìn cô, cô diễn rất tốt, đôi môi kiều diễm ướt át giống như đang mời gọi anh, phong thái cùng giọng điệu của cô cũng nắm chắc, hết sức khơi dậy bản năng đàn ông, anh đúng là rất kích động, hơn nữa trái tim lại đang rung động với cô.
Cô thật sự kích thích được dục vọng của anh.
"Đương nhiên, em muốn anh cưng chiều em hàng đêm, yêu em..." Ngón tay ngọc dài và nhỏ của cô di chuyển đến cái cằm trơn bóng của anh, vuốt ve qua lại.
Đến chớp mắt anh cũng không chớp chỉ nhìn chăm chú vào bộ dáng kiều mỵ mê hoặc của cô, nếu có thể, anh rất muốn làm giống lời cô nói, cưng chiều cô, yêu thương cô.
Đáng tiếc đây chỉ là diễn, anh phải buông thân thể non mềm mê người của cô ra, rời xa bộ dáng say lòng người của cô, lặng lẽ thu lại nỗi lòng, nếu không với quyền lực của anh, nếu anh muốn từng bước để biến tất cả thành sự thật thì rất dễ dàng.
Anh không nghĩ sẽ chiếm tiện nghi của cô, không muốn cô miễn cưỡng khuất phục vì quyền lực của anh, dùng quyền lực không phải là thật lòng.
"Có thể kết thúc." Anh buông cô ra.
Miêu Khả Vân không nghĩ anh sẽ bỗng nhiên buông tay, cô vẫn chưa thu về tâm trạng diễn, run rẩy dữ dội, hai chân suýt nữa đứng không vững...
"Cẩn thận." Cổ Húc Uy phản xạ nhanh, giơ cánh tay ra đỡ lưng cô.
Mặt cô đỏ bừng nói: "Cảm ơn..."
Anh nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, phát hiện thân thể của cô đang run run, trong nháy mắt đôi mắt xinh đẹp quyến rũ vừa rồi đã biến mất, bộ dáng ngây ngô này mới là bộ dáng ban đầu của cô.
Anh muốn ôm chặt lấy cô dù không có lí do, muốn cổ vũ khuyến khích và bảo vệ cô.
"Không diễn nữa sao?" Cô hỏi.
"Được rồi." Anh buông cô ra, kiềm chế nội tâm đang dậy sóng.
"Tôi diễn đạt yêu cầu sao? Như thế cũng được sao?" Cô cũng kiềm chế chính mình, cô chôn những rung động với anh tận đáy lòng.
"Cô biểu hiện vô cùng tốt, ngày mai cứ làm như vậy."
"Anh sẽ đến xem sao?" Nhưng đáy lòng cô vẫn vô ý lộ ra mong đợi, mong anh sẽ đến xem biểu hiện của cô.
Cô cảm thấy chính mình rất ngốc, không biết khống chế bản thân tốt, lén lút nhìn vẻ mặt của anh, anh cười như không cười, cô cảm thấy không chân thật, anh có cảm thấy cô nói vậy rất lạ hay không?
"Nếu rảnh tôi sẽ đến." Cổ Húc Uy hứa hẹn với cô.
"Cảm ơn anh quan tâm tôi nhiều như thế, anh là một ông chủ rất đặc biệt." Miêu Khả Vân không giấu được sung sướng, nở nụ cười.
Cổ Húc Uy đã nghe rất nhiều lời nói nịnh hót của mọi người, nhưng nhìn đôi mắt trong veo thông suốt của cô, anh nhìn thấy sự chân thành.
"Không có gì." Anh cảm thấy trong lòng có thêm cảm giác nào đó chưa từng có, vừa vui mừng vừa đau khổ, anh nhận lòng biết ơn của cô, anh cũng không kiềm chế, cười với cô.
Cô nhìn khuôn mặt tươi cười tuấn lãng của anh, trái tim nóng lên đến nỗi nói năng lộn xộn hỏi: “Anh có đói không? Tôi mời anh đi ăn cái gì được không? A... Nhưng bây giờ đã gần mười hai giờ, có lẽ anh phải về nhà đi ngủ..."
"Tôi không ngủ sớm như vậy, sẽ để cho cô mời.'' Anh cũng không muốn cho cô về sớm như vậy.
"Tôi đi thay quần áo."
"Tôi chờ cô."
Cô nhẹ nhàng chạy vào phòng thay quần áo, vậy mà anh lại đồng ý đi ăn cùng cô! Cô có chút hốt hoảng, không hiểu sao lại cảm thấy vui vẻ.
Anh chờ cô, trái tim cũng đập nhanh, sự nhiệt tình mãnh liệt không đè nén được trong lòng của anh đang muốn bộc lộ, đã lâu anh không có loại cảm xúc mong đợi này, cả người giống như tràn đầy sức sống cùng năng lượng.
A! Anh bị làm sao vậy? Anh bị cô mê hoặc hay bị nhân vật mà cô đóng làm mê muội?
Anh không thể nhập cô làm một với nhân vật dưới ngòi bút của mình, cô là cô, cô có tính cách cùng cuộc sống của cô, chẳng qua chỉ là diễn viên mà anh mời đến.
Anh kiềm chế chính mình, không nên chạy nhanh theo cảm giác này, lý trí và tình cảm của anh cần phải rõ ràng.
Anh đi ra phía cửa chính, châm một điếu thuốc, im lặng chờ cô.
Miêu Khả Vân thay quần áo xong, đi ra khỏi phòng thay quần áo, thấy anh ở cửa, lập tức chạy ra chỗ của anh hỏi: "Anh muốn ăn cái gì?"
"Cái gì cũng được." Cổ Húc Uy tắt điếu thuốc, nhìn khuôn mặt tươi cười đầy sức sống của cô, khó khăn dời ánh mắt đi, đi ra ngoài. Cô đi ra theo anh, lại ngồi lên xe rời đi cùng anh.
"Tôi không biết ông chủ thích ăn cái gì, ngộ nhỡ tôi mời rất keo kiệt thì làm sao bây giờ?" Cô ngồi trên xe hỏi anh, không biết quyết định muốn mời anh ăn cái gì, cô không biết khẩu vị của anh.
"Tôi rất thoải mái trong việc chọn đồ ăn." Anh cũng không kén ăn.
"Chúng ta đi ăn sủi cảo ở quán Dục Tiểu." Cô nghĩ đến một quán mở rất muộn bán sủi cảo - quán Dục Tiểu.
"Ừ, đường đi thế nào?" Anh không có ý kiến.
"Đi thẳng rồi rẽ phải, lại đi thẳng, tôi rất nhớ đường này, tôi ở gần đây." Cô chỉ đường cho anh.
"Ờ." Anh cũng muốn biết cô đang ở đâu. Trước kia cô nghèo đến mức phải bán hàng ở vỉa hè, chỗ ở chắc cũng không tốt đâu! Anh không muốn cô ở tại nơi quá tệ...
Anh thu lại tâm trạng, không ngờ suýt chút nữa đánh mất lý trí, anh chưa bao giờ mất kiềm chế chính mình, cũng không tin cô có khả năng chi phối anh.
Không, anh tuyệt đối không để người khác chi phối.
Hai mươi phút sau, bọn họ đến quán nhỏ, sau khi hai người cùng nhau ăn uống no nê, cô thanh toán tiền, đi ra ngoài quán cùng anh.
"Tôi đi về trước, tôi ở nhà trọ trong ngõ nhỏ gần đây, anh lái xe từ từ thôi!" Cô nói rồi chỉ vào ngõ tối.
Cổ Húc Uy nhìn ngõ tối một cái, không cần nghĩ ngợi nói: "Đã muộn rồi, tôi đưa cô về."
Miêu Khả Vân thụ sủng nhược kinh (được yêu thương mà lo sợ) nói: "Không cần làm phiền anh, tôi có thể tự mình đi về."
"Vừa ăn no xong, coi như là đi dạo, đi thôi!" Anh lấy lý do hợp lý cho mình, cũng không phải chịu sự chi phối của cô, mà là có ý tốt đưa cô về nhà.
Cô thấy anh kiên quyết, cũng không từ chối ý tốt, để cho anh đi cùng trong bóng đêm thấm lạnh, nhịn không được nói: "Thật ra, anh Cổ tốt hơn trong tưởng tượng của tôi." Cô vẫn để những sự giúp đỡ của anh trong lòng, cũng biết được là mình rất may mắn.
"Thật à? Vậy tại sao cô không gọi thẳng tên của tôi?'' Cổ Húc Uy thẳng thắn nói, không cho phép cũng không cần cô giống người khác gọi anh là anh Cổ hay ông chủ.
"A..." Cô rất kinh ngạc, tuy rằng cô không bài xích, nhưng nếu bị diễn viên khác nghe được, chỉ sợ lại đầy lời ra tiếng vào.
Anh không có ''yêu cầu khác'' với cô, anh là người đàn ông tốt.
Vừa rồi lúc đang luyện tập diễn, cô thuận miệng hỏi anh, anh thật sự không có yêu cầu gì khác với cô sao? Anh chắc chắn không biết đó là chuyện cô vẫn luôn muốn hỏi anh.
Mà cô càng tiếp xúc với anh, càng cảm thấy không nên nghi ngờ anh. Anh tốt như vậy, cô lại nghi ngờ anh, đó là chuyện không tốt!
"Cái gì?" Cổ Húc Uy hỏi bằng giọng lạnh nhạt.
"Nếu tôi trực tiếp gọi tên anh, bị người khác nghe được thì sẽ gây ra nhiều lời ra tiếng vào."
"Hả? Lời ra tiếng vào cái gì?" Anh muốn nghe xem.
" Anh chọn tôi như vậy, diễn viên quay phim, diễn viên khác cũng nghi ngờ lúc đó tôi với anh ... có mờ ám."
Anh lơ đễnh cười: "Chỉ sợ như thế thôi?"
Cô vốn có điều kiêng dè, nhưng sau khi nói ra, trái lại không buồn phiền nữa.
"Không sao, quan hệ chúng ta rất trong sáng, không có gì phải sợ."
"Vậy là tốt rồi." Anh không tỏ vẻ gì, lại càng thấy rõ nội tâm bản thân, câu nói "trong sáng" của cô làm đáy lòng anh kích động mạnh.
Anh thật sự đã bị cô chi phối.
"Tới nơi ở của tôi rồi." Cô chỉ vào gian nhà trọ cũ kỹ.
"Cô ở đây?" Anh ngước mắt lên xem, trong lòng rất không hài lòng.
"Tôi đi vào đây."
"Vào đi!" Anh nói.
"Tạm biệt, Cổ Húc Uy." Cô vẫy tay, tinh nghịch kêu tên anh.
"Tạm biệt." Anh nở nụ cười, nhìn chăm chú cô đi vào trong nhà trọ, lại theo đường cũ lái xe về.
Cô chạy lên lầu, bật đèn lên, tim đập thình thịch nhìn bóng dáng anh rời đi qua cửa sổ, mặt của cô nóng lên.
Bốn phía yên tĩnh, cô nghe rất rõ tiếng tim mình đập rất nhanh, chuyện bí mật này chôn ở trong tim, tình yêu với anh như nước lũ bao phủ cô, cô có thể tạm thời kìm nén, nhưng cô không ngăn cản được cảm nhận của trái tim
Nếu anh là một người bình thường giống cô thì thật tốt, anh không chỉ là nhà sản xuất lớn, mà anh còn xuất thân từ nhà giàu có gia thế hiển hách, huống chi có khi anh đã có bạn gái.
Cô vẫn là nên làm việc cho tốt, cũng đừng nghĩ nhiều. Cô kiên quyết kéo mình về hiện thực, rời khỏi chỗ cửa sổ, nhưng bóng dáng anh vẫn còn trong tâm trí, cô không có cách nào làm bóng dáng anh biến mất.
Cổ Húc Uy một mình đi trên đường phố tối tăm, không thể tưởng tượng ra lúc này Miêu Khả Vân lại ở trong nhà trọ vừa cũ vừa ẩm ướt.
Cô nên chuyển đi chỗ khác, cô là một ngôi sao tương lai, anh không muốn cô gặp rủi ro, anh giúp cô tìm địa điểm thích hợp để cô chuyển nhà.
Anh nhận ra chính mình thật giống "gà mẹ", cho tới bây giờ anh không nhiệt tình với ai như thế, anh lại không có mục đích gì, chỉ muốn tốt với cô
Anh thật sự không có mục đích gì sao?
Anh ấn chìa khoá vào ổ khóa trên ô tô, mở cửa xe, ngồi vào trong xe, lái xe về nhà.
Anh cũng rất muốn tìm được đáp án.