Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ mang tới thông điệp Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả. Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây

Chương 5 : Khuôn mặt tái nhợt

Cô cố gắng nhớ lại tình hình đêm hôm qua, càng nghĩ càng cảm thấy chột dạ, trên đời này nào có chuyện may mắn như vậy.

Cô có nên hỏi Cổ Húc Uy một chút sao? Cô có danh thiếp của anh. . . . . .

"Miêu tiểu thư, mời đi đo quần áo." May tới đây gọi cô.

Miêu Khả Vân mất hồn gật đầu một cái, trong lòng vốn vui vẻ bỗng trở nên ảm đạm, cô vào phòng thay quần áo, trong đầu vẫn không quên được lời mọi người lạnh lùng bàn tán bên tai.

Ba ngày sau. . . . . .

Từ đầu đến cuối Miêu Khả Vân không có nhìn thấy Cổ Húc Uy, cũng không có đủ can đảm tìm anh. Mặc dù nghi vấn trong lòng cô vẫn không có biến mất, nhưng thời gian có hạn, cô còn phải khổ cực luyện múa cột, đành đem vấn đề này đặt ở một bên.

Dù sao phương pháp bác bỏ tin đồn tốt nhất là cô diễn xuất thật tốt, nếu là cô không có năng lực, chắc chắn những lời phê phán vô tình càng nhiều hơn.

Sau ba ngày, cuối cùng việc học múa cột của cô rốt cục có chút thành tích, tất cả kỹ thuật nhảy mà thầy giáo dạy cô đều nhớ kỹ rồi, mặc dù học múa khiến cho trên cánh tay và đùi cô có vết bầm tím, nhưng cô không quan tâm chút nào.

Trừ luyện múa ở ngoài ra, hầu như cô không ra khỏi phòng trọ. Sau khi nghiền ngẫm lời thoại và tâm tình của nhân vật, cô tự tin có thể diễn đoạn tình cảm trước kia rất tốt, nhưng cô vẫn không diễn được tư thái Vũ nương quyến rũ nam nhân khi trả thù.

Cả buổi sáng hôm nay cô tự giam mình trong nhà trọ, tự trang điểm thật đậm, mặc chiếc áo trễ ngực dễ thương cùng quần cụt đứng trước gương luyên tập kỹ năng diễn, làm ra các biểu cảm khác nhau, nhưng cô lại không vừa lòng chút nào, cô giống như đang cố giả vờ, không tự nhiên chút nào.

Lúc cô đang buồn rầu, có khách tìm đến phòng trọ.

Cô nghe được tiếng chuông điện kêu, đi đến mở cửa, ba mẹ đứng ở phía ngoài.

" Ba, mẹ." Cô rất ngạc nhiên, bọn họ thực sự đến đây.

Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy nhìn thấy khuôn mặt trang điểm đậm của con gái, cùng với quần áo ngắn đến nỗi không thể ngắn được nữa trên người cô, ngạc nhiên lui về sau một bước.

"Con. . . . . . Đây là bộ dạng gì, lập tức thu dọn hành lý theo ba mẹ về nhà." Miêu Chí Thành rất cứng rắn mở miệng.

" Ba, con đang luyện tập đóng nữ chính trong phim." Miêu Khả Vân giải thích

"Đủ rồi, con đừng gạt ba mẹ nữa, bọn ta không tin đâu!" Lâm Lệ Thủy dùng tay lau nước mắt, đang yên đang lành con gái của bà lại không chịu về nhà, bằng lòng sống ở bên ngoài, bảo sao bà có thể không đau lòng?

"Bây giờ đừng nói cái gì nữa, mau đi rửa mặt rồi theo ba mẹ về nhà." Miêu Chí Thành kéo con gái vào phòng trọ.

"Cô không thể trở về ... .... Con không lừa mọi người đâu!" Miêu Khả giãy giụa thoát ra, nói cái gì cũng không chịu về nhà.

"Con đó! Thừa hưởng tính khí cứng rắn của ba con, chúng ta tới đón con, chẳng lẽ con không thể mềm lòng một chút sao?" Lâm Lệ Thủy dùng sức hỉ mũi, thấy một túi lớn đựng quần áo vỉa hè trên sàn phòng trọ của con, bà mở ra xem, khóc càng thế thảm hơn trước. "Con còn mở miệng nói không lừa mẹ, con rõ ràng là bày hàng bán ngoài vỉa hè."

"Mẹ, không phải như mẹ nghĩ. . . . . . tình hình thay đổi rồi." Miêu Khả Vân không biết phải nói như thể nào để ba mẹ tin tưởng cô.

"Đúng, hiện tại đổi thành múa cột rồi." Lâm Lệ Thủy khóc đến nước mắt nước mũi chảy ra.

"Đó! Ôi trời ơi!!. . . . . . Bảo con làm sao nói cho ba mẹ hiểu đây?" Miêu Khả Vân vỗ vỗ trán của mình, trong lòng nóng nảy.

Đúng lúc này chị Lý tới, dẫn theo một trợ lý giúp cô, nhìn thấy cửa nhà trọ không khóa, có hai vị trưởng bối bộ dạng chất phác ở bên trong.

"Chuyện gì xảy ra? Hai người này là ai ?" Chị Lý hỏi.

"Chị Lý. . . . . . Đây là ba mẹ em." Miêu Khả Vân bất đắc dĩ nói với ba mẹ: "Ba, mẹ, chị ấy là người quản lý của con."

"Thì ra là bác trai bác gái, chào hai bác, rất vui được gặp mặt, hai bác đến miền Bắc để ăn mừng với Khả Vân sao, Khả Vân rất tốt, nhà sản xuất lớn tìm cô ấy đóng phim! Là một vai nữ chính quan trọng đó! Cháu cử một trợ lý tới hỗ trợ Khả Vân, còn có. . . . . ." Chị Lý rút tờ chi phiếu từ ví da đưa cho Khả Vân. "Khả Vân, đây là tiền thù lao của cô."

Miêu Khả Vân lấy từ trên tay chị Lý, hai tay đưa cho ba mẹ phụng phịu nói " Ba, mẹ, con không có lừa gạt ba mẹ, đây là hiếu kính với ba mẹ."

Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy nhìn tấm chi phiếu bảy con số một hồi, lần này bọn họ không tin cũng khó.

"Chẳng lẽ ba mẹ nghi ngờ tấm chi phiếu này là giả! Đem nó vào ngân hàng thì sẽ biết là thật hay giả ngay" Miêu Khả Vân hy vọng ba mẹ tin tưởng cô.

Miêu Chí Thành cùng Lâm Lệ Thủy liếc mắt nhìn nhau, Lâm Lệ Thủy lau khô nước mắt hỏi: "Chuyện này. . . . . . Có thật là con trở thành ngôi sao lớn rồi không?"

"Là thật, con diễn một vũ nương, con đang nghiên cứu nhân vật này." Miêu Khả Vân giải thích cho mình.

"Bác trai bác gái, Khả Vân được nhà sản xuất lớn chọn trúng, bây giờ là giá trị con người không tầm thường, hai bác an tâm, cháu sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt!" Chị Lý nhìn ra được ba mẹ Khả Vân là quan tâm cô, đúng lúc hoà giải.

"Nhà sản xuất lớn?" Miêu Chí Thành hoài nghi "hừ" một tiếng.

Miêu Khả Vân đoán được kế tiếp ba cô lại muốn nói gì mà giới nghệ thuật rất đen tối.

Thật may là chị Lý nói: "Bác trai bác gái, chắc hẳn hai bác biết ngôi sao nữ Hàn Âm! Lúc còn trẻ cô ấy gả cho một nhà sản xuất lớn, hiện tại người quản lý nhà sản xuất đó là con trai của bọn họ - Cổ Húc Uy, là Cổ Húc Uy nhìn trúng Khả Vân, chọn cô ấy diễn vai nữ chính."

Lâm Lệ Thủy biết Hàn Âm, Hàn Âm là thần tượng của bà.

"Ai!" Miêu Chí Thành thở dài, nếu con gái có cơ hội tốt, ông còn có thể nói cái gì, đương nhiên chủ yếu là ủng hộ giúp con, cũng phê bình chút ít.

"Như vậy đi, sắp đến giờ ăn trưa, không bằng cháu làm chủ, mời bác trai bác gái ăn một bữa cơm, mọi người nói chuyện cùng nhau một chút." Chị Lý rộng rãi nói, tâm tình cô thật tốt, lần này vì Khả Vân mà thu nhập của cô tăng lên không ít.

"Đi thôi!" Miêu Khả Vân đem chi phiếu giao cho mẹ, một tay kéo ba, một tay kéo mẹ, trêu chọc bọn họ.

"Con còn không đi rửa mặt?" Miêu Chí Thành không có phản đối.

Lâm Lệ Thủy thấy chồng đồng ý, bà cũng không phản đối nữa, hai người cũng đồng ý nhận lời mời

Miêu Khả Vân lập tức đi tháo trang sức, nhờ chị Lý chở ba người bọn họ cùng trợ lý đi ăn cơm

Nhờ bữa cơm vui vẻ này mà có sự ủng hộ của ba mẹ, Miêu Khả Vân càng muốn diễn tốt nhân vật trong phim hơn.

Một tháng sau. . . . . .

Bộ phim khai mạc cực kỳ thuận lợi, Miêu Khả Vân biểu hiện tốt y như dự đoán của mình, đạo diễn David cũng không có nói thêm gì nữa.

Quá trình quay phim cùng chiếu TV khác nhau, có lúc bởi vì cách bố trí thời gian của diễn viên nên không cần quay phim theo trình tự như kịch bản, có thể tiến hành quay từng phân đoạn rồi cắt nối.

"Hôm nay quay cảnh hai mươi mốt trước." Đạo diễn David dặn dò lịch trình hôm nay.

Rất nhanh sẽ đến lượt Miêu Khả Vân ra diễn, cảnh quay này cô diễn màn múa cột cực kỳ nóng bỏng, diễn xuất tiết mục quyến rũ nam nhân.

Tại trường quay, các diễn viên đã vào vị trí. Ánh sáng, âm nhạc cũng chuẩn bị xong ổn thỏa.

Đạo diễn ra lệnh một tiếng, cô ra sức diễn xuất, cô linh hoạt chuyển động trên ống thép theo vũ điệu, thân hình quyến rũ yểu điệu, ngay lúc cô đi xuống vũ đài, lúc đến gần nam diễn viên cô đột nhiên quên lời thoại. . . . . .

"Cắt —— vẻ mặt cô sao cứng ngắc như vậy, đang diễn vai xác chết sao? Làm lại!" David kêu dừng lại.

Miêu Khả Vân nhanh chóng tạo ra cảm xúc, rồi tiến lại gần nam diễn viên, ngồi vào trên đùi anh ta, vẻ mặt trở nên lúng túng.

"Cắt. . . . . . Làm lại."

Cô quay lại lần nữa, nhìn vẻ mặt của nam diễn viên diễn rất nhập tâm, nhưng không biết tại sao, cô không biểu hiện được nét mặt trêu chọc.

"Cắt. . . . . . Không quay nữa, khi nào cô chuẩn bị xong thì nói với tôi." David không chịu được nữa bèn hét lớn, dứt khoát kết thúc công việc trước thời gian, tức giận rời đi.

Mọi người trong trường quay thấy đạo diễn tức giận bỏ đi, tất cả đều đứng sang một bên không biết phải làm gì.

Miêu Khả Vân càng không biết nên làm thế nào, cô vẫn chưa có cách nào để tháo gỡ khó khăn của mình.

Ánh đèn từ từ tối lại, người điều chỉnh ánh sáng, người quay phim cùng các diễn viên đều lần lượt rời đi, studio im ắng, chỉ còn lại một mình cô với cảm giác khó chịu vây quanh. Cô tự trách bản thân mình, rõ ràng luôn luyện tập qua rất nhiều lần, nhưng vừa quay chụp chính thức, cô liền diễn không tốt.

Đột nhiên, cô nghe được tiếng bước chân từ đằng xa đi tới, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Cổ Húc Uy.

Anh vẫn giống như trước khi cô nhìn thấy anh lần đầu, vẻ mặt lạnh lùng, cười như không cười nhìn cô.

"Anh tới khi nào vậy?" Cô ngạc nhiên hỏi.

"Đêm nay tôi ở đây." Cổ Húc Uy chỉ chỉ cái đài cao trên kia, anh đứng trên đài một mực nhìn cô biểu diễn, cô nhảy múa khiến tim anh sôi sục, trái tim anh mơ hồ xao động, khiến cho cặp mắt anh chỉ có thể dừng lại trên người cô, không cách nào dời đi.

Anh tin tưởng sự cố gắng cô, khẳng định biểu hiện của cô.

"Chỉ có tối nay?" Vậy đêm trước anh đi nơi nào? Cô rất muốn được gặp lại anh.

"Tôi đi Nhật Bản một chuyến, mới trở lại vào hôm qua, các phân đoạn khác cô quay rất tốt, tôi cũng đã xem rồi, cô rất có tiềm năng." Cổ Húc Uy không che giấu được sự tán tụng trong lòng với cô.

Khuôn mặt tái nhợt của Miêu Khả Vân ửng đỏ, có sự khích lệ của anh, một lần nữa cô lấy lại tự tin: "Nhưng. . . . . . Phân đoạn này tôi diễn vẫn không tốt."

"Tôi sẽ chịu trách nhiệm dạy dỗ cô, đi thay quần áo rồi theo tôi." Cổ Húc Uy nguyện ý ra tay giúp đỡ

"Muốn đi đâu?" Cô đỏ mặt hỏi, có chút chóng mặt, anh muốn dạy cô?

Anh muốn dạy cô quyến rũ đàn ông như thế nào?

Thì ra sự thật giống như lời đồn đại, anh có yêu cầu quá mức với cô?

"Đi rồi cô sẽ biết." Cổ Húc Uy không nói rõ dẫn cô đi nơi nào.

Cô mờ mịt nhìn anh, chuyện đến nước này, cô có thể phản kháng sao? Cô đã nhận lấy thù lao của anh, phim cũng đã diễn, nếu anh có yêu cầu quá mức thì cô nên làm cái gì?

Cãi lời anh, cố gắng của cô bị liền hủy sạch.

"Cô đang suy nghĩ việc gì?"

"Không có." Cô xoay người vào phòng thay quần áo, cảm xúc trong lòng lần lượt thay đổi, cô không ghét anh, thậm chí là rất ưa thích tài năng sáng tác của anh, nhưng cô tuyệt đối không lấy thân thể của mình ra làm giao dịch.

Anh cũng không có yêu cô. . . . . . Oh! Chẳng lẽ cô đang mong đợi anh yêu cô sao?

Chớ dại dột, cô cũng hai mươi ba tuổi rồi, tình yêu ảo tưởng loại này sớm đã cách xa cô.

Cô nhanh chóng thay bộ đồ múa khêu gợi ra, đi khỏi phòng thay quần áo. Anh còn đang đợi cô, nhìn thấy cô, ánh mắt của anh bỗng nhiên trầm xuống.

Là ảo giác sao! Tại sao anh cảm thấy cô có khả năng làm cho người khác rung động? Rõ ràng cô ăn mặc rất mộc mạc, trên người cũng không có chỗ nào hấp dẫn người khác, cô chỉ đem thả mái tóc dài xuống eo mà thôi.

"Đi thôi! Ngồi xe của tôi." Anh nói, sải bước đi lên phía trước.

Cô chần chừ theo sát anh, thầm nghĩ anh sẽ chở cô đi nơi nào?

Ngồi lên xe thể thao của anh, lái xe đến đường cao tốc, cô thầm nghĩ xong rồi, anh muốn đưa cô rời xa Đài Bắc, nhất định là có âm mưu, quả nhiên anh có ý không tốt với cô.

Cô vốn rất có hảo cảm với anh, thì ra anh cũng không khác gì những người đàn ông khác.

Cô rất thất vọng, cực kỳ thất vọng.