Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Bá Đạo và Tiểu Cường Nữ mang tới thông điệp Nếu giọt nước là những nụ hôn, anh sẽ trao em biển cả. Nếu lá là những ôm ấp vuốt ve, anh sẽ tặng em cả rừng cây

Chương 1 : Có một số khách hàng nhận ra cô

Cảnh tượng náo nhiệt của khu phía Đông Đài Bắc -

"Đã đến mùa hè, trừ các quần áo đang thịnh hành, còn lại tất cả đều hai trăm năm mươi nhân dân tệ!" Thân hình mảnh khảnh của Miêu Khả Vân rất bận rộn, cô vừa đóng gói quần áo giúp khách hàng, vừa rao hàng thật lớn, lại tranh thủ nhìn xem có cảnh sát nào qua lại gần đây không?

"Cô gái, dáng vẻ của cô thật giống một minh tinh nha ... nhưng tạm thời tôi không nhớ nổi tên cô minh tinh ấy!" Một cặp tình nhân mua đồ đôi, chàng trai đưa một ngàn nhân dân tệ cho Miêu Khả Vân, cô gái tò mò nói với cô.

 

"Thật vậy sao? Nhiều người cũng nói như vậy, tiền thừa thối lại là năm trăm nhân dân tệ, cảm ơn." Miêu Khả Vân nói qua loa, bỏ quần áo bọn họ mua vào trong túi.

Bọn họ đi rồi, Miêu Khả Vân nghe thấy chàng trai nói với cô gái:

"Minh tinh nổi tiếng sao có thể bày hàng trên vỉa hè, đừng ngớ ngẩn!"

"Nhưng thực sự rất giống!" Cô gái lẩm bẩm.

Miểu Khả Vân cười khổ một tiếng, chàng trai kia cũng nói không sai, theo lẽ thường thì là như thế, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.

"Chủ quán, tôi muốn lấy cái quần này ...." Cô gái đưa chiếc quần vừa mới chọn xong cho Miêu Khả Vân, nhìn thấy cô cũng không nhịn được mà phỏng đoán: "Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải!"

"Khuôn mặt của tôi rất phổ biến!" Miêu Khả Vân lưu loát gấp quần lại bỏ vào trong túi lớn.

"Đúng rồi .... bộ dạng của cô rất giống diễn viên Miêu Khả Vân, nhưng tôi không biết khuôn mặt thực sự của cô ấy có thanh tú giống như cô không, nghe nói mỗi khi minh tinh lên TV đều trang điểm rất đậm!" Cô gái lấy tiền ra đưa cho cô.

 

Miêu Khả Vân bình tĩnh cười cười: "Cảm ơn, nhận của cô một ngàn, thối lại bảy trăm năm mươi nhân dân tệ." Cô vẫn không có thừa nhận thân phận thực sự của mình.

Cô gái kia đi rồi, Miêu Khả Vân tiếp tục lớn tiếng mời chào khách hàng.

"Đã đến mùa hè, toàn bộ đều hai trăm năm mươi nhân dân tệ ...."

Có một số khách hàng nhận ra cô, khiến cô rất bội phục những người đó, cô chỉ là một ngôi sao nhỏ diễn vai phụ trong phim truyền hình thôi.

Không phải ai làm ngôi sao thì mỗi ngày đều có tiền vào túi, sau khi cô tốt nghiệp trường nghệ thuật thì lập tức tiến vào giới nghệ thuật trở thành diễn viên,nhưng lăn lộn hơn một năm đều không có thành tựu gì, thu nhập lúc có lúc không, không nói tới ăn món mỳ ăn liền, mà ngay cả trả tiền thuê nhà cũng không có mà trả, đành kiếm tiền trợ cấp bằng cách bán hàng vỉa hè.

Tuy rằng nhà cô ở miền Nam là địa chủ lớn, nhưng dù có chết đói cô cũng không xin viện trợ từ ba mẹ, lúc trước họ phản đối cô học trường nghệ thuật, phản đối cô làm ngôi sao, còn nói gì mà: "Con tưởng muốn thành danh dễ lắm sao, giới nghệ thuật rất đen tối..."

Cô vẫn cứ khư khư ôm giấc mộng của mình, còn khoe khoang khoác lác: "Con muốn trở thành một ngôi sao lớn, con sẽ trở thành một ngôi sao lớn!"

Vì giấc mộng trước kia, giờ cô phải trả giá thê thảm, rơi xuống kết quả bán hàng vỉa hè.

Cô vẫn chưa có ánh đèn hào quang, giấc mộng trở thành một ngôi sao lớn còn chưa đạt được, cô sao có thể không biết xấu hổ trở về xin viện trợ từ ba mẹ được?

Dù sao bán hàng vỉa hè cũng không mất mặt, bị nhận ra cũng không cần lo lắng, chỉ cần không thừa nhận là được, một diễn viên nhỏ giống như cô thì ngay cả chó săn cũng không có hứng thú chụp, cô không sợ chút nào.

Vì để lấp đầy dạ dày của mình, cô mới không thèm quan tâm.

Cô nhiệt tình chào hỏi khách hàng, tám giờ tối là lúc người qua lại đông nhất, cô phải cố gắng mới được.

Khoảng tám giờ rưỡi, Miêu Khả Vân đang bận rộn gói quần áo lại cho khách, đột nhiên điện thoại đeo trước ngực vang lên.

"Alo!" Cô kẹp chiếc điện thoại giữa tai và vai để nghe, hai tay vội vã thối tiền lại cho khách hàng.

"Khả Vân, lát nữa có một cuộc tụ họp rất đặc biệt, em có tới dự không?" Gọi tới là người đại diện của cô -chị Lý.

"Đặc biệt? Ai tổ chức? Lúc nào? Có cái gì ăn không?" Miêu Khả Vân vừa thối tiền thừa cho khách vừa hỏi.

"Đương nhiên là có, là cuộc tụ họp cao cấp, còn rất riêng tư. Đêm nay toàn là nhân vật lớn tới dự, người tổ chức bữa tiệc này là ông chủ bên phía nhà sản xuất, thời gian là 22:00 đêm nay, em có thể làm quen một số người có tiếng, biết đâu sẽ có công việc tốt, đừng nói chị không báo cho em!"

Chị Lý cũng không phải là đặc biệt báo cho cô một cơ hội làm việc, mà là cô ấy biết Miêu Khả Vân mở một cửa hàng ở vỉa hè, bữa no bữa đói, đơn giản chỉ là muốn cô có thể ăn no nê, dù sao giữa nhóm minh tinh thì cô hoàn toàn không có khả năng được lựa chọn làm nhân vật chính, ngôi sao quá nhiều, mà cô lại không hề nổi bật.

Nhưng đi gặp mặt những người có kinh nghiệm cũng tốt, miễn cho mọi người nói cô ngay cả nguời đại diện cũng không giúp đỡ.

"Oh, vậy tính cho em một phần." Miêu Khả Vân cất tiền vào, rốt cuộc tay cũng rảnh để cầm điện thoại, cô thực cảm ơn chị Lý đã nghĩ đến cô.

Thế nhưng, đến tận bây giờ, cô cũng không có cái loại tham vọng này, cô cũng không thèm quan tâm xem có thể quen biết nhân vậy lớn nào, được ai thưởng thức, hoặc tranh thủ cơ hội gì, cô chỉ muốn đến để được ăn no miễn phí.

Cô gần như đã quên cảm giác ăn no là như thế nào, trong một thời gian dài dạ dày của cô giống như phải chứa qua nhiều mì ăn liền, nhưng gần đây, ngay cả mì ăn liền cũng lên giá.

"Tốt, cứ như vậy đi ..." Chị Lý đang muốn cúp điện thoại.

"Đợi chút! Chị Lý .... nhưng mà .... Em nên mặc quần áo gì mới hợp?" Miêu Khả Vân ngăn chị Lý lại, cúi đầu nhìn lại chính mình: áo đen, quần đùi. Quần áo quá giản dị, ngay cả một bộ quần áo cho tươm tất cô cũng không có, làm sao bây giờ?

Cô không có quần áo hay trang sức đắt tiền.

"Tất nhiên, nếu em muốn sang trọng một chút, bản thân phải ăn mặc xinh đẹp!" Chị Lý kiên nhẫn nói.

"Em không có quần áo thích hợp!" Miêu Khả Vân rất ngượng nghịu.

"Đơn giản thôi, em đi tìm Tiểu Triết!"