Lừa Vợ Gả Cho Mình

Lừa Vợ Gả Cho Mình

Mô Tả:

Ý vị trong truyện ngôn tình nữ cường Lừa Vợ Gả Cho Mình mang tới thông điệp Thanh xuân như một ly trà. Chờ crush thích lại hết bà thanh xuân

Chương 19: Anh ngu ngốc

Ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh lại đập vào mắt đầu tiên, là khuôn mặt khiến cô vô cùng an tâm.

"Lạc Đình. . . . . ." Đỗ Linh Lan lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, để cho mình toàn tâm toàn ý dựa sát vào lồng ngực ấm áp kia, cảm nhận cảm giác an toàn mà chỉ có anh mới có thể mang đến cho cô.

Hàn Lạc Đình ôm cô vào trong ngực của mình, mới vừa rồi bởi vì sợ hãi hại cô ngủ không được ngon giấc, cho nên vẫn chịu đựng không có đưa tay ôm cô. Hiện tại cô đã thức dậy, anh cũng tìm không được bất kỳ lý do gì để không ôm cô. "Linh Lan, anh rất xin lỗi! Anh không nên để cho một mình em ở lại trong trấn nhỏ, em yên tâm, anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa." Dựa vào bên tai của cô bảo đảm, từng câu từng chữ đều là tất cả quyết tâm của anh.

Đỗ Linh Lan ngẩn ra, vẫn chưa hiểu ý tứ trong lời của anh, thì đã bị anh hôn lên môi.

Nụ hôn của anh, cô đã không còn xa lạ, sau khi hiểu rõ tâm ý của anh, cô đã không còn kháng cự việc anh thân mật.

Mà Hàn Lạc Đình cũng biết được điểm này, chỉ cần tìm được một cơ hội, là hôn cô. Thỉnh thoảng khi hôn còn có thể "Lau súng cướp cò", bị anh ôm lên giường triền miên.

Chỉ là theo thời gian bụng của cô càng lúc càng lớn, cho dù khó nhịn hơn nữa, khó chịu hơn nữa, anh cũng vì cô mà nhịn xuống.

"Linh Lan, chúng ta kết hôn có được hay không? Em gả cho anh có được hay không?" Khi cô sắp không thở nổi, anh rốt cuộc cũng dừng lại nụ hôn này, giọng khàn khàn yêu cầu.

Giọng điệu của anh vô cùng căng thẳng, rõ ràng anh rất khẩn trương.

Anh đang sợ cô từ chối, cô biết.

Cô nở một nụ cười, cười nhìn anh, giống như rất hưởng thụ việc anh khẩn trương.

Làm sao Đỗ Linh Lan có thể từ chối? Hàn Lạc Đình không biết, trở thành bạn gái của anh, trở thành vợ của anh, sinh con dưỡng cái cho anh, vẫn luôn là mơ ước bí mật mà cô không dám nói với bất kỳ ai.

Cô đã từng cho rằng, cả đời này giấc mơ của cô cũng sẽ không thể thực hiện được, nhưng mà bây giờ, giấc mơ của cô đang ở trước mặt cô, cô sẽ từ chối sao? Cô có thể từ chối sao?

Nếu như từ chối, cô chính là người ngu ngốc nhất trên thế giới, người phụ nữ ngu ngốc nhất.

Nhưng mà, vào giờ phút này tật xấu khó gặp lại xuất hiện, lúc trước cô vì anh chậm chạp, chịu nhiều đau khổ như vậy, chảy nhiều nước mắt như vậy, nếu như không nhân cơ hội này cho anh nếm thử một chút đau khổ cô đã từng chịu, như vậy sẽ không công bằng với cô.

Cho nên Đỗ Linh Lan không nói gì, chỉ dùng một đôi mắt mang ý cười, nhìn anh.

"Linh Lan?" Cô đang cười, nhưng lại không trả lời anh, Hàn Lạc Đình nhìn gương mặt của người trước mặt nhưng trong lòng không khỏi đâu đớn, ít khi anh lại cảm thấy thất bại.

Hàn Lạc Đình biết cô không phải đang từ chối anh, rõ ràng, nụ cười của cô trong có quái đản, là cố ý. Lần nữa chứng minh cô đang chọc ghẹo anh, nhưng anh không giận cô một chút nào, chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt mái tóc dài của cô, an ủi mình ít nhất không bị cô từ chối.

Hôm nay chính miệng cô không nói sẽ gả cho anh, vậy ngày mai anh sẽ hỏi nữa, ngày mai không đồng ý, như vậy ngày kia anh lại hỏi nữa.

Một ngày lại một ngày, cho đến khi cô đồng ý với anh mới thôi. Anh là một người rất kiên nhẫn, đối với cô, sức chịu đựng của anh trước đó chưa từng có, cơ hồ đến cố chấp.

"Đói bụng rồi sao? Phu nhân của một nhân vật quan trọng đã tặng thức ăn lót dạ, em muốn ăn bao nhiêu, hử?" Anh cầm lấy bình thuỷ, đổ ra một chén canh tẩm bổ có mùi thơm tản ra bốn phía, đến gần bên môi cô, nhẹ nhàng dụ dỗ.

Anh chưa bao giờ dụ dỗ người khác, nhưng đối với cô, những lời nói như vậy lại dễ dàng nói ra khỏi miệng, ngược lại cô, khuôn mặt đã đỏ lên.

Nhìn bộ dạng xấu hổ của Đỗ Linh Lan, anh không nhịn được hôn lên gương mặt nóng bừng của cô, thật là đáng yêu, tại sao trước kia anh lại không phát hiện chứ?

Nhưng không cần gấp gáp, kế tiếp bọn họ còn thời gian cả đời, anh có thể từ từ khám phá ra càng nhiều điểm đáng yêu từ trên người của cô hơn.

Rất nhanh một chén canh đã được uống xong, anh thu dọn bát đũa, thấy cô vẫn còn buồn ngủ, anh tiếp tục ngồi sau lưng của cô, ôm cô vào lòng, yêu thương, bảo vệ.

Cảm giác được anh nâng niu trong lòng bàn tay như thế này thực sự rất tốt, cô nhắm mắt hưởng thụ, giờ phút này cùng anh lẳng lặng hưởng thụ không khí ngọt ngào.

Nhưng, tiếng gõ cửa lại vang lên không đúng lức, quấy rầy bọn họ.

Đỗ Linh Lan im lặng than thở, mở mắt nhìn anh, không ngờ lại nhìn thấy anh nhíu mày lại, rõ ràng cũng giống như cô, đối với người quấy rầy không đúng lúc cảm thấy rất khó chịu.

Gõ mấy cái, người ngoài cửa cũng không chờ bọn họ trả lời, tự mình mở cửa đi vào, nhìn thấy hình ảnh bọn họ thân mật bên nhau, chỉ nhíu mày, rất nhanh sau đó lại không có bất kỳ biểu hiện gì.

Ngược lại Đỗ Linh Lan ngượng ngùng giãy dụa, muốn nằm lại trên giường, nhưng Hàn Lạc Đình cũng không cho phép, dùng một giọng nói rất không thân thiện chất vấn cái vị "Khách không mời mà đến" này: "Tam thiếu gia, có chuyện gì sao?"

Long Triều trước sau như một nở nụ cười ôn hòa, vẫn luôn sử dụng vẻ mặt khiến người khác đối với anh không hề đề phòng. Chỉ là Hàn Lạc Đình đã đi theo bên cạnh anh nhiều năm, một cái liếc mắt đã nhìn ra được người đàn ông này không chỉ đơn giản là tới thăm Đỗ Linh Lan thôi, anh tuyệt đối là có mục đích khác.

"Tôi tới đương nhiên là để thăm Linh Lan." Long Triều hết sức vô tội nói. "Dĩ nhiên, muốn Linh Lan thuyết phục cậu tiếp tục ở lại giữ chức thủ lĩnh Ảnh Vệ, cũng là mục đích lần này của tôi."

Nếu như anh chỉ dựa vào vài ba lời, mà có thể giữ Hàn Lạc Đình lại, vậy khi vào đầm rồng hang hổ (những nơi nguy hiểm), không thể hoàn thành nhiệm vụ! Nhưng mà khi Hàn Lạc Đình yêu Đỗ Linh Lan, lại biến thành người có thể hoàn thành bất cứ nhiệm vụ nào.

Lời nói của Long Triều, khiến Đỗ Linh Lan ngu ngơ. "Tam thiếu gia, anh nói. . . . . . Cái gì? Cái gì tiếp tục ở lại? Lạc Đình anh ấy. . . . . ."

Long Triều đoán không lầm, quả nhiên Hàn Lạc Đình không có ý định nói chuyện này với cô. "Trong lúc cô nghỉ ngơi, Lạc Đình đã tới thỉnh cầu tôi, nói vì cô không muốn trở về Long Môn, cậu ta cũng không có ý định đi về. Linh Lan, cô suy nghĩ một chút, dù gì tôi đối với các người cũng không tệ, cô nói bởi vì mang thai mà tới thỉnh cầu tôi, tôi không hề trách móc, một chút làm khó cũng không có, nhưng bởi vì cô Lạc Đình cũng đi từ chức, cô có nghĩ đến việc tôi đau lòng bao nhiêu không?"

Đỗ Linh Lan không thể tin được nhìn về phía Hàn Lạc Đình. "Anh. . . . . . Làm sao anh. . . . . . Tại sao có thể. . . . . ." Tin tức quá mức chấn động, làm cô hoàn toàn không có cách nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

"Linh Lan, cô có thể thay tôi khuyên cái người này một chút được không? Còn nữa, mẹ tôi rất nhớ cô, sau khi cô rời đi bà vẫn luôn nhắc đến cô, nói cô giống như một người con gái của bà, đối với cô không an tâm. Nếu có thể, trở về nhìn bà một chút, mà Phi Phi còn có những chị dâu khác họ đều rất nhớ cô, nếu như không phải sợ quấy rầy cô, họ nhất định đã kết bạn rồi cùng nhau đến trấn nhỏ tìm cô."

Nếu các cô ấy đi, chồng của các cô làm sao có thể để cho mấy người phụ nữ tay trói gà không chặc đi một mình? Dĩ nhiên cũng sẽ cùng đi chung, như thế một lần, cơ hồ tất cả người trong Long Môn sẽ đến thăm cái trấn nhỏ yên tĩnh đó.

Đến lúc đó, trấn nhỏ còn có thể yên tĩnh sao?

Khóe mắt Đỗ Linh Lan giựt giựt, vô cùng may mắn khi họ không có làm như vậy.

Quả thật lúc đó, cô cũng cảm thấy có một chút áy náy, Long phu nhân và mấy vị thiếu phu nhân vẫn luôn đợi cô. Long phu nhân coi cô giống như con gái, mấy vị thiếu phu nhân và Long Hồ lại coi cô như chị em, nhưng cô lại có thể tùy ý nói rời đi liền rời đi như vậy, cũng không trở về gặp họ.

Thấy cô dao động, khóe môi Long Triều cười sâu hơn, tuyệt không cảm thấy dùng phương pháp này ép Đỗ Linh Lan trở về Long Môn là hèn hạ, hoàn toàn không thấy Hàn Lạc Đình nhìn anh bằng một ánh mắt giết người.

"Tốt lắm, những lời muốn nói tôi đã nói xong, cô nhớ phải nghỉ ngơi thật tốt.” Thấy mục đích đã đạt được, Long Triều cũng không lãng phí thời gian nữa mà rời khỏi phòng bệnh.

Long Triều vừa rời đi, một hồi yên tĩnh bao trùm trong phòng bệnh.

Hàn Lạc Đình cho rằng cô cảm thấy mất hứng vì những lời của Long Triều, nhưng cô cũng cảm thấy đau lòng bởi vì anh muốn từ chức thủ lĩnh Ảnh Vệ. Có thể trở thành thủ lĩnh Ảnh Vệ, anh đã phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, cô biết tất cả, nhưng bây giờ vì cô, anh lại có thể buông tha tất cả.

Anh ngu ngốc, làm sao cô có thể không cảm động? Làm sao có thể không yêu anh nhiều hơn?

"Lạc Đình, trở về Long Môn đi.” Nếu anh có thể vì cô mà buông tha tất cả, làm sao cô không thể hy sinh một chút vì anh chứ? Cô thích trấn nhỏ, thỉnh thoảng có thể trở lại một chút.

Anh sững sờ, cho rằng Đỗ Linh Lan muốn một mình anh trở về Long Môn. "Anh sẽ không đi nếu phải để em ở lại một mình. . . . . ." Ngón tay nhỏ đặt lên môi của anh, anh dừng lại, nhìn vào đôi mắt tràn đầy vui vẻ và nhu tình của cô.

"Lạc Đình, chúng ta cùng nhau trở về Long Môn." Cô cười nhẹ nhàng giải thích: "Anh, em, còn có tiểu bảo bối, ba người chúng ta cùng nhau trở về!"

"Không, anh không thích trở về, không cần bởi vì những lời của Tam thiếu gia mà thay đổi chủ ý, cưỡng ép mình trở về." Anh lập tức từ chối đề nghị của cô.

"Lạc Đình, anh biết vì sao em không muốn trở về Long Môn không? Bởi vì ở nơi đó, em có rất nhiều kỷ niệm buồn, khi đó em cho rằng người anh yêu là Ngũ Tiểu Thư. Cho nên luôn đau lòng nhìn anh và Ngũ Tiểu Thư chung sống hạnh phúc, lén mọi người khóc thút thít."

Thấy anh muốn mở miệng, cô lắc đầu một cái, muốn anh tiếp tục nghe cô nói. "Nhưng em quên, ở Long Môn em cũng có rất nhiều kỷ niệm vui. Phu nhân coi em như con gái của mình, Ngũ Tiểu Thư đối xử với em giống như chị em, thiếu phu nhân cũng đối xử chân thành với em, mà những người khác cũng đối với em rất tốt, đối với em vô cùng quan tâm, không để cho em phải chịu một chút uất ức. Mà quan trọng nhất, Long Môn là nơi em và anh cùng nhau lớn lên, ở nơi đó, cũng có rất nhiều kỷ niệm chung đáng nhớ của chúng ta."

Nghe Đỗ Linh Lan nói, Hàn Lạc Đình vô cùng xúc động, cũng đau lòng. Thật ra biết rõ cô chính là vì anh mới đồng ý trở về, mới nói ra những lời này với anh, nhưng nghe cô nói những lời này, anh lại phát hiện mình dễ dàng bị cô thuyết phục.

Anh không cách nào phủ nhận anh yêu thích công việc của mình, cũng không thể dễ dàng từ bỏ như trong tưởng tượng của mình. Nếu cô có thể tác thành cho anh, anh chỉ có thể đền đáp bằng cách yêu cô nhiều hơn.

"Sau khi trở lại Long Môn, anh và em sẽ cố gắng, còn có tiểu bảo bối tạo ra nhiều kỷ niệm vui vẻ hơn, để cho em quên đi những vết thương kia. Anh sẽ khiến em hạnh phúc, chỉ cảm thấy vui vẻ, sẽ không để cho em đau lòng, khổ sở, anh xin hứa với em." Anh ôm chặt cô, nói với cô, cũng là nói với chính mình.

Không một ai có thể lại chia cách bọn họ.

"Linh Lan, anh yêu em." Yêu đến mức không thể rời xa cô, không thể sống thiếu cô.

Nghe anh nói yêu, cô cười cong mắt, một giọt nước mắt trong suốt chảy xuống, chỉ có điều lần này là nước mắt của sự vui mừng, không phải nước mắt của sự bi thương.

"Lạc Đình, em cũng yêu anh." Cô nói nhỏ, hôn lên môi anh bởi vì vui mừng mà khẽ nhếch.

Anh, còn có tiểu bảo bối trong bụng, là sau khi ông trời cướp đi cha mẹ của cô, trả lại người thân cho cô. Cô sẽ yêu thương bọn họ thật nhiều, rất yêu, rất yêu bọn họ.