Mô tả hình ảnh

Yêu Em

17 Chương

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Yêu Em Trạng thái : ngày cập nhật 5 chương cho đến khi truyện full Thể loại : truyện H văn sắc không đủ 18 tuổi vui lòng không đọc truyện Nội dung : Đây là câu truyện tình yêu đơn thuần của một cặp đôi thanh mai trúc mã họ yêu nhau và trao cho nhau những gì đẹp nhất của thanh xuân.

Chương 14

9 giờ tối, con hẻm yên tĩnh và sâu thẳm.

Hoa tiên khách bên cửa sổ đang nở rộ, tỏa hương thơm ngát.

Chiêu An ở dưới vẫy tay, cô mặc một chiếc váy màu hồng đào đến gối, để lộ vai trắng ngần, tóc đen xõa xuống, như băng tâm nguyệt phách.

Anh Kiệt vừa viết xong thư pháp, trên bàn là bốn chữ lớn "Tam tỉnh ngô thân", mạnh mẽ, phóng khoáng.

Anh đang nhìn cô.

"Anh Kiệt, em có đẹp không?" Cô xoay một vòng, váy xòe ra như hoa.

Cô rất đẹp, không trang điểm cũng đẹp, trên người có một nguồn năng lượng dồi dào.

Nụ cười cũng chứa đựng sự chân thành vô tận.

Đèn đường chiếu lên người cô, như một cảnh trong phim, nữ chính đứng ở góc này, chờ đợi nam chính của mình đến.

Anh gật đầu.

Chiêu An ở dưới lấy tay che miệng cười khúc khích, nhìn anh một cái nữa, vui vẻ chạy đi rồi.

Hoa thất lý hương dưới đất bị cô dẫm lên, bay lên mấy cánh.

Rất nhiều đêm, bố mẹ ở phía trước trông cửa hàng, Anh Kiệt luyện thư pháp, cô đều đúng giờ đến, và anh dường như cũng tuân thủ thỏa thuận, mỗi lần đều đứng dậy ra cửa sổ nhìn.

Mỗi lần cô đến, thế giới bên ngoài cửa sổ đều được trang trí.

Quả hồng táo nằm yên trên giường.

Anh Kiệt ngồi xuống ghế, không thể viết thư pháp được nữa.

Đêm đó, anh mơ thấy chiếc váy màu hồng đào, theo từng bước chạy tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng.

Shin nằm yên trên đầu giường, nó đã từ bàn chuyển lên giường từ lâu.

++++++++++++++++++++

Hôm nay, Chiêu An đến cửa hàng ăn sáng của dì Bảy mua đồ, dì Bảy và chú Bảy đã hơn 50 tuổi, khi đến nơi, dì Bảy đang nhào bột làm vỏ bánh, cánh tay gầy guộc nhưng có sức mạnh vô tận, quần áo sạch sẽ, còn chú Bảy thì chăm chỉ, rửa bát lau bàn, không để dì Bảy động tay.

Một cặp vợ chồng bình dị, có tình yêu nồng ấm.

Chiêu An lại nhớ đến con trai của họ đang nằm viện.

"Dì Bảy, cho cháu hai phần bánh ngô."

Dì Bảy nhìn cô, cười rồi lấy bánh ngô cho cô, "Chiêu An dậy sớm thế?"

"Vâng."

Đằng sau vang lên một giọng nói –

"Dì Bảy, làm ơn cho cháu một phần bánh bao nhân trứng muối, thêm ba cái xôi gà."

Chiêu An quay lại nhìn, là Anh Kiệt, anh mặc một chiếc áo phông trắng, quần đen ngắn đến gối, tóc mềm mượt, ánh mắt hơi buồn ngủ, rõ ràng là vừa mới dậy.

Thân hình cao ráo đứng thẳng, dường như lúc nào anh cũng trong trạng thái này.

Anh nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau, Chiêu An từ từ ăn bánh ngô, nhớ lại cảnh tối qua đến dưới nhà anh nhìn anh, trong lòng hơi nóng.

Mặt trời buổi sáng ấm áp, chiếu lên mặt cô, nhuộm một màu vàng nhạt.

Anh Kiệt mua xong đồ ăn sáng, nhìn cô, "Cùng đi không?"

Chiêu An vội gật đầu.

"——Đi thôi."

Dì Bảy đứng một bên nhìn, mặt cười tươi như hoa.

Trên đường đông người, đèn xanh bật lên, Anh Kiệt và Chiêu An đi song song, xung quanh rất chật chội, anh kéo cô ra phía sau, Chiêu An lén nắm lấy áo anh, anh dừng lại một chút, rồi tiếp tục đi.

Đến con đường nhỏ, những viên gạch lồi lõm, có mấy viên bị bật lên, Chiêu An không nhìn dưới chân, một góc dẫm xuống, viên gạch không vững, đổ sang một bên, chân cô bị trẹo, kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

Anh Kiệt vội ngồi xuống, "Trẹo chân rồi à?"

Chiêu An nắm lấy chân, nhăn mặt nói, "Gạch lỏng quá."

Cô nắm lấy tay anh cố gắng đứng dậy đi vài bước, phát hiện một cơn đau nhói.

Anh Kiệt nhìn cô, quay người lại, vỗ vai, "Lên đây, tôi cõng em về."

Chiêu An cắn môi, cười khẽ, có một chút ranh mãnh mà anh không nhìn thấy, cô leo lên lưng anh, tóc tỏa ra mùi hương thơm, len lỏi vào mũi Anh Kiệt.

truyện ngôn tình nữ cường khuyến khích người đọc thay đổi góc nhìn về vai trò của phụ nữ trong xã hội hiện đại. Những nhân vật nữ chính thường là biểu tượng cho sự tự chủ và sáng tạo, giúp người đọc nhận thức rõ hơn về giá trị của bản thân và người khác. đọc truyện Full cùng ha ha truyện

Ngực mềm mại ép lên lưng anh, lần đầu tiên anh cảm nhận được cảm giác này, sống lưng hơi căng.

"Nhà ở đâu?"

"Chung cư Bình Điền, phố Đông."

Anh Kiệt cõng cô, đi về phía phố Đông.

Trên đường xe cộ tấp nập, bước chân anh rất vững, Chiêu An nằm trên lưng anh, ngửi thấy mùi hương còn sót lại sau khi giặt, không khí dưới bóng cây dường như ẩm ướt, lỗ chân lông đều giãn ra.

"Anh Kiệt, anh có bạn gái chưa?" Cô hỏi anh.

Anh Kiệt nhìn cô.

——Bất lực, hận sắt không thành thép.

Chiêu An thấy anh không trả lời, mím môi.

Thực ra, con gái chỉ cần một câu trả lời của anh, mà anh lại để cô đoán.

Chưa từng yêu, ai đoán được chứ?

"Đầu óc em không biết nghĩ sao?" Anh nhẹ nhàng mở lời.

Chiêu An hỏi, "Cái gì?"

"····Không có gì."

Đưa cô về đến trước cửa nhà, Chiêu An mở cửa, một con mèo vàng béo ú chạy ra, kêu liên tục dưới chân cô.

——Con mèo béo nhanh nhẹn.

Đào Lạc hôm nay dậy sớm, ra ngoài thấy Anh Kiệt, ánh mắt đảo qua một lúc.

Đây không phải lần đầu họ đối mặt, và Anh Kiệt cũng đã đoán ra người đến đặt câu đối hôm đó là mẹ của Chiêu An.

Chàng trai mang một khí chất rất trong sạch, một chiếc áo trắng, quần đen, đẹp trai ngay ngắn.

Con gái đứng trước mặt anh, một tĩnh một động, vô cùng ăn ý.

"Chào dì." Anh hơi cúi người chào.

Chiêu An nhảy lò cò qua, "Mẹ, con về rồi."

Đào Lạc nhìn cô, "Sao vậy?"

"Trẹo chân."

Cô nhìn Anh Kiệt, giới thiệu, "Mẹ, đây là Anh Kiệt."

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn