Mô tả hình ảnh

Tổng Cường Kiềm Chế A

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Ý vị trong truyện ngôn tình Tổng Tài Tổng Cường Kiềm Chế A mang tới thông điệp Mỗi năm chúng ta sẽ cùng nhau đi du lịch, năm nay có mặt cậu nhóc siêu quậy giống anh. Em có thể chăm được cả hai chàng trai nhỏ bé này không? Vợ yêu

Chương 12: Lệnh cưỡng chế nghỉ phép

Nhờ vào chuyện xảy ra lần này, việc Lục Phi bằng mặt mà không bằng lòng bị ông nội Lục phát hiện, ngay lập tức cô bị lệnh cưỡng chế nghỉ phép, hơn nữa ban đầu là một tuần lễ biến thành hai tuần lễ.

Rất dễ nhận thấy ông nội Lục biết nhược điểm cháu gái ở nơi nào, khiến cho một người cuồng công việc đột nhiên trở nên rãnh rỗi, cái này là trừng phạt nghiêm khắc hơn cả, mà Lục Phi chính là người như vậy, cuộc sống của cô trừ công việc vẫn là công việc, để cho cô nghỉ ngơi còn khó khăn hơn so với việc muốn mạng cô, huống chi cô chưa bao giờ biết nghỉ là cái gì, căn bản cũng không rõ rãnh rỗi ở nhà nên làm những gì, sức lực toàn thân nên tiêu ở đâu?

“Vết thương còn đau không?” Hôm nay Ôn Thiếu Nhiên ở nhà nghỉ ngơi, anh ngồi ở trên ghế salon đọc tạp chí Y học, bất quá vợ anh rõ ràng rất suốt ruột, không tự chủ mà cứ đi tới đi lui, quấy nhiễu làm cho anh không nhìn nổi, không thể làm gì khác hơn là buông tạp chí xuống ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Không có, không có.” Lục Phi vội vàng dừng bước lại, chợt lắc đầu một cái.

“Em có biết từ nửa giờ trước, em vẫn cứ đi tới đi lui không?” Ôn Thiếu Nhiên dùng ngón tay chỉ về phía trước, trong giọng nói mang theo một ít trêu chọc.

Gò má của Lục Phi không cách nào tự chủ được mà ửng hồng, tầm mắt không dám nhìn về phía anh, “Thật xin lỗi, quấy rầy đến anh rồi, hiện tại em đi.” Cô nói xong xoay người muốn đi.

“Khoan, đã trưa rồi, nên ăn cơm trưa.” Từ trên ghế salon Ôn Thiếu Nhiên đứng lên, chậm rãi đi về phía cô, “Chúng ta đã kết hôn được một tuần rồi, còn chưa cùng nhau ăn chung một bữa cơm nào, như thế nào, cùng nhau ăn bữa trưa được chứ?”

Giọng nói Ôn thiếu Nhiên nhẹ nhàng mà tùy ý, làm cho người ta nghe không hiểu rốt cuộc là anh nghiêm túc hay nói giỡn, nhưng Lục Phi vẫn lựa chọn tin tưởng anh nghiêm túc, dù sao ở đáy lòng cô cũng có chút hy vọng xa vời.

“Nhưng trong tủ lạnh không có thức ăn, mà em không biết…..” Thật sự Lục Phi không biết nên nói gì, mình thân là một người phụ nữ thế nhưng lại không biết nấu ăn.

Ôn Thiếu Nhiên thấy dáng vẻ nhăn nhó không biết làm sao của cô, không khỏi nâng lên một nụ cười, không ngờ cô cũng có một mặt giống phụ nữ khác.

Từ khi kết hôn đến bây giờ, anh thấy trên mặt Lục Phi thủy chung là vẻ lạnh nhạt và tỉnh táo, nếu như không phải lúc ở bệnh viện tình cờ nghe cô và người khác nói chuyện, còn cho rằng cô là cô gái không có tình cảm.

Nhưng bây giờ nhìn cô, Ôn Thiếu Nhiên chỉ có một loại rung động khó có được, đây là điều trước giờ chưa từng có, chưa từng có một cô gái nào cho anh cảm xúc như thế, anh vốn nên hết sức chán ghét người vợ này, hôm nay lại để anh có loại cảm giác này, thật không thể tưởng tượng nổi.

“Đi thôi, gần đây có một nhà hàng rất tốt.” Ôn Thiếu Nhiên săn sóc giả vờ không phát hiện cô đang lúng túng vì không biết nấu ăn, dẫn đầu xoay người đi về phía cửa.

Lục Phi thấy thế vội vàng đi theo phía sau anh, đổi giày đi ra khỏi cửa.

Đây là lần đầu tiên hai người giống như một đôi vợ chồng, thong dong tự tại đi trên phố, coi như không nói chuyện với nhau, nhưng cảm giác này cũng làm cho Lục Phi kích động thật lâu, dù sao đây chính là cuộc sống cô mong chờ đã lâu, cô hi vọng cứ đi cùng anh như vậy, cả đời.

“Tại sao không giải thích?” Ôn Thiếu Nhiên thình lình thốt ra một câu như vậy.

“Cái gì?” Lục Phi không biết anh đang nói cái gì.

“Em thu mua nhà máy người ta, tại sao không giải thích với người ta cho rõ, em làm như vậy chỉ vì muốn nhà máy người ta tốt lên.” Ôn Thiếu Nhiên quay đầu nhìn về phía cô, biết rõ đây là chuyện của cô, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn hỏi cô.

“Làm sao anh biết?” Biểu hiện trên mặt Lục Phi cơ bản không kịp che giấu, kinh ngạc không thôi.

“Ngày đó anh quay trở lại phòng bệnh, nghe được cuộc trò chuyện của em và cô gái kia.” Ôn Thiếu Nhiên cứ nói: “Thật ra thì em đang giúp người quản đốc đó, em làm như vậy không chỉ để cho nhà máy ông ta thoát khỏi cảnh phá sản, cũng có thể giúp nhà máy ông ta thoát khỏi món nợ, anh nói đúng không?”

Lục Phi cố gắng để cho mình thoạt nhìn như không có luống cuống gì, nhưng lúc này cô không có biện pháp duy trì tỉnh táo nữa, giọng nói có chút kích động, “Không, em… không có tốt như anh nói vậy, em là một nhà kinh doanh, bất luận làm cái gì đều lấy tối đa hóa lợi nhuận làm mục đích, thu mua nhà máy kia cũng không ngoại lệ.”

Chỉ khi làm việc, Lục Phi mới có dáng vẻ tự tin như vậy, cũng chỉ có như thế, cô mới dám trực tiếp đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên mà không cảm thấy sợ sệt, cho nên mỗi lần ở chung với Ôn Thiếu Nhiên, cô luôn tỏ vẻ tập trung tinh thần vào công việc.

Trừ giúp đỡ nhà họ Ôn vượt qua cửa ải khó khăn ra, cô còn hi vọng mình có thể trở thành người vợ có tài có đức của anh, như vậy anh có thể an tâm làm bác sĩ, nhưng mà bây giờ xem ra, mình cách việc trở thành người vợ tài đức một khoảng cách dài, tối thiếu bây giờ cô là vợ người ta, mà ngay cả việc nấu cơm cũng làm không xong, thật là mất thể diện.

Ôn Thiếu Nhiên nhìn ánh mắt của cô không tự chủ toát ra một chút bao dung, giống như trước mặt anh là một cô gái nhỏ quật cường mạnh miệng.

“Thật sao?” Anh cười nhạt, giọng nói mang theo khen ngợi cô: “Mặc kệ như thế nào, em đều làm một việc đúng đắn.”

Gò má của Lục Phi không nhịn được đỏ ửng lên một chút, nghe anh khen ngợi, còn vui mừng hơn cả việc đàm phán thành công một hợp đồng lớn.

“Đến.” Ôn Thiếu Nhiên cười một tiếng, dừng bước lại, xoay người nói với cô.

Lục Phi đang đắm chìm trong suy nghĩ riêng tư của mình, cô nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên, không cẩn thận nhìn thẳng vào mắt anh, nhìn thấy rõ nụ cười trong mắt anh, không khỏi trở nên càng thận trọng, càng thêm ngượng ngùng.

Ôn Thiếu Nhiên không vạch trần sự lúng túng của cô, trước tiên đẩy cửa nhà hàng ra đi vào, Lục Phi theo sát phía sau, cùng đi vào phòng ăn.

Lúc này là thời gian ăn cơm trưa, trong nhà hàng có không ít người, Ôn Thiếu Nhiên đi về vị trí quen thuộc nằm gần cửa sổ.

“Bác sĩ Ôn, anh đã tới.” Người phục vụ nơi này hiển nhiên rất quen với anh, “Như cũ sao?”

“Trên có một tấm bảng ghi tên món ăn.” Anh nhìn về phía Lục Phi hỏi: “Em nhìn một chút coi muốn ăn món gì.”

“Bác sĩ Ôn, chưa bao giờ thấy anh dẫn người đi cùng, vị này là…” Những nữ phục vụ trong nhà hàng đều thầm xem trọng anh, lần đầu tiên anh đưa một cô gái đến đây, trong lòng không khỏi có chút ngạc nhiên và chút ghen tỵ.

“Vợ tôi.” Ôn Thiếu Nhiên cười nhạt.

Lục Phi không thích người phục vụ mang theo ánh mắt say mê đó, không cần suy nghĩ lập tức mở miệng gọi thức ăn, cắt đứt cuộc trò chuyện giữa bọn họ.

Tên một loạt các món ăn bật ra từ trong miệng Lục Phi, nhất thời khiến người nữ phục vụ trợn tròn mắt, không dám xác định hỏi lại lần nữa: “Ôn phu nhân, cô khẳng định phải gọi nhiều như vậy sao?”

“Dĩ nhiên, có vấn đề sao?” Lục Phi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn vào bảng tên của nữ phục vụ, lên tiếng khiêu khích.

Dường như nữ phục vụ cảm thấy thái độ thù địch của cô, lập tức im lặng không hỏi thêm nữa, sau khi dùng tốc độ nhanh nhất để viết thực đơn xong rồi vội vã rời đi.

“Ha ha, em hù dọa cô ấy.” Ôn Thiếu Nhiên cười cười, đem chút biểu hiện bụng dạ hẹp hòi vừa rồi của Lục Phi để vào trong mắt, chỉ là chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc anh càng ngày càng thấy hứng thú với cô.

diễn đàn Lê Quý Đôn

“Em….” Lục Phi chợt lấy lại tinh thần, mới phát giác mình thế nhưng vì ghen tỵ mà thất lễ, “Thật xin lỗi.” Cô như cô gái nhỏ làm sai cúi thấp đầu nói xin lỗi.

“Em làm sai cái gì sao?” Ôn Thiếu Nhiên hỏi ngược lại, một bộ dáng xem kịch vui, vẻ mặt ấy là dáng vẻ nhẹ nhõm tự tại, đã rất lâu anh không có lộ ra vẻ mặt này ở trước mặt phụ nữ rồi, nhất là khi anh vốn nên chán ghét cô vợ trước mặt.

“Em….” Lúc Lục Phi đang ấp a ấp úng, không biết nên trả lời với anh như thế nào, phục vụ đưa bữa ăn đến, cô vội vàng di chuyển tầm mắt qua bàn ăn, nhắm mắt nói: “Em rất đói bụng.” Tiếp theo lập tức vùi đầu bỏ thức ăn vào trong miệng, hoàn toàn quên mất việc phải giữ hình tượng ở trước mặt anh.

Vẻ mặt Ôn Thiếu Nhiên thì ngược lại, bởi vì cô không để ý đến hình tượng khi ăn uống làm cho vẻ mặt trở nên phong phú, chưa từng gặp qua cô gái nào ăn nhiều giống như cô vậy, thật là mở rộng tầm mắt mà.

“Ha ha ha!” Nhìn thức ăn trên bàn càng ngày càng ít, Ôn Thiếu Nhiên vốn là kinh ngạc há to mồm nhưng bỗng chốc cất tiếng cười to, đột nhiên tất cả khách trong phòng ăn đều nhìn về phía bàn bọn họ.

“Xem ra em rất đói bụng, người không biết còn tưởng anh ngược đãi vợ đấy.” Anh không nhìn ánh mắt người ngoài, lạnh lùng trêu chọc.

Tay Lục Phi chợt dừng lại, toàn bộ lý trí trong đầu óc quay trở về, ý thức được mình thế nhưng không để ý đến hình tượng ăn như hổ đói trước mặt anh, mặt xoạt một cái trở nên đỏ bừng.

“Em…” Tay chân cô luống cuống, không biết nên giải thích tình huống trước mắt như thế nào.

“Ok, anh hiểu rõ, em rất đói.” Anh cười nói với cô, còn mang một chút đắc ý trêu chọc, đẩy một bàn thức ăn đến trước mặt cô.

“Em… anh…” Lục Phi khá chắc chắn lúc này mặt mình đã trở nên đỏ bừng, “Anh cũng ăn.”

Lục Phi đỏ mặt thả chậm động tác, bắt đầu thong thả ung dung dùng cơm, cử chỉ tao nhã, hoàn toàn biến trở về dáng vẻ thiên kim tiểu thư nho giáo.

Ôn Thiếu Nhiên nhìn cô, đường cong ở khóe miệng càng giương càng cao, để cho anh càng thêm mong đợi cuộc sống sau này.

Hành động trêu đùa hơi thu lại, Ôn Thiếu Nhiên bắt đầu động đũa dùng cơm, sự dụng dao nĩa một cách tao nhã, khóe mắt lại trộm dò xét cô.

Mà Lục Phi cũng đang làm điều giống như vậy, chỉ là khi tầm mắt cô chạm vào ánh mắt của anh thì cô lập tức cúi đầu, bộ dạng giống như là làm chuyện xấu bị bắt, không dám liếc trộm nữa.

Ôn Thiếu Nhiên thấy thế môi mỏng khẽ cong, nụ cười trong mắt càng thêm say mê (hứng thú).

Một bữa ăn giữa hai người nhìn như đơn giản, nhưng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong lòng cả hai.

….

Sau lần hai người cùng ăn cơm trưa trước, trong lòng Lục Phi âm thầm thề, nhất định phải học nấu nướng cho thật giỏi, hơn nữa cũng không thể như quỷ chết đói, ăn như hổ đói ở trước mặt Ôn Thiếu Nhiên, mỗi lần nghĩ đến bữa trưa đó, cô lại hận không thể lập tức đào một cái hố chui xuống, ôi, thật sự là mất hết thể diện!

Cho nên trong khoảng giờ gian bị bắt ép nghỉ ngơi này, Lục Phi còn cố gắng học nấu cơm hơn cả năm tháng học tập tại trường, hơn nữa cô tốn nhiều tiền mời đầu bếp nổi tiếng dạy riêng cho mình, cô thật sự dùng hết sức lực để học tập, nói gì cũng muốn nấu ra một bàn thức ăn tươm tất.

Cô lợi dụng thời gian Ôn Thiếu Nhiên đến bệnh viện làm, nhờ đầu bếp nổi tiếng đến nhà chỉ dạy mình, cuối cùng trời không phụ người có lòng, mới một tuần, cô đã làm ra các món ăn tương đối vừa miệng.

Lúc người thầy giáo dạy nấu ăn của cô rời đi cũng nói, chỉ cần cô chăm chỉ luyện tập, không bao lâu nữa là có thể nấu được một bàn ăn ngon miệng, khích lệ như vậy, khiến Lục Phi phấn khởi đến quên mình chỉ là người mới học nấu được một tuần lễ, muốn thử.

Sáng sớm, không lâu sau khi Ôn Thiếu Nhiên đến bệnh viện làm, cô đi ra cửa chuẩn bị mua nguyên liệu nấu các món cần dùng hôm nay.

Khi Ôn Thiếu Nhiên trở về lập tức nhìn thấy một bàn đầy ắp món ăn, trong không khí còn tản ra mùi thơm ngào ngạt, quyến rũ vị giác con người.

“Đừng nói cho anh…” Ôn Thiếu Nhiên đưa tay chỉ thức ăn trên bàn, mặt không thể tưởng tượng nổi, “Đều là em nấu?”

“Em mới vừa học, muốn anh cho chút ý kiến.” Lục Phi xấu hổ nói, không được tự nhiên vuốt vuốt mái tóc đen nhánh.

“Vậy anh thật sự muốn thưởng thức một chút.” Ôn Thiếu Nhiên đi tới bồn rửa tay cạnh phòng bếp, rửa sạch tay rồi tự động ngồi xuống bàn ăn, “Ngồi xuống đi.”

Lục Phi cởi tạp dề ra ngồi xuống, bộ dạng rất hồi hộp, giống như chờ đợi một thử thách to lớn, dõi mắt theo anh không thả.

Ôn Thiếu Nhiên nở một nụ cười với cô, trêu đùa: “Em nhìn ăn chằm chằm như vậy, anh rất khó nuốt trôi.”

“Thật xin lỗi.” Lục Phi vội vàng cúi đầu.

“Em cúi đầu, chẳng lẽ không muốn biết đánh giá của anh về mấy món ăn này sao?” Giọng nói của anh rõ ràng hàm chứa nụ cười, “Biểu hiện của em như thế là rất không có tự tin, đường đường là tiểu thư nhà họ Lục không thể như vậy.”

Nghe được lời lấy lòng như thế, dù Lục Phi xấu hổ thế nào, cũng không thể không ngẩng đầu lên, trời ạ, ở trên thương trường cô luôn luôn là một cô gái dũng cảm, có thể dễ dàng nói chuyện làm ăn với người ta mà không thay đổi sắc mặt, nhưng đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên, cô lại giống như cô gái nhỏ chưa từng thấy qua việc đời, luôn luôn cẩn thận, tại sao không thể ung dung đối mặt với Ôn Thiếu Nhiên vậy?

“Còn có thể sao?” Anh nhìn từng món từng món ăn mà cô làm, đôi tay Lục Phi nắm thật chặt thành quyền đặt ở trên đầu gối, có thể thấy được lúc này cô cẳng thẳng đến cỡ nào.

Ôn Thiếu Nhiên nhai chầm chậm, cứ im lặng không mở miệng, nhìn vẻ mặt hồi hộp lại mong đợi của Lục Phi, con người ác độc trong cơ thể anh lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, anh giống như là trêu chọc Tiểu Bạch Thỏ đáng yêu, nét mặt của cô càng phong phú, tâm tình của anh lại càng tốt.

Anh cố ý im lặng không nói, chính là muốn nhìn bộ dáng nóng nảy của cô, như thế cô có vẻ chân thật hơn, không lạnh lẽo giống như người ngoài đồn đãi, cao đến không thể leo tới.

“Như thế nào?” Lục Phi Thiếu kiên nhẫn, hỏi lại lần nữa.

“Ừ, cũng không tệ lắm.” Trầm mặt hồi lâu, cuối cùng Ôn Thiếu Nhiên cũng ‘khai ân’ cho cô một chút vui vẻ.

Lời anh nói là sự thật, coi như đây là thành quả lần đầu tiên cô xuống bếp, đúng là rất khá rồi.

“Có thật không?” Ánh mắt Lục Phi sáng lên, thái độ cũng biến thành chim sẻ tung tăng.


“Dĩ nhiên, anh sẽ không bởi vì thức ăn do em nấu, cứ thế ngược đãi dạ dày của mình, vì anh không chuẩn bị thuốc bao tử.” Anh nói xong nhỏ giọng bật cười.

Lục Phi không biết mình nên vui mừng hay nên tức giận, rõ ràng cảm thấy anh là cố ý giễu cợt mình, nên tức giận, nhưng cô không thể tức giận được, ngược lại trong lòng cảm thấy ấm áp, trời ơi, chẳng lẽ cô có khuynh hướng bị ngược?

“Bà xã, không thể tưởng tượng được em không chỉ là người tài có thiên phú về kinh doanh, còn là đầu bếp có tiềm năng, em cần phải tiếp tục cố gắng, từ nay về sau anh xem như có may mắn gặp em rồi.” Ôn Thiếu Nhiên bỗng dưng cúi người tiến đến trước mặt cô cười nói.

Hai tay của Lục Phi kìm lòng không được nắm chặt chiếc áo ngực của mình, sợ trái tim sẽ nhảy ra, anh vừa gọi cô là cái gì, bà xã…. đó, gọi thân mật như vậy, anh rất ít gọi cô như thế, cô dường như không thể ức chế nổi cuồng loạn đang nổi dậy.

Nhưng cô chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, “Em nhất định sẽ cố gắng.”

Trời ạ, câu trả lời đáng yêu đến cỡ nào, Ôn Thiếu Nhiên gần như không nhịn được muốn hôn lên đôi môi anh đào mê người kia, nhưng lý trí tự nói với mình, không thể như vậy, cô gái trước mắt này vẫn chỉ là vợ của anh, chưa thật sự làm người yêu của anh.

Anh có chút kỳ vọng ngày cô trở thành người yêu của mình.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn