Mô tả hình ảnh

Chị Đại Quyến Rũ

Truyện đã Full

(Click xem Danh Sách Chương)
  • lưu truyện

Mô tả Truyện :

Truyện ngôn tình sắc Chị Đại Quyến Rũ - Trang thái : truyện full - thể loại H văn nặng truyện có nhiều ngôn từ không phù hợp với người nhỏ tuổi hơn 18 tuổi vui lòng không khi chưa đủ tuổi. Truyện tình yêu vườn trường và thiếu gia nhà giàu Nội dung : Cá cược cua trai thôi mà làm sao làm khó chị đây được - nhìn đi một cái bún tay - câu truyện là mô tip bình thường đơn giản không có chi tiết phức tạp đọc để vui ai không thích dòng văn ân ái thì next qua giúp mình . Cùng nhau thu năng lượng tích cực của tuổi trẻ để cuộc sống nhẹ nhàng hơn.

Chương 11

Bảo Anh tỉnh dậy trên chiếc giường cỡ king-size, cơn đau đầu do say rượu đêm qua khiến cô khó chịu.

Cúi nhìn xuống, những dấu vết ân ái khắp cơ thể khiến cô dù có đôi chút mất trí nhớ cũng hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra giữa cô và Tuấn Phong đêm qua.

Phòng chỉ có một mình cô, Bảo Anh vội vàng chộp lấy quần áo có thể mặc được, mặc vội lên người.

Vừa mở cửa phòng, cô thấy quản gia Trương Bác cùng người giúp việc đứng đó, nở nụ cười ân cần. Trương Bác cười hiền hậu, nhưng Bảo Anh lại ngượng ngùng đến mức không biết phải làm sao.

“Cậu chủ dặn tôi chuẩn bị quần áo cho cô.” Trương Bác nói, rồi từ tay người giúp việc lấy ra hai túi quần áo, bên trong có váy ngắn Dior, áo sơ mi LV, và cả đồ lót…

“Cảm ơn.” Bảo Anh đón lấy quần áo.

Trương Bác nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Tôi nhìn cậu chủ lớn lên, bao nhiêu năm nay chưa từng thấy cậu ấy quan tâm ai đến thế.”

Bảo Anh nghe mà lòng bối rối, nghĩ rằng có lẽ Trương Bác đã hiểu nhầm, cô và Tuấn Phong hiện tại chỉ là quan hệ trên giường…

“Xem ra cô không tin lời tôi.” Trương Bác thấy cô cúi đầu im lặng, nghĩ rằng có lẽ giữa cô và cậu chủ có chút hiểu lầm.

“Trương Bác, cảm ơn ông, tôi muốn về nhà.” Bảo Anh nghĩ rằng nhiều chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

“Cô Bảo Anh,đừng trách tôi nhiều lời, người trong cuộc thường khó nhìn thấu. Cậu chủ đang ở trong bếp nấu canh giải rượu cho cô…”

Tuấn Phong đang nấu canh giải rượu cho cô? Bảo Anh nếu bảo rằng mình không ngạc nhiên thì chắc chắn là đang nói dối.

“Cô Bảo Anh, căn phòng phía trước kia, cậu chủ chưa từng cho ai vào, nhưng tôi nghĩ cô có thể xem thử.”

Bảo Anh đi theo hướng Trương Bác chỉ, đến trước một cánh cửa gỗ đỏ nặng nề.

Cô ấn tay vào tay nắm, cửa nhẹ nhàng mở ra.

Một mùi sơn dầu nhẹ nhàng cùng hương thơm của chì than…

Khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, Bảo Anh như bị hóa đá, đứng bất động.

Trên tường treo đầy tranh vẽ, có tranh sơn dầu, tranh chì, thậm chí cả tượng điêu khắc…

Và chủ đề của tất cả tác phẩm chỉ có một cô gái, khi thì cười, khi thì nghiêm túc, nhưng nhiều nhất là những bức vẽ cô gái khỏa thân, đúng hơn là cô gái trong những tư thế không mảnh vải che thân…

Bảo Anh đỏ mặt, dù cô gái trong tranh chính là cô, nhưng cô chưa từng làm những tư thế đáng xấu hổ như vậy…

Đọc truyện chữ, đặc biệt là ngôn tình, giúp chúng ta sống chậm lại và cảm nhận cuộc sống một cách tinh tế hơn. Những câu chuyện đầy ý nghĩa dạy ta biết trân trọng những điều nhỏ bé trong tình yêu và cuộc sống. Đây cũng là một cách tuyệt vời để xoa dịu tâm hồn sau những ngày căng thẳng. đọc truyện cùng ha ha truyện

Có một bức tranh sơn dầu dường như chưa hoàn thiện, trong tranh cô gái mặc váy trắng, đôi cánh lông trắng khổng lồ phía sau, đứng ngược ánh mặt trời, như một thiên thần giáng thế.

Bảo Anh bị những bức tranh trong phòng làm cho choáng ngợp, cô bước ra ngoài trong trạng thái mất hồn.

Nhưng sự lạnh lùng của Tuấn Phong trước đây cùng cô gái ôm lấy anh, liệu có phải tất cả chỉ là hiểu lầm của cô?

“Cô Bảo Anh, tôi già rồi, cô cũng nên nghe tôi một lời, đôi khi mắt thấy chưa chắc đã là thật.”

“Chuông—chuông—”

Điện thoại của Bảo Anh vang lên, là một số lạ.

Cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nữ trong trẻo mà trang nhã: “Xin chào, tôi là Phương, chúng ta có thể gặp nhau không?”

Quán cà phê quận 7

Một người phụ nữ xinh đẹp như hoa sen, mặc chiếc áo dài màu xanh hoa văn gốm sứ, ngồi dịu dàng.

Bảo Anh không thể không thừa nhận Phương là một mỹ nhân hiếm có, vẻ đẹp của cô ấy không phô trương mà khiến người ta say đắm.

“Không ngờ…” Phương mỉm cười quyến rũ, cô gái trước mặt ngồi thẳng tắp, trông rất đáng yêu.

“Cô tìm tôi để nói về Tuấn Phong phải không?” Bảo Anh tự nhiên biết rằng chuyện tối qua đã lan truyền khắp nơi, người phụ nữ trước mặt chính là người đứng bên Tuấn Phong tối qua.

Phương nhẹ nhàng nói: “Chúng tôi lớn lên cùng nhau trong một khu phố, thật lòng mà nói, tôi chưa từng thấy Tuấn Phong như tối qua.”

 “Thực ra tôi cũng không ngờ mình lại thích một người đến thế, cứ nghĩ rằng ở bên cạnh một người lâu, nếu trong lòng họ không có ai, mình sẽ có cơ hội.” Phương nói, nở nụ cười dịu dàng.

“Nhưng tình cảm của tôi đã đặt nhầm chỗ, lúc đó anh ấy bỏ học cấp ba để đi du học, tôi đã nên hiểu rồi.” Nói đến đây, ánh mắt Phương trở nên u ám.

“Thậm chí vài ngày trước, tôi đến nhà anh ấy, anh ấy say rượu, tôi chưa từng thấy Tuấn Phong suy sụp như vậy, tôi ôm lấy anh ấy, nhưng…”

Nhưng lại nghe anh ấy liên tục gọi tên cô.

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Bảo Anh lại vang lên, màn hình hiển thị: “Kẻ xấu xa.”

“Nghe máy đi, đừng để anh ấy lo lắng.” Phương nhìn chiếc điện thoại rung liên hồi, nhớ lại rằng Tuấn Phong chưa từng gọi call cho cô như vậy.

Bảo Anh nói mình đang ở quận 7, Tuấn Phong không chần chừ, quyết định đến đón cô. Trời ơi, chỉ trong lúc anh nấu canh giải rượu, người yêu của anh lại biến mất.

“Thật ghen tị với cô, anh ấy yêu cô nhiều đến thế.” Phương đứng dậy, nở nụ cười, nhưng trong mắt cô ấy dường như có ánh lệ.

“Có lẽ một ngày nào đó, tôi cũng sẽ quên anh ấy.” Phương buông lời nhẹ nhàng, nhưng lại cúi đầu nhớ lại điều gì đó, cô quay lưng chào tạm biệt, trong lòng thầm nghĩ: “Nếu thực sự có thể quên, ước gì tôi chưa từng thấy anh ấy trên sân bóng rổ.”

Bảo Anh không biết phải nói gì, chuyện tình cảm vốn dĩ khó mà nói rõ.

Chỉ là, lúc này cô mới nhận ra, mình đã luôn có được hạnh phúc.

Trời đã chuyển xám, mưa phùn nhẹ rơi.

Bảo Anh thấy Tuấn Phong bước xuống xe, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, cô vội chạy đến ôm lấy hạnh phúc suýt nữa đã đánh mất.

lưu truyện

Nhấp vào lưu truyện - lần sau xem tiếp dễ dàng hơn